Chương 218: Hồng Hài Nhi đòi nợ
Một đại hán mặc hoàng bào đứng lên cười ha ha nói: "Hay, hay, hay! Hay cho một bài Phât thuyết!''
Cầm lấy một bình rượu đưa lên kính Trương Minh Hiên: "Cạn!'' Nâng bình rượu lên đổ vào miệng.
Hồng Hài Nhi cũng nhảy ra, cầm bình rượu lên: "Cạn!''
Một đám người khó hiểu liếc mắt nhìn nhau, cắn răng cùng nhau đứng lên cười ha ha: "Cạn!''
Thiên đình, Ngọc Hoàng Đại Đế cười ha ha nói: "Không tệ, không tệ, đại tiệc Khai Phủ lần này của Trương Minh Hiên không tệ, tuy trong đó có lời nói chê bai Thiên đình, nhưng cũng xem như là khuyết điểm không che giấu được ưu điểm.'' Nói: "Bài Phật thuyết này cũng phải ghi lại, ngày mai mở tiệc chiêu đãi Như Lai.''
Một thị nữ cung kinh nói: "Vâng, thưa bệ hạ!''
Tôn Ngộ Không lướt qua không trung như một tia chớp, xé mây rạch trời, hai mắt đỏ bừng dữ tợn nói: "Thà rằng xuống quỷ môn quan Địa phủ, cũng không nguyện vào linh sơn của ngài! Thà rằng xuống quỷ môn quan Địa phủ, cũng không nguyện vào linh sơn của ngài! Thà rằng xuống quỷ môn quan Địa phủ cũng không nguyện vào linh sơn của ngài!'' m điệu càng ngày càng cao, khí thế càng lúc càng bùng nổ, cuồng bạo như cự ma viễn cổ vậy.
Lúc bay qua phía chân trời, tất cả tu sĩ bên dưới đều ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn vệt sao băng này.
Trương Minh Hiên bay trở về Vân Đỉnh rồi nói: "Đa tạ đại giá quang lâm, đại tiệc hôm nay kết thúc ở đây.''
Đám người cười ha ha.
Một lão đạo sĩ cười nói: "Đại tiệc của đạo hữu thật sự khiến lão đạo sĩ ta phải mở mang tầm mắt rồi! Đã cao hứng như vậy, lão đạo ta cũng phải bày tỏ thành ý.''
Ôm quyền nói với Lý Thanh Nhã: "Chúc mừng tiểu thư Thanh Nhã khai sơn lập phủ, một đôi ngọc Như Ý nhỏ không biểu đạt hết thành ý.''
Vung tay lên, một đôi ngọc Như Ý tản ra màu sắc rực rỡ bay về phía Lý Thanh Nhã.
Lý Thanh Tuyền kích động lao tới, tay ra một, chiêu ngọc Như Ý lập tức rơi vào tay nàng.
Lý Thanh Nhã đứng lên nói: "Đa tạ Hứa đạo trưởng!''
Chiếc bàn bên cạnh, một đám mỹ phụ đang ngồi cười nói, chỉ có Áp Long phu nhân là mang bộ dạng tuổi già sức yếu.
Áp Long phu nhân cười nói: "Tiểu Hứa hao tâm tổn trí rồi, sao Thiên Tầm không đến?''
Hứa đạo trưởng cung kính xoay người nói: "Bẩm lão phu nhân, đạo quán sau núi nuôi ba con yêu thú, chẳng biết từ lúc nào lại chạy đi mất, Thiên Tầm lo chúng làm việc ác, cho nên đã xuống núi đi tìm, không thể đến nên xin thứ tội trước!''
Áp Long phu nhân cười nói: "Đã có chuyện như vậy thì cứ bỏ qua đi.''
Lão già mặc nho bào đứng lên cúi đầu cung kính nói: "Khổng viện, Nhan Hồi bái kiến lão phu nhân.''
Áp Long phu nhân gật đầu cười nói: "Ngươi cũng tới rồi, có lòng là được.''
Nhan Hồi cười nói: "Khổng sư từng là thầy của lão tử, làm vãn bối nên đến chúc mừng.'' Đưa một tay ra, một quyển sách bay về phía Lý Thanh Nhã, hai mắt Lý Thanh Tuyền sáng lên, vươn tay nhận lấy quyển sách, mở ra đọc thử.
Nhan Hồi nói: "Đây là sách 'Luận Ngữ' do tự tay Khổng sư ghi chép, xin tặng cho tiểu thư Thanh Nhã.''
Lý Thanh Nhã lễ phép nói: "Đa tạ Khổng sư.''
Một đại hán mặc hoàng bào đứng lên cười ha ha nói: "Ta cũng không có thứ gì tốt, chỉ có một mảnh tinh vân rơi xuống, ta sẽ tặng cho tiểu thư Thanh Nhã.'' Vung tay lên, một khối đá đen to lớn bay đến chỗ Lý Thanh Nhã, trên tảng đá còn có một ngôi sao sáng tắt không rõ.
Lý Thanh Tuyền nhận lấy vui vẻ nói: "Thật xinh đẹp.''
Một nử tử áo trắng và thiếu niên áo đen đứng lên, nử tử cười hì hì nói: "Thanh Nhã tỷ khai phủ, ta cũng không có đồ gì hay, tặng Thanh Nhã tỷ một chút thức ăn vậy.''
Còn oán trách thiếu niên bên cạnh nói: "Nhanh lấy ra đi.''
Thiếu niên vội vàng vung tay lên, những món đồ bay ra, giải thích: "Ở đây có cây táo Trường Sinh của Nam Cực Trường Sinh Đại Đế, nấm Linh Chi, trà Bất Tử.''
Thiếu niên gãi đầu ngượng ngùng nói: "Không phải thứ gì tốt, Thanh Nhã tỷ cầm lấy pha trà uống nhé!''
Hai mắt Lý Thanh Tuyền sáng lên, đưa tay ra toàn bộ đồ nọ đều rơi vào tay nàng, cầm lấy một trái táo bỏ vào miệng ăn rồi nói: "Rất ngọt!'' Khen nữ tử áo trắng: "Tiểu Bạch, cũng là ngươi hiểu ta nhất.''
Không ít người nhìn về phía thiếu niên, sắc mặt cũng thay đổi, lại có quan hệ với Nam Cực Trường Sinh Đại Đế.
Sau đó, có rất nhiều tân khách đưa lễ vật, Lý Thanh Tuyền cười không ngừng, cả ánh mắt cũng híp thành một đường thẳng.
Người cuối cùng tặng xong, mọi người rời đi theo thứ tự.
Chỉ còn mấy người ở lại.
Trương Minh Hiên ngạc nhiên nhìn ba người chắn trước mặt mình, một kẻ vênh váo tự đắc, trên đầu có hai chỏm tóc, thiếu niên Hồng Hài Nhi, còn có Thanh Linh Tử ủ ê và Hiểu Tuệ.
Hồng Hài Nhi đưa tay ra nói: "Trả tiền!''
Đôi mắt Trương Minh Hiên lập tức trừng lớn, kêu lên: "Ta nợ tiền con từ khi nào hả?''
Hiểu Tuệ ngượng ngùng nói: "Ông chủ Trương, ngài. . . Không phải ngài nói quay xong Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện sẽ trả tiền cho chúng ta sao?''
Trương Minh Hiên gật đầu, cây ngay không sợ chết đứng nói: "Các ngươi từ chối mà!''
Thanh Linh Tử vội vàng lắc đầu nói: "Không có, không có! Chúng ta không hề từ chối.''
Hồng Hài Nhi không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng các ngươi có tiền hay không đây?''
Trương Minh Hiên cúi đầu nhìn hắn nói: "Tiểu hài tử, con là ai?''
Hồng Hài Nhi ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Ta là Hồng Hài Nhi, ngụ tại khe suối Khô Tùng, động Hỏa Vân.''
Trương Minh Hiên sửng sốt, kinh ngạc kêu lên: "Hồng Hài Nhi sao? Là hài tử của Ngưu Ma Vương?''
Hồng Hài Nhi ngạc nhiên nhìn Trương Minh Hiên, sao hắn lại biết ta?
Trương Minh Hiên nhìn Thanh Linh Tử và Hiểu Tuệ, rồi lại nhìn Hồng Hài Nhi hỏi: "Sao các ngươi lại đến cùng nhau vậy?''
Nói đến đây, Thanh Linh Tử và Hiểu Tuệ lập tức bật khóc.
Thanh Linh Tử khóc kể lại: "Bởi vì. . . Bởi vì diễn Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện của Trương công tử, khiến Thục Sơn bị hủy diệt, Thục Sơn tức giận đang truy giết chúng ta. Hu hu hu. . .''
Hiểu Tuệ liên tục gật đầu khóc kể: "Khi chạy trốn đi ngang qua khe suối Khô Tùng, bị thủ hạ của Đại Vương bắt lấy.'' Sợ hãi liếc nhìn Hồng Hài Nhi một cái: "Đại vương nói muốn chúng ta lấy tiền chuộc mạng.''
Hồng Hài Nhi đắc ý nhìn Trương Minh Hiên.
"Ồ, đây không phải là Hồng Hài Nhi sao?'' Một người mặt lụa trắng, nữ tử lộ ra một nửa bầu ngực sữa mị hoặc, uyển chuyển đi tới.
Hồng Hài Nhi quay đầu nhìn thoáng qua, hừ nói: "Hồ ly lẳng lơ!''
Nữ tử đen mặt nói: "Thân là hài tử của Ngưu Ma Vương, còn phải vơ vét tiền bạc ư? Cũng không sợ phụ vương ngươi bẽ mặt!''
Hồng Hài Nhi nói: "Ta thích, ngươi quản được sao!''
Nử tử mị hoặc mỉm cười nói với Trương Minh Hiên: "Đây chính là chất nhi Minh Hiên! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.''
Chất nhi Minh Hiên? Trương Minh Hiên lập tức rùng mình, đây là xưng hô quỷ gì vậy, cẩn thận nói: "Người là?''
Nữ tử che miệng khẽ cười nói: "Đám Thanh Tuyền gọi ta là di Ngọc Diện.''
Trương Minh Hiên kêu lên hoảng sợ: "Ngọc Diện Hồ Ly?''
Ngọc Diện oán trách nói: "Gọi ta là dì Ngọc Diện.''
Trương Minh Hiên há miệng thở dốc, tiếng dì này thật sự không gọi được.
Ngọc Diện cũng không so đo, mỉm cười với Hồng Hài Nhi: "Lão Ngưu chưa cho ngươi kinh thạch sao?''
Hồng Hài Nhi hừ một tiếng nói: "Đương nhiên là có, phụ vương đối với ta rất tốt, chúng ta mới là người một nhà.''
Ngọc Diện hỏi: "Bây giờ tiền ở đâu?''
Hồng Hài Nhi không kiên nhẫn nói: "Dựa vào cái gì ta phải nói cho ngươi biết.''
Ngọc Diện cầm trong tay một cái quạt nhỏ, vẫy nhẹ cười duyên nói: "Ngươi không nói với ta, ta sẽ lập tức nói với Lão Ngưu!''
Hồng Hài Nhi trừng mắt kêu lên: "Ngươi dám!''
Ngọc Diện khẽ hừ một tiếng nói: "Ngươi cảm thấy ta không dám ư? Nói với ta, ta có không ít của cái, nói không chừng sẽ cho ngươi đấy!''
Hồng Hài Nhi nhìn Ngọc Diện với vẻ kinh ngạc, nghi ngờ nói: "Ngươi có tiền ư?''
Ngọc Diện cười duyên nói: "Đừng xem thường ta! Phụ vương ta là Vạn Tuế Hồ Vương, ta lại đứng đầu núi Tích Lôi, sao có thể thiếu chút tiền bạc này?''
Hồng Hài Nhi do dự một chút, đen mặt nói: "Tiền của ta đều thua sạch trong Đấu Địa Chủ rồi.''
Ngọc Diện kinh ngạc nói: "Tại sao có thể thua nhiều như vậy?''
Hồng Hài Nhi tức giận nói: "Vốn ta Đấu Địa Chủ thắng nhiều thua ít. Nhưng gặp phải Tiểu Hồ Ly và Thủy Tinh Linh, một ngày trôi qua có thua có thắng, trong lúc vô ý thì đã thua sạch.'' Khi nói lời này, bản thân Hồng Hài Nhi cũng thấy mơ hồ.
Trương Minh Hiên rùng mình một cái, hai cái tên này rất quen thuộc! Không phải là hai kẻ bịp bợm tiền bạc Lý Thanh Tuyền và Vũ Thần sao?
Trang 110# 2