Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 210: Trành Quỷ

Chương 210: Trành Quỷ




Editor: Tiếu Giai Nhân

Hình ảnh dần dần bị bóng tối thay thế, Thiên cung trên đỉnh mây chầm chậm di chuyển.

Bình luận trên màn hình nổi lên không ngớt.

Quá hay, đúng là một tình nữ nhi đẹp.

Ta cũng muốn uống rượu Đường Lê Tuyết.

Thật là đẹp, người đẹp, cảnh đẹp, tình càng đẹp hơn!

Ta là một người qua loa đại khái, chỉ cảm thấy nghe xong ca khúc này, trong lòng có một cảm giác nói không nên lời.

Ha ha, ngươi động lòng xuân rồi

...

Ca khúc Đường Lê Tiên Tuyết này chắc chắn đã có sức hấp dẫn cực lớn với đám thư sinh, cảnh đẹp như tranh, tình đẹp như thơ, xứng danh một màn thi tình hoạ ý.

Một thư sinh ngồi trong thư phòng, chép miệng nói: "Thật muốn thử xem Đường Lê Tiên Tuyết đó có mùi vị gì."

Trong một vườn hoa, mấy thiếu nữ đang xúm lại xem trực tiếp, ngây ngốc thất thần, sinh ra một cảm giác muốn đi vào đó ngay lúc này.

Một nữ tử cười nói: "Sang năm chúng ta cũng ngâm Đường Lê Tiên Tuyết đi!"

Mấy thiếu nữ còn lại rối rít hưởng ứng.

Lý Thế Dân lẩm bẩm: "Chắc hẳn Vô Cấu sẽ thích ca khúc Đường Lê Tiên Tuyết này cho coi!"

Trình phủ, Trình Giảo Kim ngồi sau bàn xỉa răng, trên bàn vẫn còn bày bếp lò nồi sắt, hiển nhiên là vừa mới ăn lẩu xong.

Trình phu nhân cười nói: "Đường Lê Tiên Tuyết, thật là một ý tưởng hay, năm sau ta cũng muốn thử xem."

Trình Giảo Kim khinh thường nói: "Ý hay gì chứ, ta thấy tên tiểu tử thúi kia chỉ được cái nói bậy"

Thiên cung, Ngọc Hoàng Đại Đế cười nói: "Tiểu tử được lắm, hoá ra mượn người của ta để dùng vào việc này! Để ta xem ngươi hoàn thành nhiệm vụ ta giao như thế nào."

Thế giới nhỏ, trên mây trắng.

Trương Minh Hiên cười nói: "Ca khúc Đường Lê Tiên Tuyết này như thế nào?"

Một tên vạm vỡ tục tằng cười to đáp: "Hay, ngay cả một người xoàng xĩnh như ta đây cũng nảy sinh rung động muốn yêu thương các nàng."

Một cô gái che miệng khẽ cười nói: "Nó đã bộc lộ được hết tình cảm của nữ nhi chúng ta!"

Ông lão mặc Nho phục gật gù đắc ý nói: "Một màn thơ tình hoạ ý rất hay”.

Hồng Hài Nhi lẩm bẩm: "Cái gì chứ! Chẳng thú vị gì cả."

Trương Minh Hiên gật đầu cười nói: "Nói xong cảm tình rồi mọi người lại bàn tiếp về tình yêu."

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn Trương Minh Hiên đầy hưng phấn, lá gan tiểu tử thật lớn! Dám công khai bàn luận về tình yêu không sợ uy nghiêm của luật trời sao?

Bình luận trên màn hình cũng tuôn trào.

Trương lão bản muốn yêu đương rồi.

Tình yêu đẹp, nhưng hắn có hiểu không?

Người xem bên cạnh Trương lão bản có bao nhiêu mỹ nữ, sao lại không hiểu chứ?

Bình luận nhảy ra che kín cả bóng người.

Trương Minh Hiên nói: "Ở trong núi rừng ta đã từng gặp được một nữ tử mặc hồng y, cưỡi hổ lớn đi du đãng, vì vậy đã bước lại hỏi nàng, nàng kể cho ta một câu chuyện như vầy."

Bóng tối phía dưới lập tức sáng lên, cảnh tượng đã có sự thay đổi, tầng mây dời đến một chỗ mới.

Phía dưới là một mảnh núi rừng, cỏ cây um tùm, nước suối róc rách, nhưng lại không hề có một tiếng chim kêu, vắng lặng khiến cho người ta thấy áp lực.

Một cơn gió lớn thổi qua, một con hổ to nhảy ra từ trong rừng, không ít người xem trước màn hình điện thoại bị doạ tới giật nảy mình, thứ đáng sợ không phải con hổ to kia, mà là người ở trên nó.

Một nữ tử mặc y phục đỏ tươi đang cưỡi trên lưng hổ, sắc mặt tái nhợt, mái tóc dài buông xoã.

Giọng thuyết minh vang lên: Một đôi vợ chồng son đi qua giữ núi, gặp phải mãnh hổ, chồng bỏ lại vợ một mình chạy thoát thân, vợ bị hổ dữ ăn tươi nuốt sống, hóa thành trương quỷ, thường bầu bạn bên lão hổ. Bởi vì mang lòng oán hận, cho nên trong thời gian dài đã đợi người chồng chuyển kiếp, chờ hắn đi ngang qua lần nữa, làm người chết thay cho mình.

Nữ tử mặc hồng y cất tiếng hát yếu ớt: Hổ hỡi, hổ, ngươi, đói không...

Kèm theo là tiếng nhạc dai dẳng, vô cùng rùng rợn.

Ba ngàn ánh nguyệt sáng trong

Bước nhỏ loạng choạng xương rạn nứt

Dung mạo thấp thoáng

Quần thêu đỏ không làm lộ ra vết máu

Xương khô hoá thành dung nhan

Eo nhỏ cắt xén theo bước hổ

Múa một khúc hoa mai bay lượn

Người thư sinh vội vã lên đường

Đừng quyến luyến chốn xa hoa

Mau cùng ta rơi xuống vực sâu

Màn hình xuất hiện một thư sinh từ đằng xa đi tới, vác theo rương sách, tay lau mồ hôi. Nữ tử mặc áo hồng xoay người lại, biến thành một mỹ nữ, mặc yếm khoác áo lụa múa hát tưng bừng ở trong rừng cây, hiện ra trước mặt thư sinh. Thư sinh ngẩn ra nhìn mỹ nữ, bước từng bước về phía trước, càng đi càng xa, càng đi càng xa, tới khi vào tận sâu trong rừng cây, một tiếng hổ gầm vang lên, vô số chim chóc giật mình bay đi.

Chỉ chốc lát sau, sắc mặt nữ tử mặc áo đỏ trắng bệch cưỡi hổ to đi ra, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt.

Trành Quỷ: Ngươi hỏi ta là ai ? Hừ

Gió tanh cuốn giầy thô bay mất

Ruộng hoa

Mở to miệng nuốt trôi tàn niệm, xương cốt thẫm màu máu

Một linh hồn đứt đoạn ngu si oán than đi về trời

Bầu bạn với hổ nuốt hận ngàn năm

Phấn son chê môi hồng tanh mùi máu

Tay mềm phủ lấy vòng ngọc

Tay áo đỏ che đậy tiếng gọi u tối

Phu quân ta đợi chàng trở về

Ô...

Bóng tối dần dần xâm chiếm toàn bộ cảnh tượng, gương mặt nhợt nhạt của Trành Quỷ nhìn về phía trước, dần dần biến mất.

Một thư sinh che ngực, nhìn gương mặt Trành Quỷ xuất hiện vào khúc cuối trên màn hình điện thoại, lẩm bẩm: "Đáng sợ quá, đáng sợ quá."

Một nữ tử khẽ đẩy vai của nam tử bên cạnh cười hi hì nói: "Sau này phải đối xử với ta tốt hơn nữa, nếu không ta cũng sẽ biến thành quỷ để hại chàng."

Nam tử lập tức cười ha hả chắp tay nói: "Nương tử đại nhân bớt giận, tiểu sinh nhất định sẽ đối xử tốt với nàng gấp bội phần."

Nữ tử bật cười nói: "Lẻo mép!"

Trước điện thoại, không ít nam tử nghe xong ca khúc này đều bị doạ cho mặt tái mét, trong thế giới trọng nam khinh nữ này, bọn họ ít nhiều gì cũng có phần bạc đãi thê tử của mình. Trong lòng không ít người đều dâng lên nỗi sợ hãi, thiết nghĩ sau này phải chăng nên đối xử tốt với thê tử của mình hơn.

Trương Minh Hiên chắc chắn không ngờ tới, chỉ với một ca khúc của mình, đã mang tới lợi ích cho không biết bao nhiêu nữ tử.

Trên đường Tây Du, Tôn Ngộ Không ngẩng đầu nhìn về phía Đường Tam Tạng nói: "Sư phụ, sau này gặp phải loại Trành Quỷ này, ta nên làm thế nào đây?"

Đường Tam Tạng khẽ than một tiếng nói: "Bất kể là có nguyên nhân sâu xa gì, hại người cũng đã là không đúng."

Tôn Ngộ Không bĩu môi, hòa thượng cổ hủ.

Trên tầng mây của tiểu thế giới, một đám người bắt đầu thì thào với nhau.

Một lão đạo sĩ lắc đầu cười nói: "Lần sau gặp phải loại Trành Quỷ này ta phải hỏi cho rõ, không thể giết bừa."

Vũ Thần tự nhủ: "Nam nhân chẳng phải thứ tốt lành gì cả” sau đó nhìn Lý Thanh Nhã đang ôm Nha Nha bằng ánh mắt thương hại, đây chính là một minh chứng rõ ràng.

Trương Minh Hiên cười nói: "Đây là một câu chuyện về Trành Quỷ, thê mỹ như máu tươi, khi ta nghe được câu chuyện này cũng cảm khái rất nhiều."

Sau đó nói tiếp: "Mọi người đều biết thân phận Thanh Nhã nhà bọn ta, hôm nay chúng ta sẽ kể một câu chuyện về Cáo Trắng."

Bên bàn của Thanh Nhã, một nữ tử mặc y phục cung đình cười hì hì nói với Lý Thanh Nhã: "Thanh Nhã nhà bọn ta!"

Lý Thanh Nhã hừ một tiếng, mặt đỏ bừng đáp: "Xong chuyện sẽ tìm hắn tính sổ"

Lại một nữ tử khác cười hì hì tò mò hỏi: "Hai ngươi có chuyện gì không đó! Thật sự chỉ là quan hệ huynh muội thôi sao?"

Lý Thanh Nhã cầm một quả lê trên bàn lên đặt vào trong tay nữ tử kia: "Ăn lê của ngươi đi!"

Đám nữ tử trên bàn đều bật cười ha hả.

Thiên đình, tay bưng rượu của Ngọc Đế khựng lại giữa không trung, hồi lâu mới phản ứng lại, nói một câu: "Lợi hại! Có hai người này làm núi dựa, Hồng Hoang có thể hoành hành rồi."

Rót một hớp rượu vào trong miệng, Ngọc Đế lắc đầu cảm thán.


Trang 106# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất