Chương 181: Trương Minh Hiên bị áp đảo
Khi Thục Sơn đang giằng co, đột nhiên có cảm giác một luồng sức mạnh từ trời rơi xuống, khủng khiếp, cuồn cuộn, là sức mạnh khó có thể tưởng tượng được.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời có một quả cầu màu đỏ mang theo ngọn lửa vĩ lao ầm ầm xuống đại trận Lưỡng Nghi Vi Trần. Khán giải xem phát sóng trực tiếp, xuyên qua màn hình cũng có thể cảm nhận được cảm giác của một con kiến nhỏ.
Tôn Ngộ Không bỗng dừng bước, nhìn màn hình mà mồ hôi chảy đầy đầu, sao lại thế được? Loại cảm giác bất lực này? Hắn là ai vậy? Loại thực lực này không kém Như Lai là mấy!
Hai chân Tiểu Bạch Long cũng nhũn ra, mắt rồng đầy vẻ kinh hãi.
Trên đảo Huyền Phù, Trương Minh Hiên xem phát sóng trực tiếp, ngạc nhiên nói: "Ta ngất, đây là gì vậy? Đùa hơi quá rồi!''
Trước mặt bao nhiêu người, Hồng Tú Cầu lao mạnh về phía đại trận Lưỡng Nghi Vi Trần. Đại trận kêu uỳnh một tiếng rồi bị phá nát, sóng khí thổi qua, một luồng ánh tiên quét ngang toàn bộ, đệ tử Thục Sơn đều bị đẩy lùi ra ngoài trăm dặm. Một tiếng nổ động trời, Hồng Tú Cầu giáng xuống khu vực Thục Sơn, chỉ trong một thoáng, chu vi trăm dăm quanh ngọn núi nứt vụn, bụi mù bay xa mấy ngàn thước, mấy trăm cột nham thạch nóng chảy phóng lên cao, trong vòng ngàn dặm hóa thành một vùng đất lửa.
Đám tu sĩ đều kinh hoảng khởi động phòng ngự, bay vút lên không trung.
Tề Sấu Minh giật mình khi thấy mặt đất Thục Sơn rực lửa, thất hồn lạc phách nói: "Sao lại có thể như vậy?''
Một giọng nói trong trẻo từ trên trời truyền xuống; "Hừ! Đến người của cung Nữ Oa ta mà Thục Sơn các ngươi cũng dám động vào, đúng là không biết sống chết.''
Một nữ tử mặc thải y xuất hiện trong không trung, chỉ một tay đã thu hồi Hồng Tú Cầu vào trong tay nàng, vui mừng xoay người bay lên trời.
Hồng Hài Nhi thì thầm nói: "Thật là bá đạo!''
Thanh niên áo bào xanh cũng nuốt nước miếng gật đầu liên tục.
Bọn họ cũng không xem lại bản thân, sao không bá đạo cho được!
Tề Sấu Minh ngửa mặt lên trời giận dữ hét lớn: "Trương Minh Hiên! Ta và ngươi không đội trời chung.''
Đại Xích Thiên, tầng thiên ngoại thứ 33, Đạo Đức Thiên Tôn hơi sửng sốt, lẩm bẩm: "Thôi được! Cũng đến lúc nàng thoát khỏi kiếp nạn rồi.'' Nhắm mắt không nói.
Điện Lăng Tiêu Bảo cũng bị việc tấn công này làm chấn động, Ngọc Đế uy nghiêm nói: "Phía dưới đã xảy ra chuyện gì? Làm quấy nhiễu Thiên Đình!''
Tiên quan, thần tướng ngồi bên dưới, nhìn nhau, trong mắt đều là mơ hồ.
Thái Bạch Kim Tinh đứng ra nói: "Bẩm bệ hạ, chúng ta luôn ở đây, không hề quan sát hạ giới. Gọi Thuận Phong Nhĩ, và Thiên Lý Nhã là sẽ biết hết được thôi.''
Ngọc Đế nói: "Truyền Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ!''
Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ chạy đến, cung kính hành lễ với Ngọc Đế rồi nói: "Bẩm Ngọc Đế, Hồng Tú Cầu là do Nữ Oa nương nương giáng từ trên trời xuống để hủy diệt Thục Sơn!''
Ngọc Đế không biến sắc hỏi: "Vì sao?''
Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ liếc nhìn nhau, nuốt nước miếng rồi nói: "Hình như, hình như Nữ Oa nương nương rất bất mãn việc Thục Sơn giam nhốt Linh Nhi.''
Tất cả tiên quan, thần tướng đều cúi đầu nhìn đất, làm bộ buồn ngủ.
Ngọc Đế gật đầu nói: "Được! Hủy thì hủy đi! Các ngươi đi thông báo với Lão Quân một tiếng.''
Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ mang vẻ mặt đau khổ, chỉ có thể đáp: "Vâng!'' Chạy ra khỏi điện Lăng Tiêu Bảo.
Thác Tháp Thiên Vương đứng ra nói: "Bệ hạ, dù sao Thục Sơn cũng là đạo chính thống của Lão Quân, Thiên Đình không ra tay trợ giúp, có phải sẽ khiến Lão Quân sinh lòng khó chịu hay không.''
Thái Bạch Kim Tinh đứng ra phản đối nói: "Không phải chúng ta không muốn trợ giúp, Thiên Đình ta đang hội họp, thật sự không phát hiện ra mà thôi. Hơn nữa Nữ Oa nương nương ra tay, chúng ta lấy gì trợ giúp?''
Thác Tháp Thiên Vương lập tức lui vào hàng, không nói nhiều nữa.
Cung Đâu Suất, Bạch Mi nhìn Thái Thượng Lão Quân với vẻ không dám tin nói: "Vì. . . Vì sao?''
Lão Quân nói: "Không phá không lập, ngươi xem ngươi đã biến Thục Sơn thành bộ dạng gì rồi đấy? Một đám trọc đầu ngồi niệm kinh trên núi, không biết còn tưởng là đạo chính thống của Phật gia.''
Bạch Mi hoảng sợ giải thích: "Nhưng mà bọn họ đều có tấm lòng ngay thẳng!''
Lão Quân: "Không cùng đạo, không thể giúp.''
Trương Minh Hiên nằm trên mặt nước, lắc lư hai chân nói: "Thục Sơn cũng thật thảm!'' Biểu cảm nói không nên lời, vui sướng khi có người gặp họa!
Vừa dứt lời, trên bầu trời đã có ánh sáng màu hồng lướt qua, rầm một tiếng, không thấy Trương Minh Hiên đâu nữa.
Lý Thanh Tuyền, Lý Thanh Nhã vội vàng chạy từ xa tới.
Lý Thanh Tuyền lo lắng hỏi: "Hắn chạy đi đâu rồi?''
Lý Thanh Nhã lập tức lao xuống đáy hồ, Lý Thanh Tuyền vội vàng đuổi theo.
Dưới đáy hồ, trong nước bùn, chỉ thấy Trương Minh Hiên đang trợn mắt thở bong bóng ra, bị một quả cầu nhỏ đè lên.
Lý Thanh Tuyền, Lý Thanh Nhã thờ phào một hơi, quả cầu nhỏ này nhìn rất quen! Hệt như quả cầu bên trong phát sóng trực tiếp ở Thục Sơn.
Lý Thanh Nhã lập tức cúi đầu cung kính nói: "Lý Thanh Nhã của hạ giới bái kiến Nữ Oa nương nương.''
Lý Thanh Tuyền cũng vội vàng bái lạy: "Lý Thanh Tuyền của hạ giới bái kiến Nữ Oa nương nương.
Hồng Tú Cầu vừa chuyển động.
Lý Thanh Nhã đã đứng lên, thấy buồn cười khi nhìn bộ dạng sắp chết của Trương Minh Hiên rồi nói: "Chúng ta đi thôi! Hắn không sao đâu.''
Lý Thanh Tuyền vui vẻ nói: "Tỷ, tỷ đi đi! Muội không đi.''
Lý Thanh Nhã đi rồi, Lý Thanh Tuyền kích động chạy đến bên cạnh Trương Minh Hiên, ngồi xổm xuống, cầm di động chụp tách tách.
Còn lúc này, ở Thục Sơn lại có chuyển động to lớn, mấy trăm cột nham thạch nóng chảy phóng lên cao, vô cùng hùng vĩ.
Chỉ một thoáng, bầu trời phía trên nham thạch nóng chảy đã nhuốm hào quang, sinh ra mây ngũ sắc trên trời, toàn bộ khu vực Thục Sơn đều có mây lành lượn quanh, phát ra những tiếng động dài.
Đinh Ẩn, Hồng Hài Nhi, thiếu niên áo bào xanh, Lục Bào, Độc Long, tất cả mọi người đều biến sắc, trong mắt ánh lên một chút mong đợi, đây là điềm báo có dị bảo ra đời.
Tề Sấu Minh kêu lên hoảng sợ: "Không hay rồi, phong ấn bị phá hủy rồi.''
Mọi người ở Thục Sơn đều kinh hoảng, bọn họ đã từng nghe tổ sư Trường Mi nói qua, dốc núi Kỳ Lân phía sau Thục Sơn trấn áp một đại ma đầu, cấm tới gần! Bây giờ phong ấn bị phá hỏng, có khả năng đại ma đầu sẽ xuất thế, phải làm sao mới tốt đây!
Bên trong một tiên cung hẻo lảnh trên Thiên Đình, Tam Tiêu nương nương đang nhàm chán chơi đấu địa chủ, chuyện tiểu hài tử đánh nhau ở Thục Sơn vốn không có cách nào khiến họ để mắt, cho nên cũng không để ý đến việc Nữ Oa nương nương ra tay.
Vân Tiêu bỗng nhiên sửng sốt, thân thể run rẩy, thần sắc kích động.
Bích Tiêu tò mò hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?''
Quỳnh Tiêu cũng nhìn Vân Tiêu với vẻ nghi ngờ.
Vân Tiêu kích động đứng lên nói: "Tỷ đến Thục Sơn xem!'' Lập tức chạy ra ngoài.
Vẻ mặt của Bích Tiêu cũng thay đổi nói: "Chúng ta cũng đi xem.''
Quỳnh Tiêu nói: "Được! Được!''
Thục Sơn, phía sau ngọn núi, có một nữ tử áo trắng chậm rãi xuất hiện giữa tầng nham thạch nóng chảy, tóc dài bay lượn, bạch y phất phới, trên trán có một thần văn hình ngũ sắc, giống như nữ thần thiên cung ngủ say trong nham thạch bốc cháy vậy.
Thiếu niên áo bào xanh sững sờ nói: "Đây là Linh Nhi ư? Đúng là đẹp!''
Diễn đàn phát sóng trực tiếp cũng có bình luận trôi đi.
"Trời ạ, không phải Linh Nhi đấy ư!''
"Thật sự có Linh Nhi! Thục Sơn thật nhốt hậu duệ của Nữ Oa.''
"Linh Nhi sao thế? Sao nàng lại đứng yên vậy? Không phải là bị Thục Sơn làm hại chứ!''
"A, chém Thục Sơn trăm nghìn đao, ta muốn giết các ngươi, làm hại Linh Nhi của ta.''
Nhất thời tình cảm của quần chúng xúc động, oán niệm bay đầy trời tới Thục Sơn.
Trang 92# 1