Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 213: Quy Y

Chương 213: Quy Y




Nghe lời của Thiết Phiến công chúa, Ngưu Ma Vương cắn răng một cái rồi nói: "Không cần lo lắng, Lão Ngưu ta cũng không phải dễ bắt nạt."

Trương Minh Hiên nhìn phản ứng lạnh nhạt của mọi người xung quanh, bỗng nhiên muốn khóc, đây là lần thứ hai rồi! Hắn gượng cười nói: "Xem ra mọi người vẫn còn chìm đắm trong dư âm của vở nhạc kịch “Hỏi Phật”, chưa thể thoát khỏi! Tiếp theo, chúng ta sẽ thưởng thức một câu chuyện nhỏ, cũng là câu chuyện của phật giáo."

Màn hình lớn được kéo ra, xuất hiện bên trong một ngôi chùa tĩnh mịch là một tiểu hòa thượng đang ngồi thiền trong sân, trong tay vê chuỗi tràng hạt, nhắm mắt tụng kinh: "Bồ tát Quán Tự Tại, khi tu chứng đại trí huệ siêu việt, thấy rõ năm uẩn đều không, vượt hết thảy khổ ách. Này Xá Lợi Tử! Sắc chẳng khác Không, Không chẳng khác Sắc; Sắc chính là Không, Không chính là Sắc; thụ, tưởng, hành, thức cũng đều như vậy. Xá Lợi Tử!...”

Trên phần bình luận có người nói: "Hòa thượng này trông rất quen!"

Ha ha! Đây không phải là Ninh Thái Thần sao?

Không sai, chính là hắn.

Ninh Thái Thần xuất gia rồi!

...

Một thiếu nữ xinh đẹp mặc trang phục nhà nông từ phía sau cây thò đầu ra, nở nụ cười trong veo rồi nói to: "Tiểu hòa thượng!"

Thiếu nữ nhảy nhảy nhót nhót chạy đến trước mặt tiểu hòa thượng, cười hì hì nói: "Tiểu hòa thượng, ta lại tới nghe ngươi kể chuyện rồi. Tiểu hòa thượng, tiểu....hòa....thượng..."

Tiểu hòa thượng mở mắt ra, nhè nhẹ thở dài: "Haizz..."

Hòa thượng nói: "A! Tú cô nương hôm nay muốn nghe chuyện gì?"

Tú cô nương ngồi trước mặt hòa thượng cười nói: "Cái gì cũng được!", nàng chống cằmkhẽ mỉm cười nhìn tiểu hòa thượng một cách quyến rũ.

Hòa thượng suy nghĩ một chút rồi nói: "Trước đây có một lão hòa thượng, luôn bị kẻ trộm đến thăm, hắn không thể chịu đựng được nữa. Có một ngày, kẻ trộm lại tới, hắn nói với kẻ trộm, xin ngươi hãy thò tay vào khe cửa, ngươi muốn cái gì, ta cũng cho ngươi cái đó."

Tiếng của một lão hòa thượng vang lên: "Ngươi hãy thò tay vào khe cửa, ngươi muốn cái gì, ta cũng cho ngươi cái đó."

Hòa thượng tiếp tục giảng đạo: "Kẻ trộm đó nghe xong thì vô cùng vui mừng, ngay tức khắc thò tay vào khe cửa. Ai ngờ lão hòa thượng một phát tóm chặt lấy tay của hắn, trói vào cột, sau đó ra sức đánh hắn bằng gậy, vừa đánh vừa hô to: “Quy y phật! Quy y pháp! Quy y tăng!"

Lời thuyết minh, tiếng kêu thảm thiết của tên trộm cắp: "Ai ya! Đừng đánh nữa! Ai ya! Đau! Ai ya! ! Dừng tay! ! Ai ya!"

Lời thuyết minh, lão hòa thượng:"Quy y phật!"

Tiểu hòa thượng giảng đạo: "Kẻ trộm này vô cùng đau đớn, không biết làm sao lại hô theo: “Quy y phật! Quy y pháp! Quy y tăng!"

Lời thuyết minh, tên trộm hét to: "Ai ya! Quy y phật!"

Lão hòa thượng:"Quy y pháp!"

Tên trộm: "Ao u! Quy y pháp!"

Lão hòa thượng: "Quy y tăng!"

Tên trộm: "A! Quy y tăng!"

Tiểu hòa thượng vừa cười vừa nói với Tú cô nương: "Đây chính là câu chuyện “Tam Quy Y” nổi tiếng."

Trên đường Tây Du, Tôn Ngộ Không sờ chiếc vòng Kim Côtrên đầu mình rồi nói: "Khà khà! Không sai, không sai! Hòa thượng đúng là dối trá như vậy, miệng đầy từ bi, nhưng ra tay thì tàn nhẫn hơn bất kỳ ai."

Đường Tam Tạng niệm một câu"A di đà phật" rồi nói: "Cái này gọi là cảnh tỉnh!"

Trong ngôi chùa tĩnh mịch trong thế giới nhỏ bé, Tú cô nương nghịch ngợm cười nói: “Câu chuyện đó của ngươi là Tam Quy Y, câu chuyện của ta lại có Tứ Quy Y, ngươi có muốn nghe không?"

Hòa thượng hiếu kỳ hỏi: "Cái gì gọi là Tứ Quy Y?"

Tú cô nương nói: "Đưa tay qua đây."

Hòa thượng do dự một chút, đưa tay ra, chuỗi tràng trên cổ tay hạt lay động.Cảnh tượng liền thay đổi, bóng dáng của hai người biến mất, hiện ra cảnh tượng trong ngôi chùa là lá bay theo chiều gió, tiếng mõ vang lên từng hồi.

Tiếng ca vang lên: Gió thu thổi qua, từng đợt lá khẽ rơi

Gõ nhẹ hai ba tiếng lên bệ cửa sổ

Mõ gỗ tạm dừng rồi lại vang lên

Hàm chứa cả đoạn tình trường lặng yên mà vô tận của nàng

Âm thanh của Bát Nhã như tiếng gió

Dưới tán cây, chàng miên man kể chuyện nhà Phật

Thiền ngữ không rõ còn có tình thế gian

Nàng chỉ muốn ở bên cạnh chàng

Phật nói ngũ uẩn lục độc là ngông cuồng

Mọi nhân quả đều niệm thành nghiệp chướng

Thành kính quy y là nỗi tuyệt vọng sau đau thương mới hiểu thấu

Dưới tán cây trong câu chuyện chàng kể

Nàng lẳng lặng làm nên giấc mộng quy y

Sâu tận đáy lòng là âm thanh của chàng

Hay là niềm si vọng còn chưa thấu rõ.

Trong hình, một lão hòa thượng từ trong thiện phòng đi ra, nhìn tiểu hòa thượng lắc đầu thở dài: "Đồ nhi... nữ thí chủ kia đi rồi sao?"

Hòa thượng khẽ giọng nói: "Sư phụ... đồ nhi vẫn giống như mọi ngày, giảng phật lýcho nàng ấy. Nàng ấy trở về rồi."

Phương trượng: "Haizz... con đi tụng kinh đi."

Hòa thượng đứng dậy, đi vào đại điện, đột nhiên dừng chân nói: "Sư phụ... sau này... nữ thí chủ kia sẽ không đến nữa."

Phương trượng chắp tay trước ngực, thuận theo niệm một câu: "A di đà phật!"

Hòa thượng ngồi thiền trước phật, đèn đuốc đung đưa, hình như cơ thể của hắn đều đang run rẩy, tiếng tụng kinh vang lên: "Nam mô a di đà phật nam mô a di đà phật nam mô a di đà phật nam mô a di đà phật nam mô a di đà phật nam mô a di đà phật nam mô a di đà phật nam mô a di đà phật" âm thanh gấp gáp bất an.

Cảnh tượng thay đổi, một lần nữa chiếc sân nhỏ lại xuất hiện.Tú cô nương nở nụ cười trong veo rồi vỗ nhẹ vào trong lòng bàn tay tiểu hòa thượng: "Quy y phật."

Hòa thượng: "Quy y phật."

Tú cô nương lại vỗ một cái rồi nói: "Quy y pháp."

Hòa thượng: "Quy y pháp."

Tú cô nương vỗ một cái rồi nói: "Quy y tăng."

Hòa thượng: "Ừm! Quy y tăng."

Tú cô nương vỗ nhẹ một cái, khẽ giọng nói:"Quy y Tú cô nương."

Hòa thượng:"Quy y. . . Hả?" Hắn ngây ngẩn cả người.

Tú cô nương sốt sắng nói: "Nói đi, quy y Tú cô nương."

Ánh trăng ảm đạm, hai bóng người dần nhìn không rõ trong bóng tối.

Tiếng ca vang lên: Sau điều quy y thứ tư ấy

Sự trầm mặc khiếnngười dưới tán cây cảm thấy thật bi thương

Chàng nắm chặt lấy lòng bàn tay ấm nóng

Dường như không che giấu được nỗi thê lương

Thời gian trôi qua trong tĩnh lặng

Là nỗi bi thương chàng không thể nói thành lời

Trói chặt chôn sâu đoạn tình cảm này dưới am phật

Lưu lại những chuyện trước đây bên song cửa phía tây

Phật nói ngũ uẩn lục độc là ngông cuồng

Mọi nhân quả đều niệm thành nghiệp chướng

Thành kính quy y là nỗi tuyệt vọng sau đau thương mới hiểu thấu

Ánh hoàng hôn nhạt nhòa ảm đạm

Dưới tán cây, chàng tỉnh táo mà lại tuyệt vọng

Chỉ còn Thanh Đăng Cổ Phật bầu bạn trong cô đơn trống vắng

Quy y đoạn ký ức xưa.

Hòa thượng ngồi trước Phật, cúi đầu xuống rồi lẩm bẩm nói: "Quy y... Tú cô nương..." Bóng tối dần dần nuốt chửng bóng người hắn.

Trên tầng mây, một cô gái lau nước mắt nói: "Ta lại khóc rồi."

Ông lão mặc y phục nhà nho lắc đầu nói: "Đoạn tình tuyệt ái của phật gia thật sự hại khổ không ít người!"

Lão đạo sĩ khinh thường nói: "Bọn họ bỏ đi tâm tư, tin vào phật, lại trách ai?"

Trên phần bình luận cũng náo nhiệt.

Ta khóc rồi!

Ta cũng khóc rồi!

Nữ tử thâm tình như vậy, sao có thể phụ lòng!

Sau này ta cũng không đi bái phật nữa.

Không đi.

Không đi.

Ta cũng không đi.

Đúng đó, phật giáo bạc tình như thế, có gì đáng để bái cơ chứ.

Ta rất muốn biết Tú cô nương sau đó thế nào rồi? Có gặp được một người tốt hay không?

Có lẽ có!

Nhất định sẽ gặp được!

Tú cô nương sẽ hạnh phúc.

Trên đường Tây Du, Tôn Ngộ Không nhìn Đường Tam Tạng hỏi: "Sư phụ, câu chuyện này người thấy thế nào?"

Đường Tam Tạng chắp tay trước ngực, nhắm mắt nói: "Đây là sự lựa chọn của chính hắn, bất kể là Thanh Đăng Cổ Phật hay là hoàn tục lấy thê tử, cũng không thể nói là sai."

Tôn Ngộ Không khà khà nói: "Sư phụ, người cho rằng hắn nên làm thế nào?"

Đường Tam Tạng phân vân một lúc lâu rồi thong thả nói: "Thật ra, ta tán thành hắn hoàn tục ."

Tôn Ngộ Không cười ha ha nói: "Nhìn xem! Người vẫn chưa hết nhớ cõi trần.”

Sắc mặtĐường Tam Tạng bỗng chốc xám xịt.

Ngọc Đế nói với tỳ nữ bên cạnh: "Cái này phải tập luyện xong, mấy ngày nữa ta mời Như Lai ăn cơm."

Khóe miệng của tỳ nữ bên cạnh co rúm lại hai lần, cung kính đáp: "Dạ!"

Ngọc Đế cười ha ha, nhìn màn hình rồi tự nói: "Mong chờsự xuất hiện của Viên Hồng, không biết hắn sẽ hát thế nào?"

Không ít thiếu nữ xem xong câu chuyện nàylẳng lặng lau nước mắt, không ít thanh niên oán hận đến nghiến răng nghiến lợi với tên hòa thượng trên màn hình.

(*) Quy y: Trong phật pháp là cứu tế; vì nương vào đó mà người ta có thể vĩnh viễn thoát khỏi mọi khổ ách


Trang 108# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất