Chương 243: Quay phim
Hai tên đạo sĩ vội vã vọt vào bên trong sơn động, vừa lúc gặp được Lý Thanh Tuyền đang đùa nghịch hai cánh Cùng Kỳ, bên cạnh là một lão hổ to lớn đang nằm bò không rõ sống chết.
Một tiểu đạo sĩ kinh ngạc hô: “Cùng Kỳ đại nhân!”
Lý Thanh Tuyền vung tay lên, đôi cánh lập tức biến mất không thấy, cười nói: “Các ngươi cứ tự nhiên, ta còn có việc đi trước.” Trong không trung xẹt qua một luồng ảo ảnh, Lý Thanh Tuyền lao ra khỏi sơn động rồi biến mất.
Một tiểu đạo trưởng sốt ruột hỏi: “Sư huynh, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Đạo sĩ có vẻ lớn hơn cắn răng nói: “Ta ở đây chăm sóc Cùng Kỳ đại nhân, ngươi đi bẩm báo với chưởng giáo về tình hình ở nơi này đi.” Nói xong, hắn liền đi về phía Cùng Kỳ.
Một lát sau, đạo sĩ lớn hơn nhíu mày nói: “Ngươi còn không mau đi?”
Tiểu đạo sĩ ngượng ngùng nói: “Sư huynh, ta cảm thấy việc chăm sóc Cùng Kỳ đại nhân cứ giao cho ta thì hơn, ngươi đi bẩm báo chưởng giáo đi!”
Đạo sĩ lớn hơn sửng sốt, ngửa mặt lên nhìn trời nói: “Trùng Dương, ngươi đã trưởng thành rồi!”
Tiểu đạo sĩ im lặng không nói.
Đạo sĩ lớn hơn gật đầu nói: “Được rồi, ta đi.”
Tiểu đạo sĩ Trùng Dương tức khắc cười nói: “Thanh Minh sư huynh, đi cẩn thận!”
Lý Thanh Tuyền lén lút trở lại nơi ở tạm, không ngừng cười trộm.
Trương Minh Hiên đi ra từ trong phòng, nói: “Ngươi lại chạy đi đâu?”
Lý Thanh Tuyền vẫy tay nói: “Ngươi mau lại đây, ta cho ngươi xem thứ tốt.”
Trương Minh Hiên đi qua hỏi: “Thứ gì?”
Lý Thanh Tuyền búng tay, hai cái cánh cực lớn rơi trên mặt đất, đè bẹp một mảnh cỏ xanh.
Đôi mắt Trương Minh Hiên trừng lớn, kêu lên: “Cái này ngươi lấy ở đâu ra?”
Lý Thanh Tuyền tự đắc nói: “Ta săn thú đoạt được.”
Trương Minh Hiên nhỏ giọng hỏi: “Có phải ngươi lại đi vườn Linh Thú hay không?”
Lý Thanh Tuyền đúng lý hợp tình nói: “Cái gì mà vườn Linh Thú, ta không biết nha, ta chỉ đi săn thú trong núi thôi mà.”
Trương Minh Hiên cạn lời, ta tin ngươi mới là lạ. Hắn cẩn thận quan sát hai cái cánh rồi kinh ngạc hỏi: “Sao trên cánh này lại không có lông vũ, lông mao gì hết, mà lại trụi lủi thế này?”
Lý Thanh Tuyền nói: “Ngươi không cần quan tâm nó là chim gì, mau chuẩn bị nấu cơm, không phải ngươi nói cánh ăn ngon sao?”
Trương Minh Hiên gật đầu nói: “Đúng vậy!” Hắn quay đầu kêu lên: “Các ngươi mau ra xử lí nguyên liệu nấu ăn đi.”
Mọi người vốn đang trốn trong phòng nhìn trộm, nháy mắt đã xuất hiện, bọn họ nhìn đôi cánh đầm đìa máu trên mặt đất mà không khỏi âm thầm tặc lưỡi.
Đảo Huyền Không, Khương Chí Hoa khóc không ra nước mắt nhìn Cùng Kỳ nằm ở trên giường, đây là vật cưỡi của hắn mà, sao lại thành ra như vậy, lần đầu tiên hắn thấy hối hận với quyết định mời Trương Minh Hiên tới của mình.
Ngày kế tiếp, trên quảng trường phía dưới núi Côn Lôn tụ tập rất nhiều người, Trương Minh Hiên đứng ở phía trước bọn họ, Phong trưởng lão đứng ngay bên cạnh Trương Minh Hiên.
Một tiểu đạo sĩ trẻ tuổi hưng phấn nói với một thiếu niên lạnh nhạt mặc áo đen đứng bên cạnh: “Sư huynh, đây là muốn chọn người đóng phim phải không, ta cũng muốn lên TV.”
Sư huynh áo đen thờ ơ nói: “Có cái gì mà háo hức, vừa lãng phí thời gian lại còn chậm trễ tu hành.”
Tiểu đạo sĩ hâm mộ nói: “Sư huynh thật là có cá tính!”
Một người mặc áo xanh đứng đằng xa cười ha ha dùng cây quạt đập vào lòng bàn tay nói: “Biểu diễn trên TV sao, rất thú vị!”
Một nữ tử xinh đẹp tự tin ngẩng đầu ưỡn ngực, tiểu nữ hài bên cạnh hâm mộ nói: “Thanh Trúc sư tỷ nhất định có thể lên TV!”
Nữ tử xinh đẹp, cũng chính là Thanh Trúc tự tin nói: “Đó là đương nhiên, ngươi cũng đừng nản lòng, nếu có nhân vật thích hợp, sư tỷ nhất định sẽ nâng đỡ ngươi.”
Tiểu nữ hài mừng rỡ nói: “Đa tạ Thanh Trúc sư tỷ!”
Trương Minh Hiên đột nhiên chỉ tay nói: “Mời ngươi bước ra!”
Thanh Trúc tự tin đi ra nói: “Thanh Trúc tới từ Bạch Vân Phong gặp qua Trương công tử.”
Trương Minh Hiên sửng sốt nói: “Người ta nói là tiểu nữ hài bên cạnh ngươi.”
Tiểu nữ hài ngơ ngác nhìn trái nhìn phải, mặt Thanh Trúc thì tức khắc đỏ bừng.
Tiểu nữ hài đi ra nói: “Huynh đang nói ta sao?”
Trương Minh Hiên gật đầu cười nói: “Không sai, chính là ngươi, ta có một nhân vật thích hợp với ngươi, có hứng thú không?”
Tiểu nữ hài sung sướng nói: “Được!”
Trương Minh Hiên đánh giá Thanh Trúc một chút, nói: “Ngươi cũng không tồi, cũng có một nhân vật thích hợp với ngươi.”
Thanh Trúc vốn đang đỏ mặt, nghe thế thì lập tức sửng sốt, vội vàng ôm quyền cảm kích nói: “Đa tạ Trương công tử!”
Trương Minh Hiên chỉ vào thanh niên cầm quạt nói: “Ngươi tên là gì?”
Thanh niên cười ha hả đáp: “Ta tên Thanh Linh.”
Trương Minh Hiên cười: “Tên hay, trong phim có một nhân vật quan trọng tên là Đông Phương Úc Khanh, ngươi có hứng thú chứ?”
Thanh Linh xếp cây quạt lại cười nói: “Có chứ.”
Trương Minh Hiên không ngừng lựa chọn diễn viên cho nhân vật trong phim, Tử Huân Thiển Hạ, Sóc Phong, Lạc Thập Nhất, Hiên Viên Lãng, Vũ Thanh La, vân vân… Mỗi người được lựa chọn đều hưng phấn chúc mừng nhau.
Trương Minh Hiên nhìn về phía một đệ tử Côn Lôn mặc áo đen, cười nói: “Có một nhân vật rất thích hợp với ngươi.”
Đệ tử áo đen nhíu mày nói: “Nếu ta từ chối thì sao?”
Trương Minh Hiên sửng sốt, có cá tính như vậy sao? Trương Minh Hiên nhìn về phía Phong trưởng lão.
Phong trưởng lão cười nói: “Thiên Huyền, đây là nhiệm vụ của môn phái.”
Thiên Huyền áo đen im lặng gật đầu nói: “Được, ta nhận.”
Trương Minh Hiên nhíu mày đánh giá Thiên Huyền: “Nếu ngươi không muốn ta có thể đổi người, đừng để đến lúc đó lại không nghe lời ta.”
Thiên Huyền ngạo nghễ ngẩng đầu nói: “Yên tâm, chỉ cần Thiên Huyền ta đồng ý, thì nhất định sẽ làm hết sức mình.”
Trương Minh Hiên cười nói: “Vậy được rồi, ngươi sẽ diễn Sát Thiên Mạch.”
Thiên Huyền gật đầu.
Vài ngày sau, đoàn người Trương Minh Hiên xuất hiện ở một vườn đào. Cảnh trí bên trong vườn đào thì giống như một thôn trang nhỏ, còn bên ngoài là đủ loại hoa cỏ, suối chảy róc rách, cây xanh che bóng râm, chim chóc vui hót.
Một người nam tử trung niên mập mạp cúi đầu khom lưng nói với Trương Minh Hiên: “Vương gia, theo yêu cầu của ngài, tất cả bá tánh đều đã chuyển đến bên trong thôn trang.”
Trương Minh Hiên cười nói: “Ngươi không dùng vũ lực chứ?”
Người trung niên vội vàng nói: “Vương gia, tiểu nhân cũng không dám. Ngài trả lương mười đồng một ngày, bọn họ gần như là tranh nhau đăng ký!”
Trương Minh Hiên nói: “Vậy bắt đầu đi, Khương Cẩm Tịch vào chỗ.”
Khương Cẩm Tịch lập tức nhảy nhót chạy đến dưới một gốc đại thụ.
Trương Minh Hiên nhăn trán nói: “Chú ý vai diễn của ngươi một chút, lúc này không được vui vẻ, phải yếu ớt ỉu xìu.”
Khương Cẩm Tịch nghẹn cười nói: “Yếu ớt, ta đã biết.”
Đằng xa, Khương Chí Hoa và chúng trưởng lão đều tò mò nhìn chỗ quay phim.
Khương Chí Hoa tự nói: “Phim truyền hình đều được quay thế này sao, đúng là khác xa với những gì mà ta tưởng tượng.”
Qua một thời gian điều chỉnh, Khương Cẩm Tịch mới diễn ra được một chút nét của nhân vật.
Trương Minh Hiên vung tay lên nói: “Bá tánh lên sân khấu!”
Một đám bá tánh tay cầm nông cụ vọt lên kêu: “Đuổi nàng đi, nàng chính là yêu tinh gây tai họa!”
“Đuổi nàng đi!”
Nông cụ, dây thừng liền đập vào người Khương Cẩm Tịch.
Khương Chí Hoa khẽ hừ một tiếng, nhíu mày nói: “To gan!”
Trương Minh Hiên dõi mắt quan sát, cười nói: “Bọn họ diễn không tồi.”
Người trung niên mập mạp bên cạnh cúi đầu khom lưng nói: “Cũng không phải lần đầu tiên chúng ta hợp tác cùng Vương gia ngài, chút chuyện này chúng ta vẫn biết.”
Trương Minh Hiên nói: “Thay thẻ tre, cảnh tiếp theo.”
Khương Chí Hoa lại nhìn một hồi nói: “Thật là quá nhàm chán, các ngươi tự nhiên, ta đi đây.”
Chúng trưởng lão sôi nổi cười nói: “Ngài đi thong thả!”
Khương Chí Hoa tung người bay đi.
Trang 123# 1