Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 217: Phật thuyết

Chương 217: Phật thuyết




Đại Mã Hầu ôm chặt vòng Kim Cô trong ngực lắc đầu nói: "Không được Đại Thánh, dù có giết toàn bộ khỉ chúng ta, san bằng Hoa Qủa Sơn, ngài cũng không thể cúi đầu trước Phật tổ, ngài là Tề Thiên Đại Thánh mà.''

Hầu Tử áo xám lớn tiếng kêu: "Nếu ngươi không đưa vòng Kim Cô cho ta, ta không có pháp lực, cũng không cứu được các ngươi.''

Hùng Ma Vương nói: "Nói nhảm ít thôi, đi chết đi!''

Đai Mã Hầu nói với Hầu Tử áo xám: "Đại Thánh, không được cúi đầu trước Phật tổ, ngài mới là Tề Thiên Đại Thánh thật sự.''

Một đao chém xuống, máu của Đai Mã Hầu văng khắp nơi.

Hầu Tử áo xám hồn bay phách lạc quỳ gối trước mặt Đai Mã Hầu, nhỏ giọng nỉ non: "Gậy sắt chấn Cửu Châu, danh Đại Thánh chỉ là ảo, vì cứu Hoa Qủa Sơn, ngại gì vác cái tên bị nguyền rủa.''

Ngẩng mặt lên trời giận dữ hét lên: "Phật tổ!'' Nâng vòng Kim Cô lên, dứt khoát đội vào.

Bỗng nhiên toàn bộ trời đất trở nên âm u, một luồng sáng từ tận trời giáng xuống, âm nhạc vang lên, từ cột sáng có một Hầu Tử mặc kim giáp múa loạng choạng một mình.

"Ngày tháng chảy trôi, đường dài mênh mông, sương khói bủa vây, một mình ngã gục, ai nói ta thân thủ bất phàm, ai khiến ta yêu hận khó cả đôi đường, để sau này vô cùng đau đớn. Gọi một tiếng "Phật Tổ", quay đầu lại không thấy bờ, lạy một người làm thầy, sinh tử không liên quan, thế gian này thật thật giả giả, thiện ác trôi nổi, duyên trần hợp tan không phân rõ, khó mà đoạn tuyệt. Ta cần gậy sắt này có ích gì, ta muốn biến hóa ra sao đây? Giẫm nát tiên giới, làm càn kiêu ngạo, thế gian hiểm ác, suy cho cùng khó mà thoát được, một gậy này, sẽ khiến ngươi tan thành mây khói. . .''

Hầu Tử như tượng Phật, ngồi xếp bằng ôm gậy sắt giữa ánh sáng leo lắt, nỗi cô độc bi thương không nói nên lời.

Không ít người xem trước di động đều rơi lệ.

Tôn Ngộ Không nắm chặt hai tay, rơi lệ nỉ non nói: "Ta không bằng hắn! Ta cần gậy sắt này có ích gì chứ!'' Ngửa mặt lên trời rít gào, nhe răng nhếch miệng, lộ ra vẻ hung ác.

Đường Tam Tạng bị dọa run rẩy một trận, sợ hãi nhìn bộ mặt dữ tợn của Tôn Ngộ Không.

Tầng trời thứ ba ba, Thanh Loan, Thải Phượng cẩn thận quan sát Nữ Oa nương nương, sự im lặng của nương nương khiến tim các nàng đập nhanh hơn.

Trong bóng tối, giai điệu mạnh mẽ vang lên, nhạc mở màn Tiểu Đao Hội càng thêm trọn vẹn, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Một người mặc Tỏa Tử giáp hoàng kim, chân giẫm lên ngó sen Bộ Vân, đầu đội Phượng Sí Tử Kim Quan lộn nhào bay vút trong không trung, Ngũ Chỉ Sơn sụp đổ ầm ầm, đá bay hỗn loạn.

"Lão Tôn ta đến đây!'' Vang tận trời xanh.

Tôn Ngộ Không ngồi bật dậy nói: "Ta muốn trở về Hoa Qủa Sơn.''

Đường Tam Tạng liền phát hoảng, hoảng loạn nói: "Con đi rồi, ai sẽ bảo vệ ta đi Tây thiên?''

Tôn Ngộ Không sờ lên vòng Kim Cô trên đầu nói: "Con đi sẽ về ngay, năm trăm năm rồi, con rất lo lắng cho an toàn của bọn họ.''

Đường Tam Tạng thở phào nói: "Vậy là được rồi, vậy là được rồi!'' Cố gắng tươi cười nói: "Đi nhanh về nhanh.''

Tôn Ngộ Không lập tức bay vút lên không trung.

Phía trên thế giới nhỏ Vân Đỉnh, Hồng Hài Nhi sững sờ tự nói: "Đây là tiểu thúc của ta.'' Sau đó cười to nói: "Khoảng thời gian trước ta nghe nói Tề Thiên Đại Thánh trở thành chó săn của Phật môn, còn mắng hắn vài câu, bây giờ xem ra tiểu thúc của ta thực sự là một anh hùng.'' Đắc ý liếc nhìn Xà Minh.

Xà Minh hừ một tiếng khinh thường nói: "Tiểu thúc của ta lợi hại hơn.''

"Tiểu thúc của ngươi lợi hại chỗ nào?''

"Tiểu thúc của ta. . . Ta. . .'' Xà Minh nói ta nửa này cũng không nói ra được gì, bực bội đỏ bừng mặt.

Hồng Hài Nhi cười đắc ý.

Bên trong Huyết Hải, Ngưu Ma Vương nhìn hình ảnh sững sờ bàng hoàng, nhỏ giọng nói: "Là vi huynh có lỗi với đệ.''

Bình luận cuồn cuộn.

"Đây là Tề Thiên Đại Thánh sao! Không hổ với danh Đại Thánh.''

"Các người nói chuyện xưa này có phải là giả không?''

"Không thể nào! Không phải ông chủ Trương đã nói trước đây là tác phẩm tường thuật tại hiện trường sao?''

"Chắc là thật, chuyện như này Phật môn làm không ít.''

"Không sai, không sai, nói ra là độ hóa cho oai thôi.''

"Xem rất cảm động, ta đã khóc.''

"Ta cũng khóc.''

"Một tiếng Phật tổ này khiến lòng ta run rẩy! Bất lực đến thế nào.''

"Đoạn múa làm điểm kết mới là chỗ xúc động nhất, Tề Thiên Đại Thánh đàng hoàng tử tế ngồi xếp bằng như tượng Phật giữa bóng tối.''

"Gậy sắt chấn Cửu Châu, cái danh Đại Thánh chỉ là ảo, vì cứu Hoa Qủa Sơn, ngại gì vác cái tên bị nguyền rủa. Đại Thánh, ngài cũng không phải là hư danh.''

. . .

Bên trong thế giới nhỏ, Trương Minh Hiên cảm thán nói: "Từ lúc Tề Thiên Đại Thánh đội Kim Cô, thế gian đã không còn Tề Thiên Đại Thánh nữa.

Chỉ còn lại hành giả Phật môn, Tôn Ngộ Không. Ta đã từng nói chuyện với Tề Thiên Đại Thánh, có thể hiểu rõ nội tâm bất đắc dĩ và sự kiềm chế của hắn. Hôm nay đại lễ sẽ kết thúc ta sẽ tặng cho mọi người một ca khúc cuối cùng, bài hát này là thể loại tương đối đặc biệt, gọi là 'Phật thuyết'."

Phi thân biến mất vào bóng tối, một luồng ánh sáng chiếu xuống, bóng dáng của Trương Minh Hiên xuất hiện bên trong ánh sáng, âm nhạc vang lên, Trương Minh Hiên mở miệng từ từ thì thầm: "Một niệm thành Phật, một niệm thành ma, nếu ngươi không độ ta thành Phật, vậy ta sẽ độ ngươi nhập ma.''

m nhạc lập tức trào dâng, Trương Minh Hiên hát: "Phật tổ nhặt hoa cười một tiếng.

Ngàn vạn Phật hiệu tinh xảo.

Nhân quả không giả thiện, ác có báo.

Chúng sinh bái lạy niệm Phật.

Nam mô a di đà Phật.

Phù sinh nhược mộng trôi qua vô ích.

Hoa Bỉ Ngạn nở hoa Bỉ Ngạn.

Cầu Nại Hà làm sao đo được.

Một niệm địa ngục thiên giới.

Một niệm lòng người sợ hãi.

Người buồn như xé ruột xé gan, lo âu đứt từng đoạn ruột.

Hai dòng oán lệ, lệ tuôn hai hàng.

Một niệm hoa nở hoa tàn.

Một niệm đúng sai phải trái.

Hoa nở xinh đẹp ai từng thấy.

Hoa rơi rụng là lỗi do ai.

Phật hả! Người trừng mắt.

Nhìn vẻ mặt xấu xí.

Kẻ ác đang đợi ơn đức của người.

Người lương thiện đang cầu người đặc xá.

Phật hả! Ta tin người.

Nhưng đến cùng người ở đâu?

Ta đã dạo qua mười vạn dặm.

Người lại nói Phật ở trong lòng.

Phật nói quay đầu lại là bờ.

Quay đầu lại không thấy bờ đâu.

Thế gian có ngàn vạn kẻ bạt mạng.

Ai lại muốn chia cắt với người thân.

Phật nói mệnh là do mình tự tạo.

Tránh không thoát con đường hôm nay.''

Trương Minh Hiên hít một hơi, tiếng nhạc dần dần trào dâng, giọng hát của Trương Minh Hiên càng ngày càng cao: "Sinh ta ra làm gì để không thể vui cười.

Diệt ta không giảm cuồng ngạo.

Phật nói chúng sinh bình đẳng.

Ta chờ, chờ trọn năm trăm năm.

Năm trăm năm nếm sương ăn tuyết.

Năm trăm năm rét lạnh.

Phật nói bỏ đao xuống

Thành Phật không thể yêu.''

Tức giận gầm một tiếng: "Trên Hoa Qủa Sơn lửa cháy đốt sạch, chẳng lẽ bỏ qua!''

Tôn Ngộ Không đang bay đến Hoa Qủa Sơn, nghe lời hát bên tai, ngửa mặt lên trời rít gào giận dữ, bộ mặt giận dữ đáng sợ, tốc độ tăng vọt.

Trương Minh Hiên tiếp tục hát: "Phật nói ghét ác như thù.

Nhưng hạt bụi lại che mờ đôi mắt.

Kẻ ác xuất hiện, người lương thiện khổ cầu

Cầu không được người quay đầu.

Phật tích đức làm việc thiện.

Vì sao không ngăn trận chiến ấy.

Biết ba bá tánh nhà tan cửa nát.

Cuối cùng người thiện đức cho ai nhìn.

Phật tổ người không nghe thấy, không để ý.

Người lại nói bá tánh khó khăn.

Đường từ địa ngục đến thiên đường.

Người cũng biết quan lại bao che cho nhau.

Phạt lại hỉ nộ vô thường.

Đối với thế gian mơ màng quá mức.

Vì như trời sập người cũng không chống lại.

Ta nguyện trọn đời làm Yêu Vương!''

Mỗi một tiếng hát là một lời chất vấn, vang vọng trong thế giới nhỏ, giữa trời đất, giọng điệu tức giận mắng người, làm người khác nhiệt huyết sôi trào.

Một câu ta nguyện trọn đời làm Yêu Vương, nhiệt huyết như thiêu đốt, khí phách hiên ngang.

Trương Minh Hiên tiếp tục gát: "Phật nói cái nào có thể bỏ qua.

Chẳng lẽ người trước nay chưa từng sai.

Thiện ác đều có người làm vậy sao còn có Thập Ác Bất Xá.

Phật nói vạn vật là hư không.

Nhưng xuân hạ thu đông trôi qua.

Đã ngang hàng với chúng sinh.

Vì sao người không ở trong ngũ hành.

Phật có tiếng không có miếng.

Thiện hạ này sao có thể thái bình.

Cứu Khổ Cứu Nạn Bồ Tát.

Sao người còn không hiển linh!''

"Hay!'' Hồng Hài Nhi nhảy lên Vân Đỉnh, bên trong ánh mắt tràn đầy sự hưng phấn.

Xà Minh cũng kích động kêu lên: "Hay!''

Tiếng hát của Trương Minh Hiên dần dần chậm lại, hát: "Phật cũng không phải Thánh Hiền.

Chưa từng tham muốn tiền nhan đèn.

Qùy trước Phật ba ngàn năm.

Nhưng không thấy Phật sinh lòng yêu thương.

Phật nói chớ nhung nhớ hồng trần.

Xuất gia.

Phật nói không yêu không loạn.

Có thể không yêu lại có thể tâm an.

Thà rằng xuống Địa phủ vào quỷ môn quan.

Cũng không nguyện vào linh sơn của người.''

Mặc dù giọng hát đã dừng, nhưng, ý quyết liệt như đinh đóng cột bên trong vẫn tràn ngập!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất