Chương 205: Quay phim
Trong một cái trấn nhỏ bên ngoài Bảo Tượng quốc, một dòng suối nhỏ trong veo chậm rãi chảy xuyên qua trấn nhỏ, trên dòng suối nhỏ có một cây cầu đá vắt ngang, hai bên là nhà ở của thương gia, bên cạnh dòng suối có hai hàng cây liễu tung bay theo gió, chim cốc đứng ở gốc cây nghiêng đầu nhìn quanh mặt nước. Người đi đường đi tới đi lui trên cầu đá, tới lui không dứt.
Trương Minh Hiên nhìn trái ngó phải, nói: "Đây chính là nơi mà ngươi chọn?"
Lý Thanh Tuyền vừa lòng nói: "Thế nào? Không tệ đúng không!"
Trương Minh Hiên gật đầu nói: "Có thể, không tệ a!"
Trương Minh Hiên nói ra: "Bây giờ bắt đầu đi! Khương Cẩm Tịch, ngươi đứng trên cầu đá xanh đi."
Khương Cẩm Tịch ăn mặc như một thư sinh tuấn tú nói: "Biết rồi!"
Nàng ta chậm rãi đi đến cầu đá, đứng ở phía trên, mặt mang nụ cười mỉm, quạt giấy nhẹ nhàng lay động.
Trương Minh Hiên nhẹ nhàng thổi một hơi, một ngọn gió mát quét tới, nhẹ nhàng cuốn sợi tóc và vạt áo của Khương Cẩm Tịch lên, rất có dáng vẻ phong lưu phóng khoáng.
Việc này liên tục dẫn tới sự chú ý của người đi đường bên cạxung quanhnh, một số thiếu nữ cò tụ lại ở phía xa, xấu hổ nhát gan chỉ trỏ Khương Cẩm Tịch.
Trương Minh Hiên nhíu mày nói: "Cắt!"
Lý Thanh Tuyền hỏi: "Sao vậy?"
Trương Minh Hiên lướt mắt nhìn người đi đường liên tục chú ý tới Khương Cẩm Tịch, nói: "Thế này thì không được!"
Lý Thanh Tuyền nhìn thoáng qua thì cũng nhíu mày nói: "Vậy làm sao bây giờ?"
Trương Minh Hiên cắn răng một cái, nói: "Chờ đi, chờ bọn họ không tò mò nữa thì quay tiếp."
Qua nửa ngày, Khương Cẩm Tịch cũng ngây ngốc đứng trên cầu cả nửa ngày, rốt cuộc người đi đường cũng ngắm nhìn cái đẹp tới mệt rồi.
Trương Minh Hiên vung tay lên, nói: "Bắt đầu!"
Một cơn gió mát nổi lên, Khương Cẩm Tịch gỡ khuôn mặt cứng ngắc xuống, mặt mang nụ cười mỉm nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt.
Trương Minh Hiên: "Thanh Tuyền, đến lượt ngươi rồi."
Lý Thanh Tuyền hưng phấn nói: "Rõ!"
Nàng mặc một chiéc áo vàng nhảy nhót đi lên trên cầu, lục lạc trên cổ chân vang lên từng tiếng lanh lảnh.
Sau đó lại cảnh quay hai nàng cùng ăn mứt quả, cùng ngắm mặt trời lặn, cùng dựa sát vào nhau ngắm nhìn trời xanh mây trắng trên đồng cỏ, bọn hõ đã quay rất nhiều phong cảnh.
Chạng vạng tối, một đoàn người trở về đảo Huyền Không, Lý Thanh Tuyền kích động nói: "Bây giờ có thể thu bài hát rồi đúng không!"
Trương Minh Hiên cau mày nói: "Không được, chúng ta cần một dàn nhạc chuyên nghiệp."
Lý Thanh Tuyền bĩu môi, không hài lòng mà nói: "Trước kia cũng không có dàn nhạc, sao ngươi lại làm được?"
Trương Minh Hiên giải thích: "Trước kia đều là do ta dựa vào trí nhớ rồi dùng pháp lực để tạo ra, dù sao cũng không đủ cảm động, ta cần một dàn nhạc chuyên nghiệp."
Lý Thanh Tuyền cũng cau mày nói: "Vậy làm sao bây giờ? Chỗ chúng ta lại không có!"
Trương Minh Hiên nhắm mắt suy nghĩ, ở thế giới Tây Du thì có người làm nhạc nổi tiếng nào? Kỹ xảo tỳ bà của Hạt Tử Tinh hẳn là rất khá, nhưng không dễ chơi! Loại yêu quái còn dám đụng đến cả Như Lai thì sao có dễ dàng đầu hàng khuất phục được?
Trương Minh Hiên nghĩ nửa ngày mà vẫn không nghĩ ra còn yêu quái nào biết đánh đàn chơi nhạc, thầm nhủ: "Đành phải tìm con người thôi."
Lý Thanh Tuyền không hài lòng nói: "Rốt cuộc là có thu hay không đây!"
Trương Minh Hiên nói: "Chờ một chút, chờ một chút! Ta đi thuê dàn nhạc đã."
Lý Thanh Tuyền thầm nói: "Ngươi thật nhiều chuyện!" Sau đó nàng xoay người đi vào phòng của mình.
Khương Cẩm Tịch cũng cười hì hì hà hà mà chạy đi, bây giờ nàng cũng có phòng ở đây.
Trương Minh Hiên quay lại gian phòng của mình, lấy điện thoại ra, lẩm bẩm: "Tìm ai đây? Lý Thế Dân hay là Ngọc Đế?"
Không đợi hắn xoắn xuýt xong, điện thoại của hắn đã vang lên, có người tìm hắn.
Trương Minh Hiên nhìn avatar lấp lóe của Hầu Tử, ấn mở.
Tề Thiên Đại Thánh: Sư đệ, ngươi hại vi huynh rồi.
Trương Minh Hiên sững sờ, lập tức trả lời: Sao sư huynh lại nói vậy!
Tề Thiên Đại Thánh: Chuyện sư phụ của lão Tôn ta đùa giỡn nữ tử đã bị truyền đi khắp Tam Sơn Ngũ Nhạc rồi, sau này sao ta còn có mặt mũi để đi gặp mấy người bằng hữu tốt khi xưa nữa?
Trương Minh Hiên nhếch miệng, các ngươi tự hỏi xem chính mình có bằng hữu gì?
Tiêu Diêu Thần Quân: [Giận dữ] Hắn đùa giỡn muội muội của đệ lại là lỗi của đệ à?
Tề Thiên Đại Thánh: Ha ha. . . đều do tiểu hòa thượng sai. Sư đệ có thể nghĩ cách giúp ta nói vài lời hay không.
Tiêu Diêu Thần Quân: Chuyện này cứ giao cho đệ, huynh yên tâm đi!
Tề Thiên Đại Thánh: Đa tạ sư đệ!
Tiêu Diêu Thần Quân: Ai bảo chúng ta là sư huynh đệ làm gì chứ!
Trương Minh Hiên đóng khung chat lại, vẻ mặt đầy khó hiểu, viết nhiều tác phẩm về Hầu ca như vậy, ta còn đang phát sầu vì không biết nên giải thích với Hầu ca như thế nào đây! Bây giờ thì không cần giải thích nữa! Ha ha ha. . .
Trương Minh Hiên nhẹ nhõm mở danh sách bạn bè ra, ấn mở avatar Ngọc Đế.
Tiêu Diêu Thần Quân: Tham kiến bệ hạ! Ngọc hoàng Thượng Đế Hạo thiên Kim khuyết Vô thượng Chí tôn Tự nhiên Diệu hữu Di la Chí chân đáng kính!
Ngọc Hoàng Đại Đế: Nói đi, có chuyện gì?
Tiêu Diêu Thần Quân: [Xấu hổ] Muốn xin bệ hạ giúp một chút, ta cần mượn một dàn nhạc.
Ngọc Hoàng Đại Đế: Ca múa nhạc kèn?
Tiêu Diêu Thần Quân: Chẳng phải ngài muốn để Dương Tiễn trở về vị trí cũ sao? Ta cần dàn nhạc giúp đỡ.
Ngọc Hoàng Đại Đế: Ta sẽ đưa cho ngươi một đội.
Trương Minh Hiên sững sờ, lập tức cực kỳ vui mừng, nói: Bệ hạ hào phóng!
Ngọc Hoàng Đại Đế: Nếu như Dương Tiễn không thể thuận lợi trở về vị trí cũ, thì ngươi cứ chờ bị trừng phạt đi!
Sắc mặt Trương Minh Hiên lập tức trở nên khổ sở, xem ra mình phải làm nhiệm vụ này thật cẩn thận!
Ngày kế tiếp, vừa sáng sớm Trương Minh Hiên đã đẩy cửa thư điếm đi ra ngoài, sau đó phát hiện có một đám người hầu trong vườn hoa đang tò mò chỉ trỏ một đám thần nữ mặc áo trắng cầm đủ loại nhạc khí.
Lý Thanh Tuyền đang đi qua đi lại trước mặt thần nữ, nhìn kỹ từ trên xuống dưới.
Một người thần nữ dẫn đầu mặc trang phục màu đỏ nhìn thấy Trương Minh Hiên đi ra, ánh mắt sáng lên, lập tức cúi người nói: "Gặp qua Tiêu Diêu Thần Quân."
Các thần nữ khác cũng đều cung kính nói: "Gặp qua Tiêu Diêu Thần Quân!"
Trương Minh Hiên sững sờ cười nói: "Các ngươi đều từ trên trời đi xuống sao?"
Thần nữ dẫn đầu nói: "Chúng ta phụng lệnh Ngọc Đế đến đây chờ Thần Quân sai bảo."
Lý Thanh Tuyền nhìn vào mắt Trương Minh Hiên, dò xét nói: "Không ngờ ngươi còn quen biết cả Ngọc Đế, quả thật là ta đã xem thường ngươi rồi." Nàng kêu lên: "Mau nói, ngươi còn dấu diếm bọn ta bao nhiêu chuyện nữa?"
Trương Minh Hiên xấu hổ nói: "Không có." Hắn vội vàng nói với thần nữ áo đỏ: "Ngươi tên là gì?"
Thần nữ trả lời: "Thần Quân có thể gọi tỳ nữ là Hồng Tụ."
Trương Minh Hiên trầm ngâm nói: "Hồng Tụ Thiêm Hương(1)." Hắn khen ngợi: "Tên rất hay."
Mặt của Hồng Tụ lập tức đỏ ửng, một đám thần nữ sau lưng cũng đều nhìn nhau một cách kỳ lạ.
Lý Thanh Tuyền cả giận nói: "Khốn nạn! Háo sắc!" Nàng hừ một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Trương Minh Hiên nhìn bóng lưng nàng rời khỏi, thầm nói: "Sao ta lại trở thành tên háo sắc rồi?"
Hắn tằng hắng một cái rồi nói: "Các ngươi đi theo Dung Mỗ dàn xếp ổn thỏa trước đi."
Dung Mỗ tiến lên, nói: "Mời mấy vị tiên tử đi theo ta!"
Hồng Tụ nói: "Đa tạ!"
Sau đó nàng ta quay sang nói với Trương Minh Hiên: "Bệ hạ có chuyện muốn nô tỳ nói cho ngài."
Trương Minh Hiên sững sờ, hỏi: "Chuyện gì?"
Hồng Tụ nói: "Bệ hạ nói tốc độ ra chương mới của Phi Thăng Chi Hậu quá chậm, cả Thiên Lao Đỉnh Không nữa." Sau đó nàng xoay người đi theo Dung Mỗ.
Trương Minh Hiên sững sờ tại chỗ, ngơ ngác thầm nói: "Đây là ý gì? Uy hiếp ta sao?"
Lý Thanh Tuyền giận dữ đi vào thư điếm, đi tới dưới bóng cây bên tường, dùng sức đá cái ghế đá một chút, ghế đá lập tức ngã lăn, phát ra tiếng vang lộc cộc.
Lý Thanh Nhã ngồi bên cạnh đặt quyển sách trên tay xuống, bất đắc dĩ nhìn Lý Thanh Tuyền, nói: "Muội sao vậy?"
Lý Thanh Tuyền phẫn nộ nói: "Trương Minh Hiên chính là một tên háo sắc, không biết xấu hổ."
(1) Hồng tụ Thiêm Hương: Thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt thêm hương. Ý chỉ nhưng người có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh.
Trang 104# 1