Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 214: Đại Vương gọi ta đi tuần núi

Chương 214: Đại Vương gọi ta đi tuần núi




Trương Minh Hiên cười nói: "Câu chuyện này rất hay đúng không!"

Một cô gái nhếch miệng quở mắng: "Một câu chuyện buồn, hôm nay là ngày Thanh Nhã tỷ khai phủ, ngươi không thể góp chút chuyện vui sao?"

Trương Minh Hiên cười ha ha nói: "Chuyện vui tất nhiên là có! Tiếp theo, ta sẽ cùng với tiểu công chúa nhà ta biểu diễn cho mọi người xem ca khúc “Đại vương gọi ta đi tuần núi"

Vừa nói xong thì hắn vội vã bay xuống phía dưới.

Hồng Hài Nhi nói thầm: "Đại vương gọi ta đi tuần núi? Hát ca khúc của tiểu yêu sao?" Bĩu môi nói: "Tiểu yêu có cái gì tốt mà hát vậy."

Trên phần bình luận cũng chuyển động.

Hát bài hát của yêu quái à!

Ông chủ Trương có lẽ có quan hệ với yêu quái!

Ngươi xem, những vị khách đến dự kia đều có hình dạng kì quái.

Yêu quái có cái gì tốt mà hát?

Màn hình lớn phía dưới được kéo ra, y phục da thú, nhuộm lông vàng, Trương Minh Hiên ăn mặc trông rất hài hước bước ra, phía trước đeo một cái chiêng, trên vai đang cõng một bé gái xinh đẹp mặc trang phục trong cung, trên đầu bé gái còn đội một vòng hoa.

Lý Thế Dân lập tức ngồi thẳng dậy, đây là Tấn Dương mà!

Trình Giảo Kim cũng thầm nói: "Đây là Tấn Dương công chúa, chẳng trách không thấy con bé đâu, hóa ra là bị Trương Minh Hiên lừa đi! Hắn sẽ không muốn coi Tấn Dương là con dâu nuôi từ bé đâu nhỉ!”

Trình phu nhân vỗ bốp một cái vào đầu Trình Giảo Kim, giận dữ nói: "Đầu ông toàn nghĩ linh tinh gì vậy."

Rất nhiều nữ nhân nhìn thấy Tấn Dương đáng yêu, hai mắt liền sáng rỡ lên rồi nói: "Thật đáng yêu quá đi!"

Trương Minh Hiên vai nâng Tấn Dương và hát: "Mặt trời chớp chớp mắt với ta, chú chim nhỏ hát cho ta nghe, ta là một tiểu yêu tinh làm việc chăm chỉ, cũng không đeo bám con người."

Gõ chiêng, cùng Tấn Dương đi quanh núi rừng, thỉnh thoảng có một con vật nhỏ chạy qua trước mặt.

Trương Minh Hiên tiện tay hái một đóa hoa, cài lên đầu Tấn Dương, Tấn Dương sờ đóa hoa trên đầu, cười khanh khách.

Trương Minh hiên hát: "Đừng hỏi ta từ đâu tới đây, cũng đừng hỏi ta đi đến nơi nào, ta muốn hái bông hoa đẹp nhất, tặng cho tiểu công chúa của ta."

Tấn Dương cũng bi bô hát theo: "Tiểu công chúa."

Hai con mắt Lý Thế Dân giật giật, cái gì mà tiểu công chúa, đó là tiểu công chúa của trẫm!

Trên Vân Đỉnh, một cô gái bên cạnh Lý Thanh Nhã hai mắt tràn đầy tình yêu nói: "Thật đáng yêu quá đi! Thanh Nhã, cô bé ấy là ai?"

Lý Thanh Nhã cười nói: "Con gái của vua Đường."

Nữ tử ngớ người ra nói: "Con gái của vua Đường, thật sự là công chúa!"

Trương Minh Hiên đi vào rừng cùng với Tấn Dương, băng qua khe suối, đuổi theo chim, đuổi theo bươm bướm, du sơn ngoạn thủy, tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp cả núi rừng, vừa đi vừa hát: "Đại vương gọi ta đi tuần núi, ta đi một vòng nhân gian, đánh trống rồi lại khua chiêng, cuộc sống tràn ngập cảm giác tiết tấu. Đại vương gọi ta đi tuần núi, bắt một tên hòa thượng làm bữa tối, nước ở khe núi, ngọt không gì sánh được, không ngưỡng mộ uyên ương cũng chẳng ước thành tiên."

Trương Minh Hiên quay đầu cười với Tấn Dương rồi nói: "Tiểu công chúa, con cũng hát đi!"

Tấn Dương gật gật đầu, bi bô hát: "Mặt trời chớp chớp mắt với ta, chim nhỏ hát cho ta nghe, ta là một tiểu yêu tinh làm việc chăm chỉ, cũng không đeo bám con người."

Trương Minh Hiên, Tấn Dương hợp xướng: "Đừng hỏi ta từ đâu tới đây, cũng đừng hỏi ta đi đến nơi nào, ta muốn ngắt bông hoa đẹp nhất, tặng cho tiểu công chúa của ta."

"Khà khà khà! Tiểu công chúa!"

"Đại Vương gọi ta đi tuần núi, ta đi một vòng thế gian, đánh trống rồi lại khua chiêng, cuộc sống tràn ngập cảm giác tiết tấu."

Tấn Dương bi bô hát: "Đại vương gọi ta đi tuần núi, bắt một tên hòa thượng làm bữa tối, nước ở khe núi, ngọt không gì sánh được, không ngưỡng mộ uyên ương cũng chẳng ước thành tiên.”

Hợp xướng: "Đại vương gọi ta đi tuần núi, ta đi một vòng nhân gian, đánh trống rồi lại khua chiêng, cuộc sống tràn ngập cảm giác tiết tấu. Đại vương gọi ta đi tuần núi, bắt một tên hòa thượng làm bữa tối, nước ở khe núi, ngọt không gì sánh được, không ngưỡng mộ uyên ương cũng chẳng ước thành tiên."

Bóng dáng của hai người đi sâu vào trong núi, dần dần biến mấtcùng với tiếng cười .

Lý Thế Dân khóc không ra nước mắt, vừa cảm ơn lại vừa căm hận Trương Minh Hiên, tâm tình vô cùng phức tạp. Cảm ơn hắn vì đã khiến Tấn Dương vui vẻ như thế, rồi lại cảm thấy đố kỵ với tình cảm giữa hắn và Tấn Dương, trẫm mới là phụ thân của Tấn Dương!

Bên trong một cung điện, một đám hoàng tử, công chúa tụ tập một chỗ xem chương trình trực tiếp. Lý Trị ngưỡng mộ nói: "Ta cũng muốn đi tuần núi."

Công chúa lớn hơn một chút cũng ngưỡng mộ, gật gật đầu nói: "Thật ngưỡng mộ Tấn Dương quá!"

Tất cả công chúa hoàng tử, ai cũng mong Tấn Dương có thể sống tự do tự tại.

Ngọc đế cười nói: "Cuộc sống tạm bợ trải qua thật thoải mái! Phi Thăng Chi Hậu thời gian dài như thế vẫn chưa ra chương mới vậy mà ngươi vẫn còn có thời gian đi tuần núi nhỉ." Trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm.

Phần bình luận chuyển động điên cuồng.

Thật đáng yêu quá đi! Thật đáng yêu quá đi!

Ta cũng phải sinh một tiểu bảo bảo!

Con gái ta muốn ta học ca khúc này, con bé còn muốn làm tiểu công chúa.

Con gái của ta cũng vậy, ta là một người giết lợn, làm sao hát được!

Thật cùng cảnh ngộ!

Đó là Tấn Dương công chúa, ta biết.

Quan hệ của ông chủ Trương với người trong cung đúng là tầm thường!

Là Tấn Dương công chúa! Con gái của hoàng hậu, nhỏ như vậy đã không còn mẫu thân rồi, thật đáng thương!

Thật đáng thương!

Thật đáng yêu!

Thật đáng thương.

Không ít người biết được thân phận của Tấn Dương, trong mắt đều hiện lên cái nhìn trìu mến.

Trên đường Tây Du, Đường Tam Tạng cảm giác lành lạnh sống lưng thì nói: "Ngộ Không, nghe xong bài hát này, tại sao ta lại cảm thấy lành lạnh sống lưng nhỉ?"

Tôn Ngộ Không cười khà khà nói: “Ca khúc thật sự rất hay, lần sau con mà gặp phải loại tiểu yêu đi tuần núi này cũng sẽ không tiện ra tay."

Đường Tam Tạng nói: "Bắt một tên hòa thượng làm bữa tối, câu này chắc không chỉ ta nhỉ!"

Tôn Ngộ Không tùy ý nói: "Người nghĩ quá nhiều rồi, hòa thượng trong thiên hạ này nhiều lắm."

Đường Tam Tạng nắm chặt lấy y phục tự an ủi mình: "Bây giờ ta và Trương công tử là quan hệ hợp tác, hắn chắc sẽ không hại ta đâu nhỉ!" Càng nghĩ càng muốn khóc, dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với Trương Minh Hiên, chuyện thất đức này, Trương Minh Hiên thật sự có thể làm.

Trên Vân Đỉnh, Vũ Thần nhìn Lý Thanh Nhã đầy hào hứng rồi nói: "Hắn hát đại vương gọi ta đi tuần núi, đại vương trong bài hát là chỉ ngươi hả!"

Lý Thanh Nhã tức giận nói: "Ta lúc nào để hắn đi tuần núi hả ?" Nói xong, bản thân cũng thổi phù một tiếng rồi bật cười.

Hồng Hài Nhi sờ chiếc cằm nhỏ của mình rồi nói: "Đây mới là tuần núi, sau này đi tuần núi đều phải hát bài hát này, cứ quyết định như vậy đi."

Ông lão mặc trang phục nhà nho cười nói: "Nếu như yêu quái đều đáng yêu như thế thì phân tranh đã ít đi rất nhiều rồi."

Lão đạo sĩ hừm một tiếng rồi nói: "Không sai, không sai! Bắt một tên hòa thượng làm bữa tối, câu đó ta rất thích, ăn nhiều hòa thượng vào."

Ông lão mặc trang phục nhà nho sững người nói: "Ngươi nói xem, nếu như bài hát này được truyền bá rộng rãi trong giới yêu quái, hòa thượng có phải là thảm rồi không."

Lão đạo trưởng ánh mắt sáng lên, liếc mắt nhìn ông lão mặc trang phục nhà nho, hai người hiểu ý nhau khẽ nở nụ cười.

Sau khi Trương Minh Hiên tháo đồ diễn, ôm lấy Tấn Dương rồi bay lên.

Phu nhân bên cạnh Lý Thanh Nhã ánh mắt sáng lên, vội vã đón lấy: “Tiểu công chúa, mau qua đây."

Tấn Dương quay đầu nhìn Trương Minh Hiên, Trương Minh Hiên vừa cười vừa đặt Tấn Dương xuống đất nói: "Đi đi!"

Tấn Dương chạy tới, ngọt ngào gọi một tiếng: "Thanh Nhã cô cô!"

Thanh Nhã cười nói: "Tấn Dương ăn gì chưa?"

Tấn Dương gật gật đầu nói rằng: "Con ăn rồi."

Phu nhân bên cạnh Lý Thanh Nhã lập tức ôm lấy Tấn Dương, hôn mạnh một cái lên trán Tấn Dương cười nói: "Công chúa thật là đáng yêu!"

Mặt Tấn Dương liền đỏửng.


Trang 108# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất