Chương 199: Lập kế hoạch bắt Đường Tăng
Trương Minh Hiên bất ngờ nhớ tới lời nói của Lý Thanh Hoàn, Đại Lôi m tự nằm ở Tây Ngưu Hạ Châu của cực Tây, khoảng cách xa không thể tưởng tượng nổi, đương nhiên vượt qua cả phạm vi mười vạn tám ngàn dặm, con đường đi về hướng tây này thật sự có vấn đề.
Tiêu Dao Thần Quân: “Chuyện này ta cũng không biết, có lẽ Phật Tổ lo ngại Đường Tam Tạng đi quá chậm nên mới giở thủ đoạn trong bóng tối…”
Tề Thiên Đại Thánh: “Ha ha! Có lẽ vậy, trong thiên hạ này, người có thể giở thủ đoạn trước mặt Lão Tôn chỉ có thể là lão già Như Lai đó thôi!”
Tề Thiên Đại Thánh: “Sư đệ, đệ và Quan m có phải có khúc mắc gì không?”
Trương Minh Hiên hơi chột dạ, con khỉ này đúng là quá thông minh!
Tiêu Dao Thần Quân: “Sư huynh, sao huynh lại nói vậy?”
Tề Thiên Đại Thánh: “Vừa nãy Quan m nói với ta, lần sau gặp phải nguy hiểm nữa thì cứ trực tiếp đi núi Lạc Già tìm bà ấy là được!”
Trương Minh Hiên nằm trên giường khẽ nói thầm: “Quan m keo kiệt, không phải ta chỉ lừa ngươi một chút công đức thôi hay sao? Cần thiết phải như vậy không?”
Tiêu Dao Thần Quân cười lớn: “Được đó! Sư đệ của ta cũng đỡ buông thả hơn!”
Nói thêm một lúc, sắc mặt Trương Minh Hiên vô cùng khó coi, lập tức tắt điện thoại, lẩm bẩm: “Không thể làm như vậy được, có lẽ phải sớm thực hiện kế hoạch thôi. Không phải Quan m ngươi muốn ra tay sao? Ta cho ngươi cơ hội để ra tay đó!”
Xoay người rời khỏi giường, đẩy cửa đi ra ngoài, Lý Thanh Nhã đang vừa cười vừa dùng điện thoại di động trong sân.
Trương Minh Hiên đi qua xem thử, thì ra đang nói chuyện phiếm với đám tiểu hồ ly.
Trương Minh Hiên cười nói: “Tỷ tỷ, Thanh Tuyền đâu rồi?”
Lý Thanh Nhã đáp: “Cô ấy sao? Đang đi chơi bên ngoài với Tấn Dương đó!”
Trương Minh Hiên đi ra ngoài, thấy Lý Thanh Tuyền đang ôm Tấn Dương ngủ trong hồ nước, một con sóng nhỏ nhẹ nhàng đẩy bọn họ lên. Đôi mắt nhỏ của Tấn Dương trừng lớn, liên tục hét lên sợ hãi.
Trương Minh Hiên gọi lớn: “Thanh Tuyền, ta có chuyện muốn nói với ngươi!”
Lý Thanh Tuyền kéo tay Tấn Dương bay ra, đứng trước mặt Trương Minh Hiên hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Trương Minh Hiên cười nói: “Ngươi còn nhớ ngươi đã đồng ý ta chuyện gì không?”
Ánh mắt Lý Thanh Tuyền nghi hoặc trừng lớn: “Chuyện ngươi nói là chuyện gì?”
Trương Minh Hiên nói: “Bắt hòa thượng đó!”
Lý Thanh Tuyền lập tức khinh thường: “Ta còn tưởng là chuyện gì lớn chứ! Thì ra chỉ là bắt hòa thượng! Được, ta đi bắt cho ngươi một tên.”
Trương Minh Hiên liên tục khoát tay nói: “Từ từ đã, ta vẫn còn chuyện quan trọng hơn.”
Lý Thanh Tuyền nghi hoặc nhìn Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên vung tay lên, hình ảnh thầy trò Đường Tam Tạng lập tức xuất hiện trong bức họa.
Lý Thanh Tuyền kinh ngạc nói: “Huyền Trang!” Sau đó nàng ta nhìn Trương Minh Hiên đầy khinh bỉ: “Ngươi cũng quá hẹp hòi rồi đó! Ở Trường An có chút mâu thuẫn nhỏ với người ta mà ngươi lại ghi nhớ tới tận bây giờ!”
Trương Minh Hiên đáp: “Không cần quan tâm nguyên nhân, ta có tính toán khác.”
Lý Thanh Tuyền nghi hoặc nhìn Tôn Ngộ Không trong bức hình: “Hầu yêu này sao lại đi theo một tên hòa thượng nhỉ?” Cô cười nói tiếp: “Chẳng lẽ trên đường đi Huyền Trang còn làm xiếc nữa sao?”
Trương Minh Hiên do dự nói: “Đó là Tôn Ngộ Không!”
Lý Thanh Tuyền kéo tay Tấn Dương, xoay người bước đi.
Trương Minh Hiên vội vàng ngăn lại: “Đừng đi! Ngươi có đồng ý không vậy?”
Lý Thanh Tuyền khinh bỉ đáp: “Ngươi tưởng ta bị ngốc sao? Đó là Tề Thiên Đại Thánh đó! Ngươi tự đi mà làm!”
Trương Minh Hiên cười làm lành: “Không phải ta không làm được đó sao? Thanh Tuyền muội muội thông minh đáng yêu, võ lực phi phàm như vậy, nhất định có thể làm chuyện này dễ như trở bàn tay.”
Lý Thanh Tuyền hừ một tiếng: “Ta đâu có ngốc! Chuyện tự tìm đường chết như vậy, ta không làm được!”
Trương Minh Hiên do dự một lúc rồi nói: “Hay ta đem Thần Phiến Ngũ Sắc cho ngươi mượn được không?”
Lý Thanh Tuyềnlưỡng lự, sau đó lắc đầu: “Không được! Phải cho ta cả Thanh Bình Kiếm nữa!”
Trương Minh Hiên kinh ngạc kêu lên: “Ngươi đừng mơ!”
Lý Thanh Tuyền nói: “Ta đây đang liều mạng để giúp ngươi đó! Không có Thanh Bình Kiếm, nhỡ ta bị giết chết thì phải làm sao?”
Trương Minh Hiên lấy Thanh Bình Kiếm ra, nhỏ giọng hỏi: “Lão Kiếm, ngươi cảm thấy thế nào?”
Thanh Bình Kiếm khẽ động đậy, rơi vào trong tay Lý Thanh Tuyền.
Lý Thanh Tuyền vui vẻ ôm Thanh Bình Kiếm, liên tục vuốt ve thân kiếm, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
Trương Minh Hiên đứng bên cạnh nhìn vào khoảng trống trong tay, mẹ kiếp! Ông đây là người có vừa có trí tuệ vừa có năng lực đó! Ở với ta lâu như vậy mà vẫn giả chết, vừa thấy mỹ nữ đã muốn người ta ôm ấp, không biết xấu hổ sao?
Lý Thanh Tuyền ôm Thanh Bình Kiếm vui vẻ kêu lên: “Chuyện này giao cho ta đi!” Nói xong liền chạy đi.
Chỉ để lại Trương Minh Hiên đang buồn vui lẫn lộn và Tấn Dương ngơ ngác đứng đó.
Ngày hôm sau, Trương Minh Hiên vừa ra khỏi cửa đã gặp được Lý Thanh Tuyền, trang phục chỉnh tề, tay cầm trường kiếm, mặc theo phong cách nữ hiệp, vừa nhìn thấy Trương Minh Hiên cô liền nói: “Đưa quạt cho ta, hiện giờ ta sẽ đi bắt hòa thượng.”
Trương Minh Hiên nói: “Từ từ đã, ta với ngươi nên bàn xem làm sao bắt trước đi…”
Lý Thanh Tuyền nghi ngờ nói: “Tìm được hắn thì lập tức bắt đi! Chuyện vô cùng đơn giản!”
Trương Minh Hiên kéo Lý Thanh Tuyền sang một bên, thầm thì to nhỏ, Lý Thanh Tuyền liên tục lắc đầu, Trương Minh Hiên liên tục khuyên bảo, cuối cùng hắn không cam lòng lấy chiếc quạt ra.
Trương Minh Hiên vỗ tay cười nói: “Đợi xem kịch vui!”
Yêu quái gấu đen mang theo Lý Thanh Tuyền xuyên qua không gian, xuyên qua vạn dặm, đi đến một đỉnh núi.
Lý Thanh Tuyền lấy điện thoại di động ra: “Hiện giờ cũng sắp đến lúc rồi!”
m thanh Trương Minh Hiên truyền đến từ trong điện thoại: “Được rồi, tín hiệu của Đường Tam Tạng cách ngươi rất gần, nhanh chuẩn bị đi! Gấu đen về trước!”
Yêu quái gấu đen lập tức trở về, Lý Thanh Tuyền lập tức mở sơn động, một đồ vật tinh xảo bay ra ngoài, đem bên trong bố trí đâu vào đấy, Lý Thanh Tuyềnvỗ tay nói: “Xong rồi!”
Năm ngày trôi qua, giọng nói của Trương Minh Hiên mới truyền từ trong điện thoại đến: “Hắn đến rồi, chuẩn bị đi!”
Lý Thanh Tuyền thầm nói: “Cuối cùng cũng tới rồi! Đi chậm thật đấy!”
Lý Thanh Tuyền im lặng nấp trên không trung, khẽ phẩy Thần Phiến Ngũ Sắc một cái, ánh sáng xanh lóe lên, một cơn gió nhẹ thổi qua, bóng dáng Lý Thanh Tuyền lập tức biến mất.
Đường Tam Tạng thấy gió thổi, khẽ nói: “Ngộ Không, con đi nhìn xem gần đây có nguồn nước không, sư phụ đột nhiên cảm thấy hơi khát.”
Tôn Ngộ Không cười ha hả nói: “Được! Được! Con đi ngay đây!” Sau đó nhanh chóng lướt đi.
Đường Tam Tạng nhảy xuống ngựa, lau mồ hôi trên trán.
Lúc này một mỹ nhân khoảng hai mươi tuổi mặc áo vải, tay đeo giỏ, tươi cười đi tới, nói với Đường Tam Tạng: “Cao tăng đi đường mệt nhọc, tôi có chút thức ăn, ngài có muốn ăn không?”
Đường Tam Tạng nhìn cô gái trước mặt, lập tức cảm thấy một luồng khí nóng từ bụng dưới dâng lên, không kìm lòng được, đưa tay sờ soạng trên mặt cô gái.
Cô gái vội vàng né tránh, tỏ vẻ nổi giận nói: “Ngươi… ngươi… ta thấy ngươi đi đường vất vả, có lòng tốt đem cho ngươi chút đồ ăn, ngươi lại dám sàm sỡ ta!” Thần Phiến Ngũ Sắc nhanh chóng lóe lên trong tay, cô dùng lực vung tay, thân ảnh Đường Tam Tạng nhanh chóng biến mất, cô gái cũng quay người rời đi, bộ dạng vô cùng tức giận.
Tôn Ngộ Không bưng một bát nước, bay xuống đất, kinh ngạc hỏi: “Sư phụ đâu rồi?”
Bạch Long Mã xấu hổ đáp: “Sau khi sư huynh đi, một cô gái xinh đẹp tới đưa thức ăn, sư phụ nổi sắc tâm, sàm sỡ người ta. Không ngờ cô gái kia lại là người tu luyện, trực tiếp bắt sư phụ đi rồi.”
Tôn Ngộ Không cũng sững sờ, ngơ ngác hỏi lại: “Ngươi nói là sư phụ sàm sỡ cô gái kia sao?”
Bạch Long Mã gật đầu nói: “Có lẽ là sư phụ làm hòa thượng quá lâu rồi nên không kìm lòng được…”
Trang 101# 1