Chương 247: Tập 1
Thiên Huyền vừa nghĩ đến chuyện quay phim Hoa Thiên Cốt, trong lòng nhất thời nổi sóng, đẹp nhất lục giới cái em gái nhà ngươi ấy.
Thiên Huyền chau mày nói: “Được rồi, ta biết rồi.”
Thanh niên mặc đạo bào lại nhắc: “Sư huynh, huynh nhất định phải xem đấy!” Sau đó mới bay về phía xa, sau khi bay rồi còn quay đầu lại, hét to: “Sư huynh, nhất định phải xem đấy nhé!”
Thiên Huyền vung tay áo, một cơn cuồng phong theo tay áo bắn ra, thanh niên mặc đạo bào bị cuồng phong vây quanh sợ hãi kêu lên, cuồng cuồng biến mất ở phía chân trời.
Thiên Huyền nhắm mắt ngồi xuống một lát, trong lòng vẫn không tĩnh lặng lại được, cuối cùng vẫn lôi điện thoại di động ra.
Thanh Linh nằm trên đỉnh Tuyệt Phong sơn, mây mù vẩn vơ bao trùm quanh người, cuồng phong tàn sát bừa bãi, khẽ rung rung hai chân cười hê hê: “ Cuối cùng cũng bắt đầu rồi! Xem Đông Phương Khanh nắm trong tay hết thảy đây.”
Dưới chân núi Côn Lôn, Khương Cẩm Tịch và Phong Tiêu Mặc len lén núp trong núi rừng, cảnh giác nhìn về phía xa.
Phong Tiêu Mặc bất an nói: “Tiểu sư muội, thật sự phải chạy trốn sao?”
Khương Cẩm Tịch tức giận nói: "Dĩ nhiên, đợi đến lúc phụ thân xem được Hoa Thiên Cốt thì trễ mất rồi còn đâu.”
Phong Tiêu Mặc hỏi: “Tại sao?”
Khương Cẩm Tịch nói: “Muội nói với cha là trong bộ phim đó huynh diễn vai sư phụ muội.”
Phong Tiêu Mặc kinh ngạc nói: “Muội lừa sư phụ?”
Khương Cẩm Tịch bất mãn nói: “Lừa cái gì mà lừa, chỉ là chưa nói rõ ràng cụ thể thôi mà.”
Trong lòng Phong Tiêu Mặc liền cảm thấy bất an, hỏi: “Muội lại gạt sư phụ cái gì rồi?”
Khương Cẩm Tịch cười he he: “Chính là cái đoạn tắm rửa kia đó! Còn rất nhiều cảnh ôm ấp nữa, cũng đều gạt cha muội quay hết.”
Phong Tiêu Mặc không thể tin nói: “Những sư thúc kia?”
Khương Cẩm Tịch tùy ý nói: “Muội đồng ý cho bọn họ thêm một chút nội dung kịch bản.”
Phong Tiêu Mặc lập tức vội vàng kêu lên: “Đi! Đi mau! Lập tức đi ngay.”
Thục Sơn, Tề Sấu Minh âm trầm ngồi trêm bảo tọa ở chính điện mới tính, nhìn lên màn hình trước mặt, nói: “Ta đây muốn xem ngươi đã quay được thứ gì!”
Không ít tửu lâu, thanh lâu ở thành Trường An, nước Dạ Lang, nước Ô Tư Tàng đều cho chiếu Hoa Thiên Cốt.
Đúng lúc mọi người mong mỏi, Hoa Thiên Cốt từ từ xuất hiện trong khu video, mấy nghìn người lập tức ấn vào video, hào phóng trả tiền!
Một hình ảnh màu đen tràn lan, biến thành một bức tranh sơn thủy, giữa bức tranh xuất hiện một hàng chữ: “Tập 1- Ba đời tuyệt luyến”. Bên dưới nó là hai hàng chữ: Câu chuyện xưa này chỉ là hư cấu, nếu như có gì tương đồng cũng chỉ trùng hợp!
Tề Sấu Minh nhìn hàng chữ này, chợt nắm chặt nắm đấm, sắc mặt xanh mét, sao lúc trước Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện thì lại không viết dòng chữ này, tại sao không viết!
Tranh sơn thủy liền biến thành hiện thực, một cảnh tượng xa hoa xuất hiện, phía xa xa là từng tầng núi non trùng điệp, mây trắng quẩn quanh, dòng suối cạnh đó róc rách chảy, cỏ cây um tùm. Theo ống kính di chuyển, càng nhiều cảnh đẹp đều thu hết về trước mắt.
Lời thuyết minh vang lên: Ta sinh ra ở thôn Hoa Liên, ta rất yêu thôn làng này, vì nơi đây đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh vậy. Tiếng nói vừa dứt, lại chuyển từ vui vẻ sang mất mát: Nhưng mà, thôn dân ở đây đều không ưa ta, họ đều nói ta là một tai họa! Ta chỉ có thể sống chung với phụ thân mình ở phía ngoài thôn.
Trong khung cảnh xuất hiện bóng dáng Hoa Thiên Cốt, một thân áo trắng đứng trước vách đá, gió mát thổi phần phật, tay áo bồng bềnh, rất phù hợp với khí chất thần tiên của Khương Cẩm Tịch, đẹp đến tuyệt luân, một vẻ đẹp không thuộc về thế gian này!
Trong tửu lâu, một thư sinh hơi ngớ người, nhìn lên màn ảnh, tự nói: “Thật là xinh đẹp!”
Một người trung niên mặc trang phục bình thường đứng cạnh cũng ngẩn người, gật đầu nói: “Thật sự quá xinh đẹp!”
Trong thư viện Trường An, Trình Xử Mặc yên lặng xem điện thoại di động, nói: “Con mẹ nó, thật quá xinh đẹp luôn rồi!”
Đỗ Hà cách đó không xa vỗ y một cái, khẽ nói: “Phảng phất như mây che bóng nguyệt; Phiêu diêu như gió bay làn tuyết*. Đây chính là vẻ đẹp hiếm thấy của nhân gian!”
*Trích “Lạc Thần Phú”
Trình Xử Mặc há hốc miệng, cầm lấy điện thoại di động đứng cách xa người kia, thầm nói: “Đồ nhà nho cổ hủ!”
Khương Chí Hoa hài lòng nhìn hình tượng của Khương Cẩm Tịch trong điện thoại, con gái của ta chính là xinh đẹp như vậy đấy!
Thục Sơn, Tề Vân Linh, Chu Khinh Vân ngồi xem điện thoại trong một căn phòng, Chu Khinh Vân mất mát nói: “Đúng là hắn quay tốt hơn phim của chúng ta.”
Tề Linh Vân gật đầu, im lặng không nói gì.
Hình ảnh tiếp tục phát, một đám dân chúng đang cầm nông cụ đuổi Hoa Thiên Cốt đi, những người đang xem đều nghiến răng nghiến lợi, một cô gái xinh đẹp như vậy mà các người cũng hạ thủ được, trong lòng lại càng thêm thương tiếc Hoa Thiên Cốt.
Hình ảnh tối đi, trăng tròn hiện lên, dưới ánh trăng sáng xuất hiện bốn chữ lớn: Mười sáu năm trước.
Trong màn hình xuất hiện một tòa đại điện, bên ngoài đại điện có hai hàng người mặc trang phục tu sĩ màu trắng, ngồi ở chủ vị bên trong là một đạo trưởng râu tóc bạc phơ.
Tề Sấu Minh nhìn đạo trưởng, oán hận nói: “Thanh Linh Tử!”
Đạo trưởng mở choàng mắt, trong mắt chứa bóng dáng yêu ma quần vũ, cánh cửa bật mở, đạo trưởng hóa thành một tia sáng trắng, chợt lóe rồi biến mất.
Trong tiểu viện một nhà nông, tiếng khóc oa oa vang lên, phụ thân của đứa bé lập tức rối rít chạy vào trong
Đạo trưởng râu tóc bạc trắng xuất hiện trong sân, nhìn ra bên ngoài, lẩm bẩm: “Mùi thơm lạ lùng trên người đứa bé có khả năng hấp dẫn yêu ma, lại còn có thể khiến cho hoa cỏ héo tàn, rốt cuộc nó có lai lịch như thế nào đây!” Trong tay bấm một đạo chỉ quyết, một hình Thái Cực đồ từ ngón tay được bắn ra, bao trọn cả tiểu viện trong đó, yêu ma nhanh chóng rời khỏi.
Sáng sớm hôm sau, đạo trưởng râu tóc bạc trắng và một người trung niên ôm đứa bé đứng trong sân.
Đạo trưởng râu tóc bạc trắng nói: “Đứa bé này ra đời cùng với dị hương, dễ dàng trêu chọc yêu ma, tuy rằng miếng gấm ngự ma mà ta đã ban có thể giấu được mùi hương trên người đứa bé, nhưng cũng chỉ có thể bảo vệ được nó bình an mười sáu năm, ngày này mười sáu năm sau ngươi nhất định phải mang nó lên Thục Sơn bái sư học nghệ, nhớ kỹ, nhớ kỹ!”
Người trung niên vội vàng nói: “À, Bạch Mi đạo trưởng, đứa bé này con vẫn chưa đặt tên! Đạo trưởng có thể ban cho con bé một cái tên được không!”
Bạch Mi đạo trưởng nhìn về cỏ câykhô héo phía xa, thầm nghĩ: “Đứa bé này vừa ra đời, hoa cỏ lụi tàn!” lại nhìn đến đứa bé nằm trong tã lót, nói từng câu từng chữ: “Vậy thì ta đặt tên con bé là Hoa - Thiên - Cốt!”
Trong đại điện chưởng môn Thục Sơn, một tiếng nổ vang trời, chỉ thấy Tề Sấu Minh sắc mặt xanh mét đứng trong đại điện, đại điện lúc này là một đống hỗn độn.
Sắc mặt Tề Sấu Minh vô cùng khó coi: “Lại là đệ tử Thục Sơn, tại sao lại để cho nhân vật chính như ta làm đệ tử Thục Sơn?” trong lòng liền cảm thấy bất an hoảng loạn.
Bên trong phái Thục Sơn, tất cả những đệ tử Thục Sơn khác đều hai mặt nhìn nhau, nhân vật chính là đệ tử Thục Sơn, chẳng lẽ lại còn diễn một cuộc đại chiến diệt môn sao?
Bình rượu của đạo nhân say rượu cũng bị rơi xuống mặt đất.
Chuyện Trương Minh Hiên dùng tên Bạch Mi đạo trưởng, ngược lại không quan tâm đến đệ tử Thục Sơn.
Trong tửu lâu, một thư sinh cười ha ha, nói: “Trương công tử thật sự rất thích Thục Sơn! Tiêu Dao là đệ tử Thục Sơn, Hoa Thiên Cốt cũng là đệ tử Thục Sơn.”
Một ông lão cười ha ha: “Cái này chắc là không giống Tiêu Dao đi!”
Một thanh niên lăc đầu cười nói: “Trực tiếp dùng tên nhân vật chính làm tên phim luôn, Trương công tử cũng lười ghê!”
Hình ảnh lại thay đổi, một thanh niên áo bào trắng xuyên qua trong biển mây, lời người thuyết minh vang lên: Người càng có nhiều năng lực, thì trọng trách gánh vác càng nhiều, ta đến từ Côn Lôn, một lòng tu tiên, tâm nguyện cả đời của Bạch Tử Họa ta, là bảo vệ chính đạo không suy, giữ Côn Lôn mãi hưng thịnh, hộ tám phương an lành!
Một thiếu nữ nhìn Bạch Tử Họa bay giữa mây trắng, hai mắt liền ngập hoa đào, tự nhủ trong lòng: “Đẹp trai quá đi!”
Không ít đàn ông nhìn thấy Bạch Tử Họa cũng liền cảm thấy tự ti mặc cảm, quả nhiên là tư thái của tiên nhân, siêu phàm thoát tục.
Trang 125# 1