Chương 253: Âm mưu
Tề Sấu Minh kinh ngạc nói: "Khô Vinh đại sư! Không phải ngài đã rời khỏi Thục Sơn rồi sao?"
Khô Vinh nói một cách bất đắc dĩ: "Đúng là như thế! Bần tăng tuy đã bị Bạch Mi chân nhân ra lệnh đuổi khỏi Thục Sơn, nhưng cũng từng tu hành ở Thục Sơn mấy ngàn năm, thực sự không thể yên lòng."
Sắc mặt Tề Sấu Minh dịu lại, hành lễ rồi nói: "Đa tạ Khô Vinh đại sư đã lo lắng!"
Khô Vinh lắc đầu thở dài nói: "Điều đáng hận là uy danh mấy chục ngàn năm của Thục Sơn ta lại bị một thằng nhóc trẻ ranh hủy hoại trong một ngày! Thật đáng buồn! Đáng hận! Đáng tiếc!"
Tề Kim Thiền lập tức nói:"Hôm nay đại sư gửi tin nhắn thoại cho ta, nói là ngài có cách báo thù rồi?"
Tề Sấu Minh trong lòng kinh ngạc, nhìn về phía Khô Vinh đại sư.
Khô Vinh gật đầu nói: "Không sai! Ta đã cố ý đi tìm hiểu Trương Minh Hiên, bản lĩnh của Trương Minh Hiên cũng bình thường, ỷ vào hai pháp bảo mà làm quá, một kiếm một quạt, chỉ cần khắc chế được hai pháp bảo này của hắn thì hắn sẽ không thể làm gì được."
Tề Sấu Minh cau mày nói: "Theo như lời Tề Linh Vân, thanh kiếm đó không thể xem thường, có thể chém giết Kim Tiên."
Khô Vinh đại sư mỉm cười nói: "Không sao, bần tăng vì việc này đi mà đi cầu xin bồ tát Tây Thiên, bồ tát nghe thấy việc này cũng vô cùng tức giận, ỷ vào pháp bảo mà hống hách lộng hành, hành hung người khác, đây chính là đại ma! Bồ Tát đặc biệt ban một thanh thần kiếm khắc chế hắn, giúp ta hàng ma!"
Tề Sấu Minh vui vẻ nói: "Như vậy quá tốt rồi!" Chắp tay trước ngực, cúi đầu về phương Tây xa xa nói: "A di đà phật! Đa tạ bồ tát từ bi."
Tề Kim Thiền hưng phấn nói: “Pháp bảo là gì vậy, ngài lấy ra xem đi!"
Khô Vinh đại sư đưa tay ra nói: "Các ngươi nhìn xem!" Chỉ thấy trong lòng bàn tay hiện ra một đường giống như cành cây Bạch Ngọc, trên cành cây treo những đồ quý báu như vàng, bạc, lưu ly, pha lê, xà cừ, xích châu, mã não.”
Tề Sấu Minh nghi hoặc hỏi: "Cái này là?"
Khô Vinh đại sư cười nói: "Đây là báu vật bồ tát ban cho tên là Thất Bảo Diệu Thụ, chuyên để khắc chế thần kiếm của Trương Minh Hiên."
Tề Sấu Minh cười nói: "Cảm phiền đại sư đã hao tâm tổn trí."
Khô Vinh đại sư tiếp tục nói: "Trương Minh Hiên còn có một bảo vật là quạt Ngũ Thải Thần Quang, bảo vật này cũng có sức mạnh phi phàm như vậy, cần dùng Đạo Đức Kinh mới có thể khắc chế."
Tề Sấu Minh hơi nhướng mày nói: "Đạo Đức Kinh chính là bảo vật trấn giữ của Thục Sơn, không thể dùng được."
Tề Kim Thiền lập tức kêu lên: "Cha, bây giờ đã đến lúc sử dụng rồi, Khô Vinh đại sư đã vì chuyện của chúng ta mà bôn ba khắp nơi, còn mượn bảo bối cho chúng ta, chúng ta sao có thể không có chút hành động gì?"
Tề Sấu Minh cau mày, do dự một lúc, “Đạo Đức Kinh” không phải là một bảo vật bình thường, chính là gốc rễ của truyền thừa đạo pháp, có thể nói là căn cơ lập phái của Thục Sơn, một khi đã bị tổn hại, tội lỗi sẽ vô cùng lớn.”
Khô Vinh đại sư nắm chặt tay, Thất Bảo Diệu Thụ biến mất trong lòng bàn tay, thất vọng nói: "Xem ra ta đã nghĩ quá nhiều rồi, uổng công ta phí hết tâm tư đi mượn bảo vật, để báo thù rửa hận cho Thục Sơn. Tề chưởng giáo nếu không có ý nghĩ báo thù, vậy thì bần tăng xin cáo từ, từ đây quy về ở ẩn với núi rừng, không màng thế sự." Khô Vinh lắc đầu xoay người đi đến nơi xa xôi một cách thất vọng.
Tề Kim Thiền tức giận nói: "Cha! Người thật sự có thể nhịn được cơn giận này sao?"
Tề Sấu Minh cắn răng nói: "Khô Vinh đại sư xin dừng bước!"
Bước chân Khô Vinh đại sư hơi ngưng lại, xoay người lại cười nói: "A di đà phật! Chưởng giáo thật sự đã nghĩ kỹ rồi?"
Tề Sấu Minh cắn răng nói: "Sơn môn Thục Sơn của ta bị diệt, tiếng tăm bị hủy, cuộc chiến bảo vệ chính nghĩa không thể tránh khỏi."
Khô Vinh đại sư cúi đầu nói một cách sâu sắc: "Bần tăng sẽ cùng sống chết với Thục Sơn!"
Tề Sấu Minh liền vội vàng tiến đến dìu Khô Vinh đại sư đứng lên, cảm động nói: "Thực sự làm phiền đại sư rồi."
Khô Vinh đứng lên, duỗi tay một cái thì Thất Bảo Diệu Thụ xuất hiện trong lòng tay, đưa cho Tề Sấu Minh rồi nói: "Chưởng giáo, xin cầm lấy."
Tề Sấu Minh khiêm tốn nói: "Báu vật quý giá thế này vẫn là để Khô Vinh đại sư giữ đi!"
Khô Vinh đại sư cười, đưa Thất Bảo Diệu Thụ cho Tề Kim Thiền nói: "Thiếu chưởng môn, xin hãy nhận lấy."
Tề Kim Thiền kinh ngạc nói: "Sao lại đưa cho ta?"
Khô Vinh đại sư nói: "Cuộc chiến bảo vệ chính nghĩa sắp tới, đến lúc đó cần Thiếu chưởng môn ra sức, đây là Thất Bảo Diệu Thụ, ngươi làm quen một chút đi!"
Tề Sấu Minh cau mày nói: "Sao lại cần nó ra sức?"
Khô Vinh đại sư giảng giải: "Thế lực sau lưng Trương Minh Hiên cũng không thể khinh thường, nếu như chúng ta ra tay lấy lực ép người, tất nhiên sẽ khiến cho người sau lưng hắn bất mãn, Thiếu chưởng môn cũng xấp xỉ thực lực của hắn, lại thêm nữa bảo vật phòng thân, nhất định có thể trấn áp Trương Minh Hiên, người khác cũng không thể làm gì."
Tề Kim Thiền lập tức tiến lên, nhận lấy Thất Bảo Diệu Thụ rồi nói: "Hãy giao cho ta đi!" Hắn khinh bỉ nói: "Con người của Trương Minh Hiên ta cũng hiểu rõ, mỗi khi chiến đấu đều lấy bảo kiếm ra ép người, một chút kinh nghiệm chiến đấu cũng không có, cho dù hắn có tu vi cũng khó mà phát huy thêm một cấp, đối phó với hắn dễ như trở bàn tay."
Tề Sấu Minh suy nghĩ một chút nói: "Chú ý an toàn!"
Tề Kim Thiền tay cầm Thất Bảo Diệu Thụ hăm hở nói: "Cha yên tâm đi!"
Khô Vinh đại sư mỉm cười nhìn hai người bọn họ.
Sáng sớm hôm sau, Trương Minh Hiên đi ra thư điếm, ngồi trên xích đu trong hoa viên, lấy điện thoại di động ra gửi tin cho Tôn Ngộ Không.
Tiêu Diêu thần quân: “Hầu ca, các huynh đi tới đâu rồi hả?”
Tề Thiên Đại Thánh: “Đi qua Phù Đồ Sơn cũng nửa tháng rồi.”
Trương Minh Hiên trong lòng hơi kinh ngạc, Phù Đồ Sơn hình như là nơi mà Ô Sào thiền sư của Đại Nhật Như Lai sống....
Tiêu Diêu thần quân: “Phù Đồ Sơn thật sự có một lão hòa thượng?”
Tề Thiên Đại Thánh: “Xúi quẩy xúi quẩy, may mắn lão tăng kia chạy nhanh, nếu như chậm chút nữa, lão Tôn ta nhất định sẽ đánh ba, năm cái xương gò má của hắn.”
Tiêu Diêu thần quân: “Làm sao vậy?”
Tề Thiên Đại Thánh: “Lão hòa thượng kia dạy tiểu hòa thượng niệm “Đa Tâm Kinh”, bên trong biến đổi thành mắng lão Tôn ta, con khỉ bị đè dưới núi nhiều năm, ở đó ghi hận trong lòng. Thật sự nghĩ lão Tôn ta không nghe thấy sao?”
Tiêu Diêu thần quân: “Sư huynh bớt giận, khi bị người khác áp chế phải biết tạm thời nhân nhượng! Nói không chừng là thánh nhân của phật môn nào đó đang trêu các huynh thì sao!”
Nửa ngày sau, Tôn Ngộ Không mới trả lời: "Lão Tôn ta biết!"
Trương Minh Hiên tắt điện thoại di động, tự nói: "Mình đã đi qua Phù Đồ Sơn, Hoàng Phong Lĩnh có lẽ cũng không xa nữa, có cần nhúng một tay không nhỉ?"
Trương Minh Hiên đột nhiên phát hiện mình hình như không có phương pháp khắc chế Tam Vị Thần Phong, trừ phi ra tay trước, một phát kiếm chấm dứt sinh mạng của hắn.
Trương Minh Hiên mở điện thoại di động ra, vào trong nhóm thiên đình hỏi: "Các vị sư huynh, sư tỷ có ai am hiểu Phong Chi Nhất Đạo không?"
Phong Thần: “Tiểu sư đệ, ta đảm nhận vị trí Phong Thần, gió mát, gió nhẹ, gió lốc lớn, gió thần phong đều dưới thần chức của ta.”
Trương Minh Hiên ánh mắt sáng lên, hỏi: "Tam Vị Thần Phong ở đâu?"
Lôi Thần Đổng Thiên Quân: “Ngươi hỏi Tam Vị Thần Phong làm gì?”
Tiêu Diêu thần quân: “Khà khà! Tại hạ giới ta gặp phải một tên yêu quái biết Tam Vị Thần Phong, giờ đến đây hỏi xem có cách gì để thu phục không?”
Phong Thần: “Ngươi hỏi Đổng sư huynh của ngươi là được rồi, ta cũng bó tay với Tam Vị Thần Phong.”
Tiêu Diêu thần quân: “Đổng sư huynh không phải là Lôi Thần sao?”
Đổng Thiên Quân: “Trước khi thành thần ta đã tu luyện Cương Phong Sát Khí, luyện thành một trận là Phong Hống Trận, Tam Vị Thần Phong chính là một luồng sát phong trong trận pháp.
Tiêu Diêu thần quân: “Sư huynh, cầu xin huynh hãy giúp ta!”
Đổng Thiên Quân: “Không việc gì, lúc cần thì đệ đến tìm ta là được, ta sẽ truyền cho đệ bảo vật khắc chế.”
Tiêu Diêu thần quân: “Đa tạ sư huynh!”
Trương Minh Hiên đắc ý cất điện thoại di động đi rồi tự nói: "Quả nhiên vẫn là sư huynh tốt, đúng là nhiều người dễ làm việc! Kiếp nạn ở Hoàng Phong Lĩnh sắp đến rồi."
Trang 128# 1