Chương 222: Phát tiền công cho Đường Đường
Trong thành Trường An, Cổ Phàm đang tụ hội với các tiểu thuyết gia khác.
Cổ Phàm cảm thán nói: "Trương công tử đúng thật là bất phàm, cả Hiên Viên đại đế cũng dám viết ra."
Một lão giả nghiến răng hỏi: "Nhưng hắn dám viết Hiên Viên đại đế chết , lá gan có phải quá lớn rồi không?"
Một người mập cười nói: "Trương công tử xưa nay đều to gan lớn mật, các ngươi đâu phải mới biết ngày một ngày hai."
Một lão giả gầy yếu lắc đầu nói: "Loại tiểu thuyết đó ta tuyệt đối không dám viết."
Cổ Phàm cảm thán nói: "Đúng vậy, nếu chúng ta mà dám viết động tới các đại năng, nói không chừng ngày hôm sau đã hóa thành tro tàn." Sau đó cười to: "Nhưng mà tình hình các tiểu thuyết gia của chúng ta gần đây cũng tốt hơn trước nhiều, thư thành xuất hiện giúp tiểu thuyết của chúng ta được nhiều người biết tới hơn."
Một lão giả tóc hoa rầm cười nói: "Không sai, không sai. Tiền nhuận bút lấy ra còn có thể thấm vào người, tẩy kinh phạt tuỷ, ta cảm thấy mình như trẻ ra cả mười tuổi."
Cả đám đều bật cười ha hả.
Không ít người đọc tới chương mới nhất về Hiên Viên Khâu, đều cực kì kích động, trong tiểu thuyết vậy mà lại xuất hiện cả Hiên Viên đại đế, chương kẻ tội đồ ở Bắc Hải cũng khiến người ta cực kì xót xa.
Vài ngày sau, Trương Minh Hiên vô cùng thoải mái nằm trên võng trong hoa viên, Tấn Dương đứng sau lưng hắn ra sức đẩy, bất mãn chu môi.
Trương Minh Hiên híp mắt nói: "Con đẩy một lúc, ta đẩy một lúc, cái này gọi là giao dịch công bằng."
Tấn Dương uất ức nói: "Nhưng người lớn không phải nên chăm sóc trẻ con à?"
Trương Minh Hiên lười biếng nói: "Con cũng là người lớn mà"
Tấn Dương bất mãn chu môi ra.
Qua một lúc lâu, Tấn Dương dừng lại, vui vẻ reo lên: "Hoàng thúc, hoàng thúc, tới con rồi."
Trương Minh Hiên ngồi xuống nói: "Được rồi con lại đây."
Tấn Dương chạy đến trước mặt Trương Minh Hiên cười hì hì: "Hoàng thúc ôm con lên đi."
Trương Minh Hiên ôm Tấn Dương lên, để con bé ngồi lên võng.
Nói trong đầu: "Long Thiên Ngạo đi ra đây."
Long Thiên Ngạo khó chịu kêu la: "Sao lại là ta?"
Trương Minh Hiên nói: "Vậy chẳng lẽ là ta à, mau lên."
Trong ánh mắt ngẩn ngơ của Tấn Dương, Long Thiên Ngạo từ trong người Trương Minh Hiên bước ra, đi lại chỗ võng ngồi đưa.
Trương Minh Hiên rảo bước vào đình nghỉ mát, chơi di động.
Tấn Dương nhìn Trương Minh Hiên lại quay đầu nhìn Long Thiên Ngạo, có phải hơi sai sai rồi không? Bảo Bảo đau lòng quá nha.
Trương Minh Hiên lấy di động ra, lẩm bẩm: "Có phải nên chuyển tiền công cho Đường Đường rồi không nhỉ, mà lúc trước nói chia cho y bao nhiêu phần trăm ý. Thôi, gửi đại vậy, dù gì y cũng không nhớ đâu."
Trương Minh Hiên hỏi trong đầu: "Trương Tiểu Phàm, nước Dạ Lang chuyển tới bao nhiêu tiền?"
"Có một ngàn vạn."
Trương Minh Hiên kinh ngạc hỏi lại: "Nhiều tới vậy à?"
"Nước Dạ Lang tuy chỉ là nước nhỏ, nhưng không thiếu gì tiền tài đâu."
Trương Minh Hiên mở hình đại diện của Đường Tam Tạng lên, gửi một bao lì xì qua.
Đường Tam Tạng nhận ngay lập tức, ba chữ to một trăm vạn phát ra ánh vàng rực rỡ.
Huyền Trang: Đây là...
Tiêu Diêu Thần Quân: Trích hoa hồng của ngươi ở nước Dạ Lang.
Huyền Trang: Nhiều tới vậy à?
Trong đình nghỉ mát Trương Minh Hiên vuốt cằm lẩm bẩm: "Chê nhiều vậy lần sau đưa cho y ít lại." Ừm, cứ vui vẻ quyết định thế.
Tiêu Diêu Thần Quân: Có tiền mọi người cùng nhau kiếm, lợi ích thuộc về ngươi, ta sẽ đưa không thiếu một đồng, làm người phải đặt chữ tín lên đầu.
Huyền Trang: Đa tạ Trương công tử.
Trong một căn phòng, Tôn Ngộ Không khi khì nhìn Đường Tam Tạng nói: "Sư phụ, sao trông người có hơi kích động vậy."
Đường Tam Tạng ho khan một tiếng, khiêm tốn nói: "Kiếm xíu tiền xài thôi."
Tôn Ngộ Không vừa nghe đến tiền, xoay người ngồi bật dậy khì khì nói : "Bao nhiêu?"
Đường Tam Tạng có hơi tự đắc nói: "Không nhiều lắm, chỉ có một trăm vạn."
Tôn Ngộ Không lại ngã mạnh người nằm xuống, nói thầm: "Chỉ có chút xíu vậy thôi à."
Sắc mặt Đường Tam Tạng hơi đen, một trăm vạn đó, có phải một trăm quan đâu, vả lại đây còn là lần đầu tiên vi sư kiếm được tiền, tới Tây Thiên rồi phải dâng lên cho Phật Tổ đó.
Đường Tam Tạng hỏi: "Ngộ Không, ngày mai sau khi giúp Cao Lão Trang trừ tà xong, chúng ta hãy mau chóng lên đường tới thủ đô nước Ô Tư Tàng đi."
Tôn Ngộ Không khì khì nói: "Sư phụ, không phải người nói sư đệ con chửi bới Phật tổ Quan Âm, sau này không bán di động giúp đệ ấy nữa à?"
Đường Tam Tạng niệm một câu: "A di đà Phật" mới nói: "Phật tổ độ lượng khoan dung, chỉ cười trừ trước những lời chửi bới của Trương công tử, bần tăng cần gì phải rối rắm việc này mãi, trước đây là vi sư tự rơi vào ma chướng."
Di động của Tôn Ngộ Không vang lên tít tít, Tôn Ngộ Không lấy điện thoại di động ra xem thử, lẩm bẩm: "Sư đệ."
Tiêu Diêu Thần Quân: Sư huynh, dạo này có khoẻ không?
Tề Thiên đại thánh: Khì khì sư đệ, mấy tiết mục biểu diễn của đệ hay lắm, nhưng mà đệ đây là đang thể hiện ý bất mãn với sư huynh à?
Tiêu Diêu Thần Quân: Sao thế được chứ.
Tề Thiên đại thánh: Thà xuống địa phủ đi qua Quỷ Môn quan, cũng không muốn nhập vào Linh Sơn, ta cũng muốn làm một Tề Thiên đại thánh như vậy.
Tiêu Diêu Thần Quân: sư huynh, huynh làm được mà, ta có thể lấy kiếm chém đứt vòng kim cô dùm huynh.
Tề Thiên đại thánh: Ta không muốn để Hoa Quả sơn lần thứ nữa rơi vào máu lửa chiến tranh.
Trương Minh Hiên thấy có hơi mất mát, lần đầu tiên tác chiến thất bại, vẫn không dấy lên lòng phản kháng trong Tôn Ngộ Không được.
Tề Thiên đại thánh: Vẫn phải cảm ơn sư đệ đã hao tâm tổn trí giúp đỡ, giúp ta để lại hình tượng một là Tề Thiên đại thánh hoàn mỹ trong lòng mọi người.
Tiêu Diêu Thần Quân: sư huynh đệ chúng ta đâu cần nói cảm ơn làm gì. Đúng rồi sư huynh các huynh đi tới đâu rồi?
Tề Thiên đại thánh: Đến biên giới nước Ô Tư Tàng rồi, đang nghỉ tạm lại trong Cao Lão Trang.
Trương Minh Hiên lập tức ngồi dậy, vội vàng gõ chữ: "Trong đó có yêu quái đó."
Tề Thiên đại thánh: Sao đệ biết? Chắc không phải lại có duyên với đệ đó chứ?
Tiêu Diêu Thần Quân: Người này thì không có duyên gì hết, nhưng lai lịch không nhỏ, giờ đang trong tình trạng rồng vây nước cạn, sư huynh chớ có xem thường người nọ, có ra tay cũng đừng ra tay quá nặng.
Tề Thiên đại thánh: Khì khì, ta biết, ta biết.
Tôn Ngộ Không chớp mắt, gõ chữ vào: Sư đệ có biết cao thủ đấu địa chủ nào không?
Trương Minh Hiên sửng sốt, sao lại bay tới đấu địa chủ rồi, bèn hỏi: "Sư huynh, huynh hỏi cái này làm gì?"
Tề Thiên đại thánh: Ta có quen một người, rất thích chơi đấu địa chủ, tiền rất cũng có không ít.
Trương Minh Hiên tiện tay gửi số TT của Lý Thanh Tuyền qua cho Tôn Ngộ Không
Trương Minh Hiên tự nhủ thầm: "Có phải mình cũng có thể tranh thủ gom Trư Bát Giới vào không nhỉ, lai lịch của con heo đó cũng không nhỏ đâu, Người đứng đầu Tứ Thánh Bắc Cực lận mà, nếu không phải tư chất con heo này hạn chế, thực lực chắc chắn không thua gì Tôn Ngộ Không đâu."
Nói làm là làm ngay, Trương Minh Hiên lập tức mở ra nhóm chat Thiên Đình đàn.
Tiêu Diêu Thần Quân: Các vị sư huynh sư tỷ, sư điệt, sư điệt nữ, mọi người ra giúp ta một chuyện đi.
Hỏa Thần: sư đệ có cần gì cứ việc nói thẳng, nhưng sư huynh không thể hạ giới, chỉ sợ không giúp được gì nhiều.
Thủy Thần: không sai, không sai có chuyện gì cứ việc nói thẳng.
Thái Bạch Kim Tinh: Tiêu Diêu đạo hữu có chuyện gì cứ việc nói, lão hủ chắc chắn sẽ giúp.
Xích Cước Đại Tiên: Không sai, không sai cả Thiên Đình đều là người một nhà.
Lôi Thần Văn Trọng: Sư điệt chờ nghe sư thúc căn dặn.
Thác Tháp Thiên Vương: hừ hừ
Nam Cực Tiên Ông:...
Lữ Đồng Tân:..
Trương Minh Hiên trực tiếp bỏ qua mấy nhân tố không hài hoà, gõ chữ vào: "Đến lúc đó các ngươi sẽ làm thế này, thế này..."
Trang 112# 2