Chương 255: Tôn Ngộ Không lên trời
Tôn Ngộ Không đi vào Huyền Không đảo, quan sát xung quanh, cười khà khà nói: "Chỗ này của sư đệ ta cũng được đó! Nồng nặc khí của tiên linh."
Xa xa có không ít những tên quỷ bộc đang nhìn Tôn Ngộ Không một cách tò mò, chỉ chỉ chỏ chỏ về phía hắn.
Tôn Ngộ Không cũng mặc kệ bọn chúng, men theo con đường mòn vui vẻ đi về phía trước, đi chưa được bao lâu thì nhìn thấy một đầm nước, trên đầm nước đang bay bay một luồng tiên khí mờ ảo, hoa sen nở rộ. Bên cạnh có một đình nghỉ chân, trong đình nghỉ chân Trương Minh Hiên mặc y phục màu xanh đang dựa vào lan can, vãi thức ăn cho cá trong đầm nước.
Tôn Ngộ Không nhảy một cái xuống bên cạnh Trương Minh Hiên cười nói: "Sư đệ thật có hứng!"
Trương Minh Hiên phủi phủi tay một cái rồi cười nói với Tôn Ngộ Không: "Sư huynh không bảo vệ Đường Tam Tạng đi lấy kinh, đến đây tìm đệ làm gì?"
Tôn Ngộ Không tùy ý ngồi xuống bên cạnh, tức giận nói: "Hòa thượng kia cũng quá lắm nạn, lại bị yêu tinh bắt đi rồi."
Tôn Ngộ Không nhìn lướt qua mặt bàn, hai mắt lập tức mở to, thấy trên mặt bàn đang để hoa quả tươi, bầu rượu còn có một bình ngọc nhỏ trên bình viết bốn chữ lớn "Cửu Chuyển Kim Đan".
Tôn Ngộ Không một phát cầm lấy bình ngọc Cửu Chuyển Kim Đan, kinh ngạc nói: "Đây là Cửu Chuyển Kim Đan của Đâu Suất cung?"
Trương Minh Hiên cười nói: "Sư huynh biết cái này?"
Tôn Ngộ Không nhìn mà thèm nói: "Lúc trước ta đã từng trộm ăn không ít tiên đan linh dược ở Đâu Suất cung, viên tiên đan công lực cao nhất mà ta ăn chỉ là Lục Chuyển Kim Đan, Cửu Chuyển Kim Đan này chỉ nghe tên, xưa nay chưa từng thấy."
Trương Minh Hiên lấy từ Cửu Chuyển Kim Đan từ trong tay Tôn Ngộ Không, đổ ra một viên, ánh vàng rực rỡ sáng chói, từng luồng khí lành quấn quanh, vẻ ngoài quả nhiên không tầm thường.
Tôn Ngộ Không nhìn Cửu Chuyển Kim Đan mỏi mắt, nuốt nước bọt ừng ực.
Trương Minh Hiên khẽ mỉm cười, dùng sức nắm lấy viên tiên đan, Cửu Chuyển Kim Đan phút chốc biến thành bột phấn màu vàng kim trong lòng bàn tay, trong ánh mắt khó tin của Tôn Ngộ Không, hắn chậm rãi rắc xuống trong đầm nước rồi nói: "Đây là thức ăn của cá nhà đệ."
Tôn Ngộ Không bỗng đau lòng kêu lên: "Sư đệ, đệ như này quá lãng phí rồi!"
Ánh mắt nhìn về phía Trương Minh Hiên cũng thay đổi, trong lòng hiện ra một nỗi sợ hãi mơ hồ, hành động lãng phí thế này, Như Lai cũng không làm được!
Trương Minh Hiên để chiếc bình ngọc trên bàn, cười nói: "Đây cũng không phải thứ gì tốt, huynh nói đi, tiểu hòa thượng gặp chuyện gì rồi?"
Tôn Ngộ Không khó khăn lắm mới dời mắt khỏi bình ngọc Cửu Chuyển Kim Đan rồi nói: "Ở núi Hoàng Phong động Hoàng Phong ta gặp phải một tên yêu quái lông vàng, bản lĩnh cũng thường thường nhưng có thể sử dụng Nhất Khẩu Thần Phong, thổi một phát trời đất u ám, cát độc từng cơn, lão Tôn ta thực sự không có cách nào."
Trương Minh Hiên nói: "Để đệ xem xem lai lịch của hắn ra sao!"
Ngón tay bắt đầu bấm, từng ấn lưu chuyển giữa ngón tay, chỉ chốc lát sau hắn mở mắt ra cười nói: "Lai lịch của hắn đệ đã biết, lai lịch bất phàm, là yêu quái của Linh Sơn."
Tôn Ngộ Không tức giận nói: "Khá lắm Như Lai, vậy mà lại nuôi yêu quái, còn thả ra để chúng tác oai tác quái ở nhân gian, lão Tôn ta đi tìm hắn vậy." Tôn Ngộ Không quay người muốn đi ra ngoài.
Trương Minh Hiên vội vàng nói to: "Sư huynh đừng đi!"
Tôn Ngộ Không quay đầu lại nhìn Trương Minh Hiên, Trương Minh Hiên nói: "Sư huynh, nếu như huynh tìm đến Như Lai, thì bắt con yêu quái này xong huynh sẽ làm gì? Như Lai chắc chắn sẽ thiên vị mà không giết nó, một ngày nào đó nó ắt sẽ hạ giới lần nữa để tác oai tác quái."
Tôn Ngộ Không tức giận nói: "Vậy phải làm thế nào?"
Trương Minh Hiên cười nói: "Thiên địa vạn vật tương sinh tương khắc, có Phóng Phong Chi Pháp, ắt sẽ có Thu Phong Chi Thuật."
Ánh mắt Tôn Ngộ Không sáng lên vội vàng hỏi: "Thu Phong Chi Thuật ở đâu?"
Trương Minh Hiên duỗi tay ra một phát, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay.
Trương Minh Hiên quăng trường kiếm cho Tôn Ngộ Không rồi nói: "Huynh cầm lấy kiếm của đệ đi đến thiên đình, đến Lôi bộ tìm một Lôi thần tên là Đổng Thiên Quân, dò hỏi hắn về Thu Phong Chi Thuật."
Tôn Ngộ Không cầm kiếm của Trương Minh Hiên vô cùng vui vẻ nói: "Đa tạ sư đệ." Tôn Ngộ Không lộn một vòng phóng ra cửa Huyền Không đảo rồi bay lên trời.
Lý Thanh Tuyền xuất hiện bên cạnh Trương Minh Hiên, cười khà khà rồi nói: "Ngươi cũng không sợ hắn lấy thanh kiếm rồi chạy sao?"
Trương Minh Hiên khinh thường nói: "Hắn đâu không có khả năng này."
Sau đó nhìn Lý Thanh Tuyền một cách hoài nghi rồi nói: "Ta ngược lại còn rất nghi ngờ, Thanh Bình kiếm sao lại tốt với ngươi như vậy? Còn cho ngươi sử dụng."
Lý Thanh Tuyền chớp mắt một cái cười khà khà nói: "Bởi vì người ta trông đáng yêu đó!" Nàng nói một cách lo sợ: "Ai ya! Hôm nay còn chưa học thuộc sách! Ta đi trước đây." Nói xong thì vội vàng chạy.
Trương Minh Hiên nhìn Lý Thanh Tuyền tự nói: "Kỳ quái, lẽ nào Thanh Bình kiếm cũng háo sắc sao?"
Trong lòng thầm nghĩ đến chuyện, Thanh Bình kiếm được Lý Thanh Tuyền ôm vào trong lòng, trên chuôi kiếm lặng lẽ hiện ra khuôn mặt hèn hạ của một đại thúc, không kìm được lòng mà run lên một cái, cảnh tượng này thật đáng sợ.
Tôn Ngộ Không bay đến Nam Thiên Môn, chỉ thấy Tứ Thiên Đại Vương đang ngồi xổm bên chiếc cột bên cạnh, cúi đầu chơi điện thoại di động, phát ra từng trận cười. Bên cạnh là hai hàng thiên binh đang đứng, mắt nhìn thẳng.
Tôn Ngộ Không đi xuyên qua giữa đám thiên binh.
Trì Quốc Thiên Vương ngẩng đầu nhìn một chút rồi nghi hoặc nói: "Hình như có thứ gì đó đi vào rồi."
Tăng Trường Thiên Vương không để tâm chút nào nói: "Thần tiên ra ra vào vào mỗi ngày nhiều lắm, có cái gì kỳ lạ đâu."
Trì Quốc Thiên Vương cười nói: "Cũng đúng ha!" Rồi tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại di động.
Tôn Ngộ Không bay qua ngàn tầng bảo điện, đi tới một dãy cung điện có màu tím chủ đạo, một thiên binh gác cổng cầm súng tiến đến hỏi: "Ngươi là người phương nào đến đây?"
Tôn Ngộ Không cười khà khà nói: "Ta chính là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, đặc biệt đến để tìm Đổng Thiên Quân."
Thiên binh ôm quyền nói: "Đại Thánh thứ tội, Thiên Quân không tiếp khách."
"A!" Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai nói: "Lão Tôn ta có việc gấp, không có thời gian dây dưa với ngươi nữa, tránh ra cho ta." Tôn Ngộ Không xông thẳng vào trong.
Thiên binh kêu lên: "Đại Thánh, Đại Thánh dừng chân!"
"Người phương nào lại đến đây ồn ào thế này!" Một âm thanh vang lên.
Chỉ thấy bên trong dãy cung điện, một người mặc áo giáp đi ra, người đàn ông cao lớn tóc dài xõa vai, một đường vân thần chớp trên trán càng tăng thêm vài phần uy nghiêm bá đạo.
Tôn Ngộ Không cười khà khà nói: "Ta chính là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, đặc biệt tới để tìm Đổng Thiên Quân."
Người đàn ông cao lớn ôm quyền nói: "Hóa ra là Tề Thiên Đại Thánh trước mặt, Đổng Thiên Quân đang bế quan, không có thời gian gặp khách."
Tôn Ngộ Không sững người lại, không may như thế sao? Trong lòng không biết phải làm sao, lấy Thanh Bình kiếm mà Trương Minh Hiên đưa cho rồi nói: "Ngươi xem cái này một chút!"
Sắc mặt của người đàn ông cao lớn thay đổi, vội vàng ngã quỵ trên mặt đất.
Trong chốc lát, cả dãy cung điện trở nên náo động, từng Lôi Thần, Phong Thần, Điện Thần, Vân Thần bay lên trời, cùng nhau quỳ gối trước cung điện.
Tôn Ngộ Không cũng vô cùng ngạc nhiên, quan sát tỉ mỉ Thanh Bình kiếm trong tay, thanh kiếm của sư đệ mạnh như thế sao?
Một ông lão tóc hoa hoa râm, ba con mắt đứng dẫn đầu, cung kính nói: "Văn Trọng cung nghênh tiểu lão gia."
Mọi người còn lại cũng đều cung kính nói: "Cung nghênh tiểu lão gia giáng lâm!"
Thanh Bình kiếm lóe lên, một âm thanh non nớt vang lên: "Đứng lên đi!" Mọi người mới đứng lên.
Văn Trọng nhìn về phía Tôn Ngộ Không nói: "Đại Thánh tới đây có gì căn dặn?"
Tôn Ngộ Không cầm Thanh Bình kiếm, cẩn thận thu kiếm lại, rồi mới lên tiếng: “Lão Tôn ta tới tìm Đổng Thiên Quân."
Trong đám người, một người trung niên thanh tú đội mão Bạch Ngọc đi ra rồi nói: "Ta chính là Đổng Thiên Quân!"
Tôn Ngộ Không vội vàng hỏi: "Ngươi biết cách khắc chế Tam Vị Thần Phong?"
Đổng Thiên Quân nói: "Chuyện này đơn giản!"
Trang 129# 1