Chương 246: Hoa Thiên Cốt lên sóng
Hành trình kéo dài liên tục mấy ngày đêm, cuối cùng đoàn người cũng trở lại hòn đảo treo giữa bầu trời.
Trương Minh Hiên đứng ở đầu thuyền, nhìn hòn đảo treo trên bầu trời, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, lẩm bẩm: “Vẫn là nhà mình tốt nhất!”
Lý Thanh Tuyền nhảy ra phi thuyền, hưng phấn bay về phía hòn đảo treo giữa bầu trời, gọi to: “Tỷ, mau ra đây đi! Muội đem về cho tỷ nhiều đồ ăn ngon lắm nè.”
Trương Minh Hiên vẫn chưa cảm khái xong liền sửng sốt, nha đầu này giấu kỹ thức ăn lúc nào vậy, kỳ cục quá đi.
Trương Minh Hiên xoay người nói: “Thạch huynh, ta không giữ huynh lại nữa, trên đường nhớ chú ý an toàn!”
Giọng nói thật thà của Thạch Thiên Phàm truyền ra từ trong khoang thuyền: “Được!”
Trương Minh Hiên khẽ mỉm cười, dẫn theo đám người bay về phía hòn đảo treo giữa bầu trời.
Trương Minh Hiên cho mọi người tản ra, dọc theo con đường nhỏ cạnh hoa kính đi về phía hòn đảo giữa bầu trời, mới đi không được bao xa liền nhìn thấy Lý Thanh Tuyền đang chống nạnh đắc ý cười to, trước mặt bày đủ những thứ đồ cao ngổn ngang cao như những ngọn núi nhỏ, Tấn Dương đứng bên cạnh đang ôm tiểu hồ ly nhìn Lý Thanh Tuyền bằng ánh mắt sùng bái.
Lý Thanh Nhã ôm Nha Nha nhức đầu nhìn về phía đống đồ ngổn ngang trước mặt: “Tỷ cũng biết là sẽ như vậy mà, muội không thể nào an phận được.”
Lý Thanh Tuyền bất mãn nói: “Tỷ, đây đều là lễ vật muội mang về cho tỷ mà! Thế mà còn nói người ta thế?”
Trương Minh Hiên đi đến, nhìn thấy ‘cái xác’ trên mặt đất cũng chỉ biết câm nín một lúc: “Không ngờ ngươi ăn không hết mà lại còn mang theo đấy!”
Lý Thanh Tuyền nói như đúng rồi: “Đương nhiên, những thứ này đều là chiến lợi phẩm ta săn được.”
Lý Thanh Nhã duỗi tay, một đóa hoa sen màu trắng như tuyết liền bay lên, xung quanh hoa sen là một tầng khí lạnh băng sương.
Lý Thanh Nhã nói: “Bông tuyết liên vạn năm này cứ như vậy bị ném trong đống máu đen như vậy? Muội đúng là biết dùng của trời ghê!”
Lý Thanh Tuyền ngượng ngùng đáp: “Để chung một chỗ với mấy món ăn để dễ dàng tìm thấy mà tỷ!”
Lý Thanh Nhã khiển trách: “Cho muội đi Côn Lôn là để muội hỗ trợ quay phim, chứ không phải để muội đến đó gây chuyện, muội xem muội phá nát Côn Lôn thành cái bộ dạng gì rồi?”
Lý Thanh Tuyền bất mãn nói: “Từ nhỏ vạn tuế gia gia và dì Ngọc Diện đều nói cho muội biết, cái thế giới này chính là cái mạnh ăn cái yếu, bọn chúng đánh không lại muội thì bị muội ăn không phải là điều đương nhiên sao? Hơn nữa, muội cũng đâu có giết bọn chúng mà! Rất nhân từ đấy.”
Lý Thanh Nhã tức giận: “Muội còn dám cãi lý nữa đúng không! Từ hôm nay trở đi không cho phép muội bước ra khỏi hòn đảo này nửa bước, cứ yên ổn ở nhà mà học bài cho tỷ, lúc trước đúng là không nên thả muội ở Tích Lôi sơn mà.”
Lý Thanh Tuyền nhất thời luống cuống, vội vàng chạy ra bên ngoài, gào to: “Còn lâu muội mới đi học!”
Lý Thanh Nhã nói: “Muội trở về ngay cho tỷ!” Ngón tay khẽ ngoắc, Lý Thanh Tuyền kêu thảm thiết bay ngược trở lại, oa oa kêu loạn, chân tay vẫy vùng đạp tứ tung!
Trương Minh Hiên nhìn tình huống này, ngượng ngùng nói: “Vậy, đệ đi trước đây, đệ còn phải cắt nối biên tập lại bộ phim nữa.”
Hai mắt Lý Thanh Tuyền đang giãy dụa trước mặt Lý Thanh Nhã liền sáng lên, ngừng động tác lại, lập tức thúc giục: “Nhanh đi đi! Nhanh đi đi!”
Trương Minh Hiên bước lên khẽ xoa đầu Tấn Dương, quay người liền đi về phía phòng ở của mình.
Tiểu Tuyết nhìn theo bóng lưng Trương Minh Hiên bằng ánh mắt không tốt: “Tấn Dương, hắn làm rối hết mái tóc mà ngươi chuẩn bị kỹ càng rồi.”
Tấn Dương cười hì hì: “Không sao mà! Hoàng thúc lúc này thích ta nhất!”
Trương Minh Hiên trở về căn nhà của chính mình, đóng cửa sổ lại, nằm xuống giường, từng đoạn phim ngắn hiện lên đầy khắp căn phòng, cắt nối biên tập lại, phối nhạc, bận rộn đến xoay mòng mòng.
Trong nhóm chat TT.
[Vương Đại: Nghe nói ông chủ Trương sắp sửa cho ra một bộ phim mới, các ngươi đã biết chưa?]
[Thanh Liên Kiếm: Phim mới? Tên là gì?]
[Bạch Vân Đạo Trưởng: Ngươi hóng được từ chỗ nào thế?]
[Yến Xích Hà: Có phim mới hả! Chắc chắn là không hay bằng Thiện Nữ U Hồn rồi!]
[Vương Lâm: Ta cũng nghe được cái tin kia, chỉ biết nữ chính có tên là Hoa Thiên Cốt.]
[Lão Chu: các ngươi nghe được tin này ở chỗ nào thế!]
[Vương Đại: Ngoài thành Trường An có một huyện tên là Thiên Tuyền, có rất nhiều dân chúng ở đó cũng tham gia quay tác phẩm mới này.]
[Ta Rất Bá Đạo: Không sai! Không sai!]
[Sơn Thủy: Cuối cùng cũng sắp có rồi à! Mấy ngày qua xem Thục Sơn Kiếm Hiệp Truyện thấy ngán chết ta rồi.]
[Ta Bán Tơ Lụa: Ngươi vẫn nên xem tiếp đi!]
[Sơn Thủy: Không còn cách nào mà, quá nhàm chán, cũng không thể chơi đấu địa chủ mãi được đúng không! Tốn tiền.]
[Đại Thạch Đầu: Thật hâm mộ các ngươi, thế mà lại được tham gia chế tác phim điện ảnh cùng với ông chủ.]
[Vương Lâm: Ông chủ? Ngươi là…?]
[Lão Chu: Ha ha… Hắn là người đứng đầu đại lý điện thoại di động của nước Dạ Lang.]
[Vương Lâm: Hóa ra là người của Trương công tử, thất kính thất kính!]
[Vương Đại: Thật là thất kính!]
[Bạch Vân Đạo Trưởng: Làm đại lý điện thoại có cần yêu cầu gì không? Ta cũng muốn làm.]
Rất nhiều người cầm di động trước mặt cũng động tâm.
[Điệp Doanh: Ừ! Ta cũng muốn.]
[Đại Thạch Đầu: Ta cũng không biết cần yêu cầu gì nữa.]
[Vương Đại: Ài!]
[Bạch Vân Đạo TRưởng: Ài! Thân phận quan trọng như vậy, nhất định là phải cần yêu cầu đặc biệt nào đó.]
[Ta Không Mập: Đúng vậy!]
Trong một tòa phủ đệ nằm ở nước Dạ Lang, Đại Thạch Đầu nhìn điện thoại di động, lẩm bẩm: “Không có yêu cầu gì đâu nhỉ! Chỉ là một hòa thượng đến tìm ta thôi mà!” Cẩn thận đánh giá bản thân rồi lại lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ta thật sự có chỗ nào đó đặc biệt? Hay là kiếp trước ta là thần tiên nhỉ?”
[Điệp Doanh: Lúc nào mới có phim mới nhỉ! Thật nhàm chán quá đi.]
[Hắc Vương: He he… Điệp Doanh muội muội!]
[Điệp Doanh: Hắc Vương ca ca! Không phải huynh nói huynh đi trừ ma rồi sao?]
[Hắc Vương: Vừa mới trừ ma về đây, lão Hắc ta một mình một kiếm tung hoành Ma Vực, một kiếm chiến cho Ma Vương đính thẳng vào vương tọa.]
[Điệp Doanh: Hắc Vương ca ca thật lợi hại.]
[Hắc Vương: He he… Tiểu Điệp Điệp, chúng ta nói chuyện riêng đi…]
[Điệp Doanh: Được!]
Một lúc sau, Đại Ma Vương đăng một tin nhắn lên: [Vị Hắc Vương vừa mới xuất hiện kia là đại thần phương nào?]
[Ta Hận Bảo Tháp: Nhà nhị ca nuôi đấy.]
[Đại Thiên Vương: Đã hiểu.]
Trong thời gian môt ngày, tin tức tác phẩm mới của Trương Minh Hiên sắp sửa lên sàn đã được truyền khắp mạng xã hội, mỗi ngày đều có rất đông người nghển cổ ngóng chờ.
Ba ngày sau, Lý Thanh Tuyền vừa ngồi gặm chân sau của con vật nào đó đã được nướng lên, vừa nhìn về phía căn phòng của Trương Minh Hiên, lẩm bẩm: “Không phải hắn chết luôn trong đó rồi đấy chứ!”
Lý Thanh Tuyền ở bên cạnh giận trách: “Muội không thể nói câu nào tốt lành hơn một chút à, sách vở hôm nay đã xử lý xong chưa?”
Lý Thanh Tuyền chun chun cái mũi ngọc, đáp: “Xong rồi!”
Rồi lại tiếp tục vùi đầu tiến hành nghiệp lớn gặm thịt của mình.
Bên cạnh Lý Thanh Nhã đặc chiếc nôi, Tín Dương đang gục trên chiếc nôi đó, giơ tay chọc chọc Nha Nha, vừa nghiêng đầu hù dọa Nha Nha rồi vội vàng rụt tay lại, hai đứa mắt to mắt nhỏ nhìn nhau chằm chằm.
Lúc này, một loạt tiếng kẽo kẹt vang lên, căn phòng đã đóng cửa suốt ba ngày được mở ra, Trương Minh Hiên ngáp ngắn ngáp dài đi ra từ bên trong.
Lý Thanh Tuyền nuốt miếng thịt trong miệng xuống, khinh bỉ: “Ngươi thành thần rồi đấy! Mới có ba ngày không ngủ mà đã không chịu nổi? Đồ thần tiên vô dụng.”
Trương Minh Hiên tức giận nói: “Ngươi có hiểu được đồng hồ sinh học không hả? Hiểu được quán tính là gì không hả?”
Lý Thanh Nhã cười nói: “Chuẩn bị xong rồi?”
Trương Minh Hiên bước đến, ngồi trên chiếc ghế băng bên cạnh Lý Thanh Nhã, cười hắc hắc: “Đã xong năm tập.”
Hai mắt Lý Thanh Tuyền sáng lên, reo: “Mau, mau! Mau phát đi.”
Lý Thanh Nhã cũng nhìn Trương Minh Hiên cười, ý tứ rất rõ ràng.
Trương Minh Hiên gật đầu cười đáp: “Được!”
Trong lòng Trương Minh Hiên nói: “Quy tắc cũ!”
Không gian TT, tất cả các nhóm chat, khu trò chơi đều đang phát một cái quảng cáo: Tác phẩm tâm huyết mới nhất của Trương Minh Hiên, bộ tiên hiệp kỳ duyên ‘Hoa Thiên Cốt’ lay động lòng người nhất!
Trong nhóm chat TT lập tức sôi trào.
[Vương Lâm: Cuối cùng cũng có rồi!]
[Vương Mặt Rỗ: Mọi người cũng mau đi thôi!]
Côn Lôn, Khương Chí Hoa ngồi xếp bằng trong gian mình của mình, trong lòng vừa nảy ra ý tưởng liền lôi điện thoại di động ra, cười nói: “Cuối cùng cũng có rồi, bản thân ta thật muốn xem hắn sẽ quay được thành một câu chuyện thế nào? Diễn được mỗi mấy đoạn trong sương mù, nhìn cũng chẳng rõ.”
Phía dưới một cái thác, Thiên Huyền một thân áo đen ngồi xếp bằng trên tảng đá cạnh thác nước, ngồi nhắm mắt quay mặt về phía thác nước.
“Sư huynh… Sư huynh …” Một chàng trai mặc đạo bào màu xanh, từ trên ngọn cây bay đến, gọi to.
Thiên Huyền mở mắt, không vui đáp: “Không phải đã nói đừng quấy rầy ta rồi sao?”
Anh chàng mặc đạo bào phấn khích nói: “Sư huynh, Hoa Thiên Cốt lên sóng rồi, trong đó có huynh đó!”
Trang 124# 2