Chương 244: Phim Thục Sơn kiếm hiệp
Quá trình quay phim được tiến hành đầy khẩn trương nhưng vẫn rất có trật tự, Thanh Linh lần nữa dùng vẻ mặt bất lực biểu diễn vai Bạch Mi đạo trưởng, chưởng môn phái Thục Sơn, đôi mắt nàng ánh lên sự tuyệt vọng thể hiện thái độ khẳng khái chịu chết.
Trong lúc Trương Minh Hiên gấp rút quay phim, một bộ “Thục Sơn kiếm hiệp” yên lặng lên sóng trong danh mục video trên di động.
Trường An, một đứa bé mập mạp hơn mười tuổi ngồi dưới tàng cây trong hoa viên, hai người hầu bên cạnh đang dùng sức phe phẩy cây quạt, đứa bé mập mạp chơi di động, tùy ý nháy vào mục video, nó đột nhiên sửng sốt nói thầm: “Có phim mới? Sao ta lại không thấy quảng cáo. Thục Sơn kiếm hiệp truyện, là nói về Thục Sơn sao?” Nó cười ha ha nói: “Xem thử cái đã!”
Trên một mặt hồ trong suốt, một chiếc thuyền đang trôi theo con nước, Lý Bạch gác chéo chân nằm ở đầu thuyền, di động đặt cạnh đầu, một tay cầm bầu rượu một tay vuốt màn hình, lẩm bẩm: “Phim mới ư! Để xem thử.”
Trong một khuê phòng ngăn nắp, hai ba thiếu nữ đang vui cười đùa giỡn.
Một thiếu nữ vẫn còn nét mũm mĩm của trẻ con trêu ghẹo: “Nghe nói tam muội rất thích nói chuyện với một người tên Hắc vương trên điện thoại, phải không!”
Một thiếu nữ gầy yếu e thẹn nói: “Nhị tỷ lại trêu ta, ta và hắn chỉ là bằng hữu mà thôi, hắn rất thú vị, biết rất nhiều thứ.”
Một nữ tử đang cúi đầu chơi di động bên cạnh kinh ngạc nói: “Mục video có phim mới.”
Hai người còn lại lập tức lấy điện thoại của mình ra đăng nhập vào mục video.
Càng ngày càng có nhiều người vào xem video.
Không ít tửu lầu trong thành Trường An cũng mở phim, hấp dẫn khách hàng.
Video bắt đầu, màn hình xuất hiện ba chữ tập thứ nhất, sau đó lập tức đi vào nội dung.
Bên trong tửu lầu, một thiếu niên nhìn video nói thầm: “Sao ta cảm giác có gì đó không đúng?”
Lão giả bên cạnh nhíu mày nói: “Là không có khúc nhạc và mở đầu phải không! Video này trực tiếp đi vào nội dung.”
Thiếu niên liên tục gật đầu nói: “Không sai! Không sai! Đúng là như vậy.”
Đi vào nội dung, chỉ thấy một cục máu lớn quay cuồng trong không trung, càn quét xuống thôn trấn bên dưới, đám người bị máu bắn vào liền hét lên thảm thiết, ngã xuống đất không dậy nổi.
Lúc này, hai luồng kiếm quang xẹt qua không trung, giữa không trung hiện ra hai bóng người một nam một nữ.
Nam tử cả giận nói: “Hừ! Yêu nghiệt phương nào dám tùy ý tàn sát dân chúng.” Lúc hắn nói chuyện, đôi mắt còn thường liếc vào màn hình.
Nữ tử cũng kêu lên: “Dám làm chuyện ác độc dưới chân Thục Sơn ta, khinh thường Hắc Bạch Song Hiệp của Thục Sơn chúng ta ăn chay sao?”
Cục máu đang quay cuồng hóa thành một người toàn thân đầy máu, nói: “Ta chính là Đại Ma vương Trương Minh Hiên tọa trấn Huyết Ma Đinh Ẩn, các ngươi dám cản trở đường đi của ta, không muốn sống nữa sao?”
Nam tử kêu lên: “Yêu ma, tiếp chiêu Vạn Kiếm Quyết của ta!”
Trên không trung tức khắc xuất hiện hàng vạn thanh kiếm, đâm về phía Huyết Ma.
Huyết Ma kinh hoảng kêu lên: “Thục Sơn Vạn Kiếm Quyết, thật là lợi hại! Ta phải chạy…” Hắn hốt hoảng chạy ra xa.
Hắc Bạch Song Hiệp kêu lên: “Yêu ma chạy đi đâu?”
Hai người lập tức ngự kiếm đuổi theo, thời điểm bay đi còn không quên ngó màn hình một cái.
Trong hoa viên, đứa bé mập mạp khiếp sợ đến nỗi không khép miệng được, vội vàng tắt video, khó chịu nói: “Đây là phim gì vậy chứ! Nhìn không tự nhiên gì hết!”
Lý Bạch nghiêng người ngồi dậy, lẩm bẩm: “Con mẹ nó Thục Sơn Vạn Kiếm Quyết, đùa cái gì vậy?”
Bên trong tửu lầu, khách hàng cũng sôi nổi kêu lên: “Chưởng quầy mau tắt đi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, đây là phim kiểu gì vậy!”
Lão giả nói: “Dùng một chữ để đánh giá, nó chính là giả!”
Một người trẻ tuổi nhíu mày nói: “Quá giả! Trương công tử quay thứ gì vậy! Kém xa Tiên Kiếm.”
Lão giả lắc đầu nói: “Có lẽ là không phải Trương công tử quay.”
Người trẻ tuổi kinh ngạc nói: “Không phải Trương công tử thì là ai?”
Chưởng quầy cầm lấy điện thoại, nhìn một chút nói: “Tìm được rồi, là Thục Sơn quay.”
Bên trong tửu lầu, một đám người ngơ ngác nhìn nhau.
Quốc vương Dạ Lang quốc quăng điện thoại qua một bên mắng: “Phim kiểu gì thế? Ta quay còn hay hơn hắn nhiều.” Nói xong, hắn tức khắc sửng sốt, lẩm bẩm: “Đúng vậy! Hay là ta cũng quay một bộ phim nhỉ?” Hắn tự cười ầm lên.
Bộ phim “Thục Sơn kiếm hiệp” do Thục Sơn quay chọc cho mọi người chửi rủa sôi nổi trên mạng. Bọn hắn diễn quá giả, trong lúc đánh nhau còn thường nhìn màn hình là kiểu gì thế? Trước khi xuất chiêu còn hô tên, sợ rằng đối phương không biết sao? Nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì, các ngươi còn đánh nữa hay không?
Tại phim trường, Trương Minh Hiên kêu lên: “Sóc Phong quyết tuyệt một chút, hiểu không? Thể hiện tình cảm, ngươi phải thể hiện tình cảm chứ!”
Dưới tàng cây đằng xa, diễn viên diễn vai Sóc Phong liên tục gật đầu, Hoa Thiên Cốt phiên bản Khương Cẩm Tịch cười đến là vui vẻ.
Trương Minh Hiên trừng mắt liếc nàng một cái: “Ngươi cũng đừng cười, tập trung diễn cho ta, phải có biểu cảm muốn cứu Bạch Tử Họa, cũng phải thể hiện được nỗi lòng không muốn Sóc Phong chết, phải diễn cho ra nội tâm mâu thuẫn mới được.”
Khương Cẩm Tịch trợn mắt nói: “Ta biết rồi.”
Ở một chỗ khác, Lý Thanh Tuyền cầm một que BBQ lắc lư đi tới, quơ quơ trước mặt Trương Minh Hiên: “Thơm không?”
Trương Minh Hiên nhăn mũi hỏi: “Đây là thứ gì?”
Lý Thanh Tuyền không chút để ý nói: “Đuôi rắn Phong trưởng lão cho!”
Trương Minh Hiên lập tức đau đầu: “Ngươi đã ăn quá nhiều thứ của bọn họ rồi, Cùng Kỳ thì cũng thôi đi, lại còn ăn cả đuôi và chân sau của Ngọc Lân Mã, đuôi cá sấu, cánh Phi Thiên Mã, mấy chục con tiên hạc, còn cả tứ chi của Khiếu Nguyệt Thương Lang.”
Lý Thanh Tuyền nói: “Dù sao bọn nó cũng không chết, ta chỉ ăn một chút thôi, qua một đoạn thời gian là bọn chúng lại mọc ra mấy bộ phận đó thôi mà.”
Trương Minh Hiên cạn lời: “Nghe nói vườn Linh Thú đã trở nên hoang tàn?”
Lý Thanh Tuyền khinh bỉ nói: “Một đám người keo kiệt, bọn họ đã giấu hết linh thú đi hết rồi.”
Trương Minh Hiên hỏi: “Đều giấu rồi, vậy ngươi lấy cái này ở đâu ra?”
Lý Thanh Tuyền hưng phấn nói: “Ta nói ngươi nghe! Hôm nay ta tới ao Thanh Tuyền câu cá, lúc đang câu, bỗng nhiên phát hiện con rắn to, thế nên ta đã tiện tay bắt luôn nó! Lão Phong thế mà giấu nó ở tận dưới ao Thanh Tuyền, thật là quá đáng, ta cũng đâu có giết nó đâu.”
Trương Minh Hiên có chút dự cảm không tốt, nói: “Có thật là ngươi đi ao Thanh Tuyền câu cá không?”
Lý Thanh Tuyền nói: “Chưởng giáo Côn Lôn chính miệng nói ta có thể đi ao Thanh Tuyền câu cá, nhưng mà hạt sen ở đó ăn còn ngon hơn.”
Trương Minh Hiên đè huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ nói: “Lá gan ngươi cũng lớn thật đấy! Nếu không phải bọn họ nể mặt ta, chắc chắn ngươi đã sớm bị bắt đi lột da rồi.”
Lý Thanh Tuyền hừ một tiếng nói: “Bọn họ dám!”
Trương Minh Hiên vẫy vẫy tay, bất đắc dĩ nói: “Đi chỗ khác chơi đi, ta phải suy nghĩ xem nên nhận lỗi như thế nào!”
Lý Thanh Tuyền quay đầu rời đi, bọn họ mới không nể mặt ngươi đâu!
Lý Thanh Tuyền vừa đi, trong đầu Trương Minh Hiên liền vang lên một giọng nói: “Thục Sơn quay phim kiếm hiệp.”
Trương Minh Hiên lập tức hỏi: “Quay thế nào?”
“Ha ha ha… Mọi người mắng không ngớt miệng!”
Trương Minh Hiên đắc chí nói: “Quay phim đâu phải chuyện dễ dàng, bọn họ còn phải học nhiều lắm!”
“Ngươi có muốn chặn bọn họ lại không?”
Trương Minh Hiên nói: “Không cần, để như vậy cũng tốt, chỉ có cạnh tranh mới có thể làm nổi bật lên được sự ưu tú của chúng ta.”
“Ừ!”
Trương Minh Hiên phấn chấn kêu lên: “Tiếp tục quay phim, Sóc Phong chuẩn bị, Hoa Thiên Cốt chuẩn bị!”
Trang 123# 2