Chương 221: Đồng môn
Trương Minh Hiên ngây ngốc nhìn màn hình nhập mật khẩu, nghẹn ngào muốn khóc.
Mở vào trang tiểu thuyết nhanh chóng đăng chương mới, vừa đăng còn vừa oán thầm: "Sư phụ à, không phải đồ nhi không cố gắng, mà là người không đủ danh tiếng, cho nên hiện giờ đồ nhi quả thật là có lòng mà không có sức." Đúng là chua xót vô cùng mà.
Một lát sau, bên ngoài thiên lao có giọng nói mang theo ý cười truyền tới: "Sư đệ "
Trương Minh Hiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, thấy cả đám người đang đứng ngoài cửa lao cười khanh khách nhìn mình.
Trương Minh Hiên đứng lên đi đến trước song sắt, nghi hoặc hỏi: "Các ngươi là..."
Nữ tử dẫn đầu cười nói: "Ta tên Chu Bội Nương, đạo hiệu Kim Quang Thánh Mẫu "
Nữ tử đứng cạnh thấy thế cũng cười nói: "Ta tên Bạch Lễ, nhân xưng Bạch Thiên Quân, ngươi cũng có thể gọi ta là Hạm Chi Tiên."
"Ta tên Tần Hoàn, nhân xưng Tần Thiên Quân "
"Ta tên Triệu Giang. Nhân xưng Triệu Thiên Quân "
Trương Minh Hiên kích động nói: "Thập Thiên Quân, Thập Tuyệt Trận Chủ của đảo Kim Ngao ."
Kim Quang Thánh Mẫu cười khẽ, nói: "Thật không ngờ đó, sư đệ vậy mà cũng biết tới danh hào của chúng ta."
Trương Minh Hiên gãi đầu cười hì hì: "Uy danh của Thập Tuyệt trận đệ ít nhiều cũng từng nghe nói mà." Sau đó mắt đầy chờ mong nhỏ giọng nói: "Sư huynh, sư tỷ tới cứu ta à "
Tần Thiên Quân lắc đầu cười nói: "Không phải, chỉ tới gặp đệ một mặt thôi. Bọn ta từ khu video trong di động nhìn thấy video trực tiếp giảng kinh Phật của đệ và Kim Thiền Tử, trong đó có bọn ta nhìn thấy Thanh Bình kiếm."
Kim Quang Thánh Mẫu cười nói: "Mấy câu chuyện nhỏ của sư đệ đều rất thú vị."
Triệu Thiên Quân nói rằng: "Nhìn thấy Thanh Bình kiếm, đồng môn ai cũng cực kì kích động, nhưng ngại giới luật của trời không thể tùy ý hạ giới, nên không chạy tới tìm sư đệ ngươi được, không ngờ sư đệ ngươi lại lên đây nhanh vậy."
Bạch Thiên Quân nghẹn cười nói: "Còn gây ra động tĩnh lớn tới thế nữa chứ.”
Trương Minh Hiên hết biết nói gì, các ngươi tưởng ta muốn à, bọn họ muốn bắt ta, ta phải ra tay phản kháng chứ.
Chỉ lát sau, Thập Thiên Quân cũng đi hết, không để lại gì, cả quà gặp mặt cũng không có.
Trương Minh Hiên vừa quay lại trên giường, chưa ngồi nóng chỗ, đã nghe một tiếng "Sư thúc" từ ngoài thiên lao truyền tới.
Trương Minh Hiên kinh ngạc nhìn qua, chỉ thấy một lão già giữa trán mọc thêm một con mắt, hai tay chắp sau lưng đứng ngoài thiên lao, uy thế bất phàm.
Trương Minh Hiên đứng dậy bước ra, lão giả khom người thật sâu nói: "Văn Trọng bái kiến sư thúc "
Hoá ra là Văn thái sư, Trương Minh Hiên vội vàng nói: "Mau đứng lên, mau đứng lên, không cần đa lễ."
Văn Trọng đứng lên nói: "Trưởng ấu có khác, lễ không thể phế "
Nhíu mày nhìn song sắt của thiên lao nói: "Ta sẽ đi thượng tấu Ngọc Đế, để ngài thả sư thúc ra."
Trương Minh Hiên cười ngượng: "Không cần, nơi này rất tốt."
Hai người lại nói thêm một hồi, Văn Trọng mới đi về.
Sau đó cả Tài thần Triệu Công Minh, Quỳnh Tiêu, Bích Tiêu cũng ghé thăm, Ôm thần Lữ Nhạc Lĩnh chính thần của Ôn Bộ tới thăm, Hỏa Thần La Tuyên Lĩnh chính thần của Chúng Hỏa Bộ đến, Ngũ Đấu Tinh chính thần của Ác Sát, rồi nhị thập bát tú, chư thiên thần linh có tám chín phần đều tới thăm, làm Trương Minh Hiên cười tới mặt cứng ngắc luôn.
Trong một gian phòng khác ở thiên lao, Liêm đại nhân nhìn cảnh tượng khó thể tin nổi trước mắt, trong lòng giật mình không thôi, may mà mình còn chưa dụng hình chào hỏi người nọ, nếu không thì mình chết chắc rồi. Vị Thần Quân này rốt cuộc là thần thánh phương nào, cả chư thiên thần linh đều đến thăm hắn.
Liêm đại nhân đợi một hồi không thấy ai vào nữa, bèn đứng dậy bước ra ngoài, đi tới trước cửa phòng giam của Trương Minh Hiên, mở cửa ra cười cứng ngắc, nói: "Thần Quân, mời ngài di giá đổi chỗ ở khác."
Trương Minh Hiên cảnh giác hỏi lại: "Ông muốn dẫn ta đi đâu?"
Liêm đại nhân khom người cười nói: "Thần Quân, cái phòng nhỏ này sao xứng với thân phận của ngài được, đằng trước có một thần điện Tiên cung, ngài có thể vào đó ở tạm."
Trương Minh Hiên lắc đầu nói: "Không cần, chỗ này là được rồi, dù gì cũng đâu có ở lâu."
Liêm đại nhân cười làm lành, bản thân ông không phải người giỏi nói năng gì, nửa ngày mới nói được một câu: "Thần Quân nếu thấy phiền chán, có thể ra ngoài đi dạo một vòng."
Trương Minh Hiên hết hồn, vội hỏi: "Có phải hay trên trời một ngày, dưới đất một năm không?"
Liêm đại nhân sửng sốt, nói: "Cách nói này cũng không sai."
Trương Minh Hiên đau khổ lẩm bẩm: "Vậy thì phiền to rồi."
Liêm đại nhân cẩn thận nói: "Nhưng thời gian hai bên là như nhau mà?"
Trương Minh Hiên sửng sốt, bèn vội vàng hỏi: "Lời này của ông có ý gì?"
Liêm đại nhân giải thích nói: "Lúc trời đất vừa tạo thành, thiên địa vốn là một thể, một ngày có bốn ngàn ba trăm tám mươi canh giờ cũng chính tròn một năm ở hạ giới. Khi đó muôn loài sinh ra đã là thần thánh, không thấy có gì bất ổn. Sau này muôn loài ngày càng phồn vinh nhưng cũng ngày càng nhỏ yếu, sau trận đại chiến giữa Vu Yêu, điều này lại càng thêm rõ ràng. Ngọc Đế chưởng quản Thiên Đình, thấy chúng sinh dưới hạ giới giãy dụa gian nan sinh tồn, vì thế bày ra màn trời, lấy màn mây trắng cách ly mặt trời và mặt trăng. Hiện giờ mặt trời dưới hạ giới là xác chết của Đông Hoàng thời viễn cổ, dưới sự vận động của trận pháp, ngày ngày di chuyển với tốc độ cực nhanh, mà sao trời lại là hình chiếu của chư thiên tinh thần. Cho nên một ngày của Thiên Đình là bốn ngàn ba trăm tám mươi canh giờ, một ngày của nhân gian là mười hai canh giờ, cũng tức trên trời một ngày dưới trần một năm, nhưng thực tế thời gian của đôi bên vẫn bằng nhau."
Trương Minh Hiên ngẩn người nghe Liêm đại nhân giải thích, vì sao trên trời một ngày dưới đất một năm, nếu tính như vậy thì đúng là hợp lý hơn hẳn, khó trách ở kiếp nạn núi Bình Định, lúc Tôn Ngộ Không lừa hia người Linh Lợi Trừng, nhờ Na Tra kéo màn trời, tạo thành lời nói nói dối ngàn đời, thiệt đúng là có màn trời kìa.
Liêm đại nhân đi rồi, Trương Minh Hiên tiếp tục nằm trên giường gõ chữ, viết được chương nào đăng ngay chương nấy.
Ngọc Đế vừa lòng nhìn chương mới được đăng liên tục, lẩm bẩm: "Vẫn nhanh như thế."
Vài ngày sau, Trương Minh Hiên thoải mái nằm trên giường mây, một tay gõ chữ, một cây cầm đào tiên ăn, trông hình như hắn còn béo hơn được vài cân.
Trương Minh Hiên gõ chữ cuối cùng, lẩm bẩm: "Vậy được rồi chưa?"
Ngẩng đầu kêu lên: "Ngọc Đế bệ hạ, ta có thể trở về chưa?"
Một giọng nói vang vọng bên tai hắn: "Lần sau còn dám ngừng đăng truyện, phòng giam sâu nhất của thiên lao sẽ sẵn sàng chờ ngươi vào ở."
Trương Minh Hiên đầu váng mắt hoa, lúc lấy lại tinh thần đã thấy mình về tới đảo Huyền Không.
Thiên ngoại Hỏa Vân Động, Hiên Viên Đại Đế nhìn mới chương mới nhất của tiểu thuyết.
"Nơi này là Bắc Hải Hiên Viên Khâu."
Nam nhân áo đen nhìn về đằng trước, thở dài một tiếng: "Nơi này là một thế giới độc lập, giữa đất trời bị bao phủ trong băng tuyết, đây là nơi duy nhất không có tuyết động."
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ vô cùng khiếp sợ: "Chỉ là sức mạnh còn di lưu trên hài cốt, đã có thể tạo ra một mảnh Niết bàn giữa cả một đại lục bị băng tuyết bao phủ thế này, vậy sinh thời, sức mạnh của Hoàng Đế Hiên Viên phải mạnh tới nhường nào đây."
Hiên Viên cười nói: "Dám viết cả ta luôn, còn viết ta chết nữa chứ."
Một nam tử nho nhã ngồi đánh đàn gần đó cười nói: "Lá gan của xú tiểu tử đó không nhỏ chút nào, đừng nói ngươi, cả muội muội ta hắn còn dám viết nữa là."
Một nam tử dáng vẻ như lão nông cười sang sảng tiếp lời: "Cái thứ di động của hắn không tệ chút nào, mang tới không ít niềm vui cho chúng ta, để chúng ta không phải quá nhàm chán ."
Hiên Viên Hoàng Đế lắc đầu cười khổ: "Mỗi khi đọc quyển Phi Thăng Chi Hậu đó, ta đều hận không thể xách kiếm giết tới Thái Cổ."
Phục Hy thở dài một tiếng cảm thán: "Một chủng tộc muốn trỗi dậy, nhất định phải trải qua ma luyện của máu lửa, ngày xưa nhân loại ở Hồng Hoang cũng thế mà thôi, họ cũng phải giãy dụa sinh tồn giữa hai tộc Vu Yêu kìa."
Thần Nông lại nói: "Đáng tiếc cho tới nay, giữa họ vẫn không ngừng tranh đấu lẫn nhau."
Trình Giảo Kim đang xem chương mới mới nhất kẻ tội đồ nơi Bắc Hải.
“Tất cả họ đều tự nguyện bị nhốt ở đây, những xiềng xích đó, là tự họ cầm lên đâm xuyên qua người mình, ngươi hoàn toàn không hiểu gì hết," người nọ lầm bầm lầu bầu tiếp tục nói: "Họ cũng giống như ngươi, mỗi người, trong mấy mươi vạn năm nay, đều dùng thiên tư kì tài của mình để đạt tới đỉnh cao khiến người ta phải sợ hãi, nhưng cùng lúc đó, trên tay họ đều dính máu tộc nhân của mình. Mỗi người, ngay khi võ công của mình đại thành, đều là nhất đại hào kiệt tung hoành toàn bộ Thái Cổ, nhưng có câu một tướng công thành vạn cốt khô, cho dù biết mọi thứ bây giờ là điều tất nhiên, cho dù biết, mọi thứ hôm nay đều là ý của thánh điện, lấy tranh đấu, để thúc đẩy sức mạnh của nhân tộc tăng tiến, nhưng hai tay của họ đều dính đầy máu tươi của tộc nhân mình, đây cũng là sự thật không thể bác bỏ. Sau lại họ không cách nào tự tha thứ cho mình, nên tới Bắc Hải tìm Hiên Viên Khâu, ngay bên cạnh mộ địa của Chí Tôn thánh nhân Hiên Viên bệ hạ, đào đất mà ở, lấy xiềng xích đâm xuyên thân thể, lấy đó để sám hối sai lầm mình phạm phải. Còn một nguyên nhân khác nữa là, những người này, toàn bộ đều tới đạt tới cảnh giới thần cấp, hoàn toàn không thể vượt qua để đạt được cảnh giới Chí Tôn, máu tộc nhân đã chảy, nhưng vẫn không thể giúp họ đạt tới cảnh giới Chí Tôn, họ chỉ có thể cả đời đều chịu kiếp tầm thường như thế,và rồi bao nhiêu máu của tộc nhân đã chảy xuống, xem như hoàn toàn uổng ph."
Trình Giảo Kim oán hận nói: "Ngu ngốc, đầu đất, hối hận thì cứ đi giết Thần Ma, lặng lẽ chịu tội làm gì chứ, một đám nhát gan."
Trang 112# 1