Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 198: Quan Âm căn dặn

Chương 198: Quan Âm căn dặn




Sắc mặt Quan Âm xanh mét nhìn mọi việc, nói: "Đạo hữu, ngươi nên đi đi!''

Trương Minh Hiên cười hì hì: "Đi bây giờ, đi bây giờ!'' Nói với Hắc Hùng Quái: "Tiểu Hắc, chúng ta đi.''

Hắc Hùng Quái đứng lên, sắc mặt vô cùng khó coi, hắn có thể cảm nhận được một sức mạnh uy hiếp đến tính mạng ẩn giấu trên trán của hắn, chỉ cần không cẩn thận sẽ chịu kết cục tan thành mây khói.

Hắc Hùng Quái đi theo Trương Minh Hiên ra khỏi động, Trương Minh Hiên hỏi: "Tiểu Hắc, ngươi có biết núi Áp Long không?''

Hắc Hùng Quái nói: "Tên ta là Hùng Bì, ta biết núi Áp Long!"

"Vậy thì đi thôi!''

Quay đầu cười hì hì nói với Tôn Nhộ Không và Quan m đi ra: "Hẹn gặp lại!''

Hùng Bì lập tức gọi một đám mây đen tới rồi dẫn Trương Minh Hiên biến mất trong nháy mắt.

Đôi mắt thâm sâu của Quan Âm nhìn về phía Trương Minh Hiên rời đi, nói với Tôn Ngộ Không: "Ngộ không, về sau khi bảo vệ sư phụ ngươi đi về phía tây, đừng lơ là như thế nữa.''

Tôn Ngộ Không cầm áo cà sa ngượng ngùng nói: "Ta biết rồi!''

"Còn nữa, về sau nếu gặp chuyện lớn cũng có thể đến núi Phổ Đà của ta nhờ giúp đỡ, đừng làm phiền nhiều đến người kia!''

Tôn Ngộ Không ừ một tiếng, con ngươi dựng thẳng không ngừng lay chuyển, đùa giỡn nói: "Bồ Tát, hay là người cứ lấy vòng kim cô trên đầu ta xuống trước đi! Người cũng không có ý tốt, đã thả ta ra, lại còn dùng kim cô để hại ta!''

Quan Âm nói: "Con khỉ nhà ngươi trời sinh bản tính cuồng ngạo, không cho ngươi thứ này gò bước tính tình thất thường, làm sao có thể tu thành chính quả. Đến đây, ta cũng không khiến ngươi thiệt thòi.''

Tôn Ngộ Không bước vài bước lên, Quan m phất tay sau gáy Tôn Ngộ Không, Tôn Ngộ Không lập tức lấy tay sờ soạng.

Quan Âm nói: "Ta cho ngươi ba sợi lông khỉ cứu mạng, đến lúc nguy cấp có thể biết để cứu ngươi. May ra ngươi còn kêu trời, trời đáp lại, kêu đất, đất ứng nghiệm.''

Tôn Ngộ Không vui mừng kêu lên: "Tuyệt quá! Tuyệt quá!''

Quan Âm cưỡi phật luân, thân tỏa hào quang chậm rãi bay lên trời: "Ngộ Không! Mau trở về đi! Bảo vệ sư phụ ngươi quan trọng hơn.''

Tôn Ngộ Không cũng cười ha ha, xoay người bay đi.

Tây Thiên, Như Lai ngồi trên đài sen cao, cau mày. Thật lâu sau mới nói: "Đại đạo tranh phong, không thể khiêm nhường!''

Cúi đầu nói với Đông Phương Dao Dao: "Sư tôn! Ta phải ra tay rồi.''

Quan Âm trở lại núi Phổ Đà, biến sắc, một giọng nói đã vang lên bên tai: "Lần sau có thể ra tay, nếu có cản trở, thì cứ trấn áp!''

Quan Âm cung kính nói: "Lĩnh pháp chỉ!''

Trương Minh Hiên dẫn theo Hùng Bì vênh váo tự đắc tiến về đảo Huyền Không, Lý Thanh Tuyền, Lý Thanh Nhã lập tức ra đón.

Lý Thanh Tuyền kinh ngạc nhìn Hùng Bì nói: "Hắn là ai vậy?''

Trương Minh Hiên đắc ý nói: "Đây là hộ pháp sơn môn ta mới thu nhận, Tướng quân Hùng Bì.''

Lý Thanh Tuyền bĩu môi nói: "Hóa hình cũng không có, hoàn toàn là tiểu yêu mà thôi.''

Lý Thanh Nhã lại nhìn Hùng Bì vô cùng nghiêm túc nói: "Thái Ất Kim Tiên.''

Hùng Bì nhìn Lý Thanh Nhã chăm chú, trầm mặc gật đầu.

Lý Thanh Tuyền cũng ngạc nhiên nhìn Hùng Bì, Thái Ất Kim Tiên ư! Cũng không kém mẫu thân là bao!

Lý Thanh Nhã lập tức cười nói: "Mời vào bên trong!'' Đưa tay ra thế mời.

Hùng Bì trầm giọng nói: "Không cần, ta ở phía dưới là được.'' Xoay người định bay về phía rừng núi.

Trương Minh Hiên nói: "Đợi một chút.''

Vung tay lên, Lăng Hư Tử xuất hiện trước mặt, giống như pho tượng không hề nhúc nhích.

Trong mắt Hùng Bì ánh lên sự ngạc nhiên mừng rỡ, tay điểm một cái, Lăng Hư Tử lập tức sống lại, bắt đầu cử động.

Trương Minh Hiên nói: "Đây chính là kẻ ta phí nhiều công sức mới cứu được từ trong tay Quan m.''

Hùng Bì nói: "Đa tạ!''

Trương Minh Hiên cười hề hề vẫy tay nói: "Không cần khách sáo! Về sau cứ làm việc cho ta thật tốt là được.''

Hùng Bì gật đầu, mang Lăng Hư Tử bay xuống núi.

Trong rừng núi, Hùng Bì cô đơn đi phía trước, Lăng Hư Tử theo phía sau cẩn thận hỏi: "Đại vương, có chuyện gì vậy ạ!"

Hùng Bì sờ ấn kiếm trên trán của mình, cười tự giễu nói: "Còn có thể là chuyện gì nữa đây? Làm nô dịch!''

Hai người trầm mặc không nói, rất lâu sau Hùng Bì mới nói: "Như vậy tính ra cũng xem là có chỗ dựa vững chắc, có lẽ không phải chuyện xấu.''

Hai mắt Lăng Hư Tử lấp lánh: "Vị Tân Đại vương này rất lợi hại sao?''

Hùng Bì gật đầu nói: "Rất lợi hại, cả Quan m cũng không dám tùy tiện ra tay.''

Ánh mắt của Lăng Hư Tử lập tức lóe sáng.

Trên đảo Huyền Không, Lý Thanh Nhã ngồi trên ghế, Trương Minh Hiên ngượng ngùng đứng phía trước, Lý Thanh Tuyền đứng bên cạnh trừng mắt nhìn Trương Minh Hiên.

Lý Thanh Nhã nói: "Không tệ! Vậy mà có thể thu phục được một thần thú hộ sơn, còn là Thái Ất Kim Tiên, ngươi không muốn nói gì sao?''

Lý Thanh Tuyền kêu lên: "Đúng, nói mau!''

Trương Minh Hiên ngượng ngùng nói: "Cũng không có gì hay để nói, chính là Tôn Ngộ Không tới tìm ta bắt yêu, ta phải đi, cũng chưa kịp ra tay, đều là Tôn Ngộ Không chế phục hắn. Ta nghĩ ông trời cũng có đức hiếu sinh, nên mới cứu hắn về đây.''

Lý Thanh Tuyền khinh thường nói: "Tôn Ngộ Không mà tìm ngươi nhờ giúp đỡ sao? Ngươi lừa ai hả!''

Trương Minh Hiên lập tức tranh cãi: "Đừng xem thường ta, bảo vật của ta rất lợi hại đó! Không phải ngươi cũng đã từng bị trấn áp sao?''

Lý Thanh Tuyền nhớ đến chuyện đò liền phát cuồng, bản thân lại bị một con người tầm thường trấn áp, thật sự là sỉ nhục!

Lý Thanh Nhã nghi vấn nói: "Cũng chỉ có thế sao? Còn chuyện Quan m là thế nào?''

Lý Thanh Tuyền lập tức kêu lên: "Đúng, đã xảy ra chuyện gì với Quan m? Nói mau!''

Trương Minh Hiên nói: "Quan Âm à! Ta cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, vừa khéo bà ta cũng ở đó, ta liền nhân tiện cứu họ từ trong tay Quan Âm ra.''

Lý Thanh Nhã cau mày nói: "Ngươi cũng quá lỗ mãng, Quan Âm mà cũng đắc tội. Ngươi cứu bọn hắn, chưa chắc bọn hắn sẽ cảm ơn.''

Trương Minh Hiên đắc ý nói: "Không sợ, trên người bọn họ đã bị ta đặt cấm chế, không sợ bọn họ phản bội.''

Nghe thấy cấm chế, Lý Thanh Nhã liền cau mày, sau đó giãn ra nói: "Trong lòng ngươi tự biết là được.''

Di động của Trương Minh Hiên lập tức vang lên tiếng tích tích, Trương Minh Hiên lấy ra nhìn xem, hả! Tôn Ngộ Không. Cười nói: "Thanh Nhã tỷ, có người tìm ta.''

Lý Thanh Nhã gật đầu nói: "Ngươi đi đi!''

Trương Minh Hiên xoay người đi ra ngoài, trở lại phòng mình, nằm lên giường.

Tiêu Diêu Thần Quân: "Hầu ca, tìm đệ có chuyện gì?''

Tề Thiên Đại Thánh: "Vừa rồi vì sao đệ lại cố ý giải thích quan hệ giữa ta và đệ với Quan m?''

Tiêu Diêu Thần Quân: "[Cười khổ] Hầu ca, không phải là huynh không biết tính tình sư thúc, không thích chúng ta nhắc tới. Sư môn của chúng ta cũng giữ bí mật, càng ít người biết càng tốt.''

Tề Thiên Đại Thánh: "Là như vậy ư?''

Tiêu Diêu Thần Quân: "Đúng vậy! Sau này trước mặt người ngoài đệ kêu huynh là Hầu ca thôi.''

Tề Thiên Đại Thánh: "Được.''

Tề Thiên Đại Thánh: "Dựa vào kinh nghiệm của sư đệ có biết lần Tây Du này có ẩn tình gì chăng?''

Trương Minh Hiên dao động trong lòng, con khỉ này đã nhận ra điều gì rồi sao?

Tiêu Diêu Thần Quân: "Chắc không có đâu! Chuyện Phật môn, đệ cũng không chú ý lắm.''

Tề Thiên Đại Thánh: "[Nghi vấn] Kỳ lạ, tuyến đường rất có vấn đề. Từ núi Ngũ Hành đến Dạ Lang quốc, rõ ràng là cách vạn dặm, ta và hòa tượng đi mấy ngày thì tới, giống như đi một bước vượt ngàn dặm vậy, nhưng Lão Tôn ta không nhận ra chút dấu vết pháp lực nào, quái lạ! Quái lạ!''


Trang 100# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất