Chương 209: Đường lê tiên tuyết
Lý Thanh Nhã đang tụ tập cùng một đám yêu nữ, tiên nữ trò chuyện cười nói rôm rả. Mấy người ăn mặc như nho sinh đang tụ lại cùng một nhóm đạo sĩ, vừa nói vừa cười.
Hồng Hài Nhi cùng với một thanh niên mặc áo dài xanh ngọc bích ngồi ở hai bên đầu bàn nhìn chằn chằn vào nhau, bên trên có đèn điện chiếu sáng.
Hồng Hài Nhi nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
Thanh niên mặc áo dài xanh khinh thường nói: “Ngươi có thể tới sao ta không thể tới?"
Hồng Hài Nhi do dự một hồi nói: "Ta tên Hồng Hài Nhi, ngươi tên gì?"
"Ta là Xà Minh."
. . .
Trương Minh Hiên chọc chọc Lý Thanh Tuyền, mặt đầy hưng phấn, thấp giọng hỏi: "Người tới đủ chưa?"
Lý Thanh Tuyền gật đầu nói: "Đủ rồi, đủ rồi."
Trương Minh Hiên lập tức gật đầu, nói với Hùng Bì đứng bên cạnh: "Bắt đầu đi!"
Hùng Bì giọng ồm ồm cung kính đáp: "Vâng! Thiếu gia."
Bầu trời nháy mắt tối sầm, tiếng cười của mọi người lập tức ngừng lại, mọi người đều là những nhân vật tu vi thâm hậu, cho nên không có cảnh hoảng loạn xuất hiện, ai nấy vẫn yên ổn ngồi tại chỗ.
Nhưng bình luận trên trực tiếp lại không ngừng nhảy lên.
Sao vậy?
Tại sao không thấy gì hết nữa?
Sao lại biến thành đen sì rồi?
Ông Trương không sao đó chứ!
. . .
Thiên cung bằng mây trắng dần dần sáng lên, phát ra ra ánh sáng nhu hòa, đặt trong thế giới nhỏ đang tăm tối này hiện rõ sự thiêng liêng thần thánh khiến người ta muốn bái lạy.
Thật đẹp!
Không hổ là thắng cảnh của tiên gia, thật đẹp!
. . .
Bình luận chạy chi chít trên màn hình, mọi người đều đắm chìm trong sự tuyệt mỹ của cảnh tượng sáng tối đối lập.
Trên người Trương Minh Hiên loé ra thần quang bay vút lên trời, giọng nói to lớn vang khắp không trung: "Vô cùng cảm ơn các vị đã tới tham gia đại tiệc Khai Phủ của Thanh Nhã tỷ, sự có mặt của chư vị khiến chúng ta vinh hạnh bội phần! Bây giờ bắt đầu dọn món ăn lên, chúc mọi người ăn ngon miệng!"
Đại Nha dẫn theo một nhóm thị nữ lần lượt đi lên.
Bưng bếp lớn đặt trên mỗi bàn ăn, sau đó bắt đầu bưng thức ăn lên.
Trương Minh Hiên cười nói: "Không cần nhiều quy củ như vậy, các vị muốn ăn cái gì cứ tự nhiên lấy! Hôm nay chúng ta ăn lẩu."
Ông lão mặc nho phục vuốt râu cười nói: "Rất thú vị."
Lão nói với thị nữ mặc sườn xám đứng cạnh bàn: "Món này ăn kiểu gì?"
Thị nữ cung kính đáp: "Ngài lấy nguyên liệu bỏ vào trong nồi là có thể ăn."
Ông lão ha ha cười nói: "Ăn cơm cả đời rồi, nhưng đây là lần đầu tiên ta phải tự mình làm."
Sau đó bưng một đĩa thịt ở bên cạnh đổ vào, mấy thư sinh còn lại cũng làm y như đúc bắt đầu bỏ những nguyên liệu mình thích vào trong nồi.
Hồng Hài Nhi nhìn viên thịt lăn qua lăn lại trong nồi tự lẩm bẩm: "Sao mà cái này lâu thế!"
Chớp chớp mắt, lặng lẽ thổi một ngọn lửa vào nồi đồng bên dưới.
Oanh! một tiếng, cả cái nồi đồng nổ tanh bành, nước canh văng khắp nơi, cả người lẫn yêu ở xung quanh rối rít chống bình phong lên che chở, tránh thoát.
Xà Minh nắm đũa cắn răng nghiến lợi nhìn Hồng Hài Nhi.
Hồng Hài Nhi khinh thường nói: "Trừng cái gì trừng!"
Một thị nữ lập tức đi tới cau mày hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Xà Minh cả giận nói: "Ngươi hỏi nó!"
Lúc này thị nữ sắp phát cáu, dám ăn nói với bà đây như vậy, ngươi thật sự tưởng rằng hồ ly ăn chay sao!
Nhưng nghĩ đến huấn luyện của Trương Minh Hiên mấy ngày này, nàng lại đè nén tức giận nhìn Hồng Hài Nhi.
Hồng Hài Nhi giơ hai tay ra vô tội nói: "Ta cũng không biết, vô duyên vô cớ nổ thành như vậy."
Thị nữ trừng hai người một cái nói: "Bây giờ ta đi lấy cái khác cho hai ngươi" Sau đó xoay người đi ra.
Lý Thanh Nhã ngồi một bàn, một nữ tử nhìn Lý Thanh Nhã cười nói: "Đại tiệc Khai Phủ này của ngươi sơ sài quá nhỉ!"
Lý Thanh Nhã ôm Nha Nha cười nói: "Ngươi cũng biết ta mà, vô cùng sợ rắc rối, vốn ta cũng không tính làm, đều do Trương Minh Hiên và Lý Thanh Tuyền giúp ta lo liệu."
Nếu như Trương Minh Hiên biết cuộc đối thoại của các nàng, nhất định sẽ khóc lóc kể lể: "Đơn sơ? Đầu bếp thì chẳng biết cái gì, ngươi còn muốn ta làm thế nào nữa! Không để các ngươi phải ăn sống đã là tốt lắm rồi"
Nử tử kia gắp một miếng rau trong nồi lẩu lên, chấm chấm vào nước tương bên cạnh, bỏ vào trong miệng, sau đó nói: "Cái kiểu ăn này cũng thật thú vị."
Bình luận trên trực tiếp cũng tuôn trào.
Trông thật là thơm!
Chắc ăn ngon lắm!
Ta đói rồi!
Trương Minh Hiên đáng ghét quá, mở trực tiếp chỉ để bọn ta nhìn hắn ăn cơm thôi sao?
Lý Thế Dân nhìn cảnh tượng trong buổi trực tiếp cũng cạn lời, tiết mục rất hay mà Tấn Dương nói đâu? Ánh mắt nhìn quanh màn hình trực tiếp, sao không thấy Tấn Dương đâu? Một lát sau, Lý Thế Dân không nhịn được, nói: "Truyền thiện cho ta, hôm nay ăn cái này."
Tiểu thái giám Đức Toàn ở bên cạnh lập tức mừng rỡ nói: "Vâng!"
Sau đó nhanh chân chạy ra ngoài, từ khi Hoàng hậu qua đời, đã rất lâu bệ hạ không ăn nhiều cơm.
Qua một khoảng thời gian, mọi người đều đã lửng bụng, người xem trực tiếp cũng không còn bao nhiêu người.
Trương Minh Hiên dặn dò nói: "Dọn hoa quả lên đi!"
Vương Bội bên cạnh cung kính đáp: "Vâng, thiếu gia." Sau đó lập tức xoay người đi ra.
Chỉ chốc lát sau, một đám thị nữ bưng theo đủ loại hoa quả quý hiếm độc lạ, lung linh tuyệt trần lên, đặt xuống các bàn.
Trương Minh Hiên thầm dặn dò trong lòng: "Trương Tiểu Phàm phát quảng cáo tiếp."
Trong nhóm trò chuyện, Trương Tam: [cười to] chắc bên chỗ ông chủ Trương chẳng còn mống nào, lại bày trò quảng cáo này. Ta chẳng thèm đi xem bọn họ ăn cơm.
Lý Tứ: Đúng vậy, đúng vậy! Làm ta thèm ăn muốn chết.
Đạo trưởng Bạch Vân: Trương lão bản làm thế không có hiệu quả rồi.
. . .
Một đám người tiếp tục trò chuyện không biết trời đất.
Trương Minh Hiên bay lên trời, thu hút ánh mắt của mọi người nói: "Mọi người đã ăn no, uống đủ, bây giờ sẽ là màn biểu diễn để tiếp thêm hứng thú cho mọi người."
Trước màn hình điện thoại, một người trẻ tuổi kinh ngạc nói: "Thật sự có tiết mục à?"
Trong diễn đàn TT, có người gửi một tin nhắn: Mau đi xem trực tiếp, ông chủ Trương biểu diễn tiết mục.
Mọi người trong diễn đàn nháy mắt chạy đi sạch sẽ, ùa vào xem trực tiếp
Một đống bình luận mong chờ chạy qua màn hình.
Mong đợi!
Rất mong đợi!
Vô cùng mong đợi!
Vô cùng mong đợi!
Trương Minh Hiên nói: "Bây giờ bắt đầu diễn tiết mục đầu tiên của chúng ta Đường Lê Tiên Tuyết đây là một chuyện tình nữ nhi thuần khiết."
Trước màn hình điện thoại ánh mắt mọi người lập tức sáng lên, đặc biệt là một vài nam tử chưa có gia đình, tình nữ nhi? Nghe cái tên thôi đã khiến người ta thấy hồi hộp!
Thế giới đắm chìm trong bóng tối lập tức bừng sáng, chỉ thấy một thiếu nữ mặc thanh y, cài chiếc trâm đơn giản trên đầu, đang ngồi trên tảng đá bên cạnh dòng suối nhỏ, nở ra nụ cười trong sáng thuần khiết.
Trước điện thoại không ít người ngây ngất, lẩm bẩm: "Tiểu Thiến!"
Còn có người nói: "Thái Y!" Khoé miệng không tự chủ được cong lên.
Màn hình chật kín bình luận, Tiểu Thiến thật là đẹp!
Thích Tiểu Thiến chết mất!
Tiểu Thiến, ta yêu nàng!
Không biết xấu hổ!
Cút ngay, Tiểu Thiến là của ta.
. . .
Trong nước suối mấy con cá chép nhô miệng lên trên mặt nước, nuốt hai cánh hoa lê vào trong miệng.
Tiếng nhạc vang lên, Vương Bội cất tiếng hát: "Cá chép đến nghe thấy tiếng suối xuân róc rách từ xa, ngửi thấy mùi nhuỵ vàng mới nở của đường lê ta tự trồng”
Bối cảnh đột nhiên biến đổi, khắp nơi đầy cây cối xum xuê với cỏ thơm, dòng suối nhỏ trong suốt màu ngọc bích. Mấy cô nương tuổi xuân từ đằng xa đi tới, trên tay cầm một giỏ trái cây, vừa cười vừa nói. Vương Bội hát: "Chờ Tiểu Thử đi qua cành lê rũ xuống, xin nàng nhà bên tới phía đông hái quả từ từ hãy về."
Bối cảnh lại biến đổi, xuất hiện trong một căn nhà, trong bối cảnh hình ảnh Vương Bồi đang bỏ hoa lê vào vò rượu, trên mặt nở nụ cười.
"Năm trước hái được tuyết mịn đầu cành, năm nay lá lê rụng đỏ như son, nhẹ vò nhánh cỏ hai ba vòng thành cuộn, khẽ nhấp ngụm rượu xuân dần thấy ngọt đầu lưỡi"
Ông lão mặc Nho phục thấy cảnh này, vừa nghe tiếng hát cất lên đã khen: " Hay! Rất có thi tình hoạ ý"
Những nho sinh khác cũng tán đồng gật đầu, say mê chìm đắm trong tiếng hát.
Trong hình hai người thiếu nữ mặc đồ ngủ ngồi đối diện, cười nói vui vẻ dưới ánh nến lung linh. Một nữ tử đeo bao trên lưng rời đi, một nữ tử khác đứng dưới gốc lê tiễn biệt. Trong bối cảnh hình ảnh, mùa Đông Vương Bội cười tươi cầm vò rượu đi thu tuyết mịn đầu cành, mùa xuân thì xách giỏ đi hái lê đầu xuân.
Vương bội hát: "Vẫn luôn như xưa
Thích gối lên hai chữ Kinh Hồng đi vào giấc ngủ.
Ánh nến mập mờ nhưng lại có thể chuyện trò với nàng thâu đêm
Đầu xuân cuối xuân rượu ấm hoa thắm
Tâm sự một đời như chỉ có một người hiểu
Hằng năm dưới mái hiên rêu phong đều mang đường lê tiên tuyết
Từ ngày ấu thơ đến khi đôi ta lăn lộn tới nơi chân trời
Trời nhạt trời xanh, mưa nhỏ ướt tà áo
Mỗi năm một bức thư nhưng cũng chỉ vỏn vẹn mấy lời
Năm trước hái được tuyết mịn đầu cành
Năm nay lá lê rụng đỏ như son
Nhẹ vò nhánh cỏ hai ba vòng thành cuộn
Khẽ nhấp ngụm rượu xuân dần thấy ngọt đầu lưỡi
Vẫn như xưa
Thích gối lên hai chữ Kinh Hồng khi đi vào giấc ngủ.
Ánh nến mập mờ như lại có thể chuyện trò với ngàng thâu đêm
Đầu xuân cuối xuân rượu ấm hoa thắm
Tâm sự một đời như chỉ có một người hiểu
Hằng năm dưới mái hiên rêu phong đều mang Đường Lê Tiên Tuyết
Từ ngày ấu thơ đến khi đôi ta lăn lộn tới nơi chân trời
Trời nhạt trời xanh, mưa nhỏ ướt tà áo
Mỗi năm một bức thư nhưng cũng chỉ vỏn vẹn mấy lời
Ánh đèn như muốn ngủ trong mưa, cũng đã mấy năm rồi
Như có cố nhân hỏi thăm lại mang theo Đường Lê Tiên Tuyết
Liệu có thể xoá nhoà
Nửa đời phong tuyết người gặp phải trên đường không"
Tiếng hát vừa dứt, Vương Bội đứng dưới cành lê sum suê, trông về phương xa, từ đằng xa một nữ tử chậm rãi đi tới, hai người nhìn nhau cười.
Trang 106# 1