Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 252: Chuyện cũ của tiểu hồ ly

Chương 252: Chuyện cũ của tiểu hồ ly




Chuyện cũ của tiểu hồ ly

Chiều muộn, mặt trời ngả dần về phía tây, ánh chiều tà hắt vào trên núi Thiên Môn.

Trương Minh Hiên đi trong vườn hoa, không có sự ồn ào của Lý Thanh Tuyền lại cảm thấy không quen chút nào, hỏi: “Lý Thanh Tuyền đâu?”

Cách đó không xa, Tấn Dương bò nhoài trên chiếc nôi tò mò nhìn Nha Nha, nghe thấy câu hỏi của Trương Minh Hiên liền quay đầu đáp: “Thanh Tuyền cô cô đang ở phía tây ạ!”

Dưới chân Trương Minh Hiên khẽ động, bay về phía tây, ở phía tây hòn đảo có một cây đại thụ rậm rạp, Lý Thanh Tuyền đang ôm chân ngồi trên ngọn cây, ngắm mặt trời lặn đến xuất thần.

Trương Minh Hiên khẽ bay đến bên cạnh Lý Thanh Tuyền, ngồi xuống: “Ngắm cái gì vậy?”

Lý Thanh Tuyền im lặng một lúc, nói: “Tỷ tỷ thật sự giận ta rồi! Mấy ngày qua vô cùng nghiêm nghị với ta.”

Trương Minh Hiên nói: “Những gì ngươi làm ở Côn Lôn quả thật cũng hơi quá đáng.”

Lý Thanh Tuyền ôm hai chân, nhìn mặt trời lặn, nói: “Mẹ ta là hồ yêu, khi đó cha ta lại là người phàm, lúc tỷ tỷ mới ra đời trông không khác gì người phàm giống như cha, được sống chung cùng một chỗ với cha mẹ, còn ta vừa mới ra đời đã là một con hồ ly nhỏ, bị mẹ ta nuôi nhờ ở nhà vạn tuế gia gia.”

Trương Minh Hiên lặng lẽ nghe Lý Thanh Tuyền tự thuật, chẳng biết từ lúc nào ở phía sau đã xuất hiện một bóng dáng màu trắng xinh đẹp.

Lý Thanh Tuyền tiếp tục nói: “Từ nhỏ ta cũng chưa từng có cha mẹ, sống trong yêu tộc, vạn tuế gia gia dạy ta đi săn, dạy ta đạo pháp, cũng dạy ta giết người. Ta đã thấy rất nhiều yêu tộc chỉ vì một miếng thức ăn mà có thể hạ sát chiêu với huynh đệ tỷ muội của chính mình, nuốt chửng máu thịt. Ta cũng từng bị yêu quái thú dữ đuổi giết, trên trời không có đường chạy, địa ngục không có lối vào. Ở yêu tộc, tàn sát lẫn nhau là chuyện rất bình thường, thích gì thì phải đi đoạt, chỉ cần ngươi lớn mạnh, sẽ không có ai dám nói là ngươi làm sai.”

“Có lẽ là vào lúc ta hai trăm tuổi, có một ngày vạn tuế gia gia đột nhiên nói cho ta biết ta còn có mẹ, cũng có tỷ tỷ. Các nàng tới đón ta đi, ta thật sự rất vui! Các nàng đối xử với ta rất tốt, rất rất tốt.”

Lý Thanh Tuyền nghiêng đầu sang chỗ khác hưng phấn nhìn Trương Minh Hiên nói: “Ngươi biết không? Mẹ ta còn cho ta ăn cả thịt rồng nữa!”

Trương Minh Hiên thương cảm nhìn Lý Thanh Tuyền, im lặng gật đầu.

Lý Thanh Tuyền để lộ ra nụ cười nghịch ngợm, cười nói: “Cho nên! So sánh với những yêu tộc khác, ta đã rất lưu tình rồi, ở Côn Lôn ta không hề sát hại bất kỳ một tánh mạng nào.”

Khóe miệng Trương Minh Hiên khẽ giật giật, nói: “Ngươi như vậy vẫn rất quá đáng, Côn Lôn cũng không chọc giận đến ngươi, ngươi lại hủy hoại nơi đó thành cái bộ dạng gì rồi.”

Lý Thanh Tuyền hừ một tiếng, chun chun mũi ngọc, nói: “Ai nói bọn họ không động đến ta?”

Trương Minh Hiên kinh ngạc hỏi: “Bọn họ chọc giận ngươi thế nào?”

Lý Thanh Tuyền thong dong nói tiếp: “Lúc đó ta vẫn còn nhỏ, vẫn chưa thể hóa hình được, trong một lần chơi đùa dưới chân núi thì bị hai tu sĩ một nam một nữ đi ngang qua phát hiện, khi đó còn nhỏ ta không hiểu được sự đáng sợ của loài người, lại cứ thế mà ngây người tò mò nhìn bọn họ.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó…” Trong mắt Lý Thanh Tuyền hiện lên vẻ sợ hãi, tiếp tục nói: “Sau đó, nữ tu kia tóm lấy ta, cười: Sư huynh, huynh nhìn con tiểu hồ ly này xem đáng yêu biết bao, lấy lông nó làm thành mũ thì nhất định sẽ rất xinh đẹp.

Nam tu kia cười đáp: Đúng vậy! Rất xứng với sư muội.

Ta liều mạng kêu lên, nhưng bọn họ chỉ thờ ơ, cười dài nhìn ta. Đó là ánh mắt đáng sợ… đáng sợ nhất ta từng nhìn thấy.”

Trương Minh Hiên khẩn trương hỏi: “Sau đó thì sao?”

Lý Thanh Tuyền cười hì hì nói: “Sau đó, trên trời đột nhiên xuất hiện hai tia sét đánh chết bọn họ. Ta sợ quá liền vội vàng chạy về Tích Lôi sơn, nằm trên người vạn tuế gia gia khóc lớn một trận, thật đúng là làm ta sợ muốn chết. Sau đó vạn tuế gia gia lại nói cho ta biết, bọn họ là đệ tử Côn Lôn, trên người có thẻ bài của Côn Lôn.”

Trương Minh Hiên chợt nói: “Ngươi đang trả thù Côn Lôn đấy à!”

Lý Thanh Tuyền nhăn mũi ngọc, nói: “Ngươi nghĩ thế nào? Hoàng cung của Đường vương ta cũng từng đi không ít lần, chưa từng động đến một cọng cây ngọn cỏ trong đó?”

Trương Minh Hiên ha ha nói: “Ngươi không nói sớm, ta cùng trả thù với ngươi!”

Lý Thanh Tuyền liếc Trương Minh Hiên một cái, nói: “Ngươi đừng gây thêm phiền phức cho ta là được.”



Trương Minh Hiên nói: “Hiện giờ ta lại cho rằng ngươi đã hạ thủ lưu tình.”

Lý Thanh Tuyền chớp chớp mắt, cười hì hì: “Cũng không được tính là hạ thủ lưu tình, ta cho ngươi một thứ đồ tốt này.”

Trương Minh Hiên kinh ngạc hỏi: “Thứ gì?”

Lý Thanh Tuyền giơ tay ra, một cái đài Bát Quái đang lơ lửng, xoay tròn giữa lòng bàn tay.

Trương Minh Hiên ngạc nhiên: “Đây là cái gì?”

Lý Thanh Tuyền đáp: “Dù sao cũng là đồ tốt, cho ngươi.”

Tiện tay ném cho Trương Minh Hiên, Trương Minh Hiên vội vàng nhận lấy, cầm trong tay đánh giá một hồi nhưng cũng không nhìn ra là vật gì, liền tùy ý thu vào trong túi Động Thiên.

Lý Thanh Tuyền ngả người về phía sau, nằm trên tán cây, nhắm mắt nói: “Sau này ta coi như thanh toán xong với Côn Lôn, tiện nghi cho bọn họ rồi.”

Trương Minh Hiên cũng ngửa mặt nằm xuống, cười nói: “Ngươi cảm tính như vậy từ lúc nào thế, cảm thấy chẳng quen chút nào.”

Lý Thanh Tuyền hừ một tiếng, nói: “Có cần ta tẩn cho ngươi một trận để quen luôn không!”

Trương Minh Hiên cười ha ha: “Đừng, như thế này là được rồi.”

Ánh mặt trời về chiều chiếu xuống trên người hai người, tạo nên một tầng ánh vàng.

Ở xa xa phía sau, Lý Thanh Nhã khẽ thở dài, bóng dáng vừa động liền biến mất.

Trong tiệm sách, Lý Thanh Nhã gọi video với Áp Long phu nhân.

Áp Long phu nhân cười ha ha: “Nghe nói con ‘nhốt’ Thanh Tuyền rồi?”

Lý Thanh Nhã gật đầu: “Vâng! Con bé có phần làm loạn quá mức ở Côn Lôn.”

Áp Long phu nhân cười nói: “Cũng tốt, người làm tỷ tỷ như con mà khong quản con bé cho tốt, tiểu nha đầu quả thật có phần vô pháp vô thiên.”

Lý Thanh Nhã im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Tại sao lúc đầu mẫu thân lại muốn đưa con bé đến Tích Lôi sơn?”

Áp Long phu nhân sửng sốt, nói: “Ban đầu ta cứ nghĩ ông ấy là người bình thường, sợ dọa đến ông ấy, rồi ông ấy sẽ tống Thanh Tuyền ra ngoài.”

Lý Thanh Nhã nói: “Lúc đầu người không nên đưa con bé ra ngoài.”

Áp Long phu nhân nghi hoặc: “Tại sao?”

Lý Thanh Nhã nói lại những gì mà Lý Thanh Tuyền vừa mới kể, Áp Long phu nhân rơi lệ: “Con gái đáng thương của ta!” Sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão vạn tuế, lão bất tử ngươi đã chăm sóc Thanh Tuyền giúp ta kiểu gì vậy.” Cuộc gọi video trong nháy mắt liền tối om.

Tại một nơi có rất nhiều ngọn núi cao, một lão đầu cười ha hả cầm quải trượng đang xua đám gà vịt, đột nhiên rùng mình một cái, lẩm bẩm: “Sao lại có cảm giác xảy rachuyện gì đó không tốt vậy nhỉ?” Sau đó lại cười: “Có lẽ là bởi trời lạnh rồi! Trời lạnh nên mặc thêm quần áo.”

Bóng đêm sâu dần, đầu thu hơi se lạnh, cơn gió mát mang theo tia lạnh lẽo đó thẩm thấu vào đêm tối không bóng người.

Đột nhiên một hình bóng xẹt qua ngọn cây, đáp xuống bên vách núi phía sau Thục Sơn, một giọng nói vang lên: “Ngươi là ai? Đi ra cho ta!”

“Kim Thiền?” Một giọng nói đầy kinh ngạc vang lên, trong bóng tối một bóng người đi ra ngoài.

Tề Kim Thiền nhìn bóng người kinh dị đó, nói: “Phụ thân?” Lại nghi hoặc hỏi: “Là người gọi con tới đây?”

Tề Sấu Minh lắc đầu nói: “Không phải ta!”

Tề Kim Thiền, Tề Sấu Minh lập tức trở nên cảnh giác.

Tề Sấu Minh nói: “Hai phụ tử ta đã đến đây rồi, đạo hữu lại không hiện thân gặp mặt sao?”

“Ha ha…” Một tiếng cười bỗng nhiên vang lên trong bóng tối.

Một lão hòa thượng mặc áo cà sa đi ra, chắp tay trước ngực nói: “A di đà Phật, bần tăng gặp qua chưởng giáo!”


Trang 127# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất