Chương 256: Tôn Ngộ Không trộm Tiên Đan
Trên đỉnh đầu Đổng Thiên Quân mọc lên một đám mây xanh, phía trên đám mây xanh ấy có một cái bình đang trôi nổi, miệng bình đang nuốt vào thổi ra ngọn gió xám đen.
Đổng Thiên Quân đưa tay ra, chiếc bình lập tức rơi xuống tay Đổng Thiên Quân, nói: "Đại Thánh hãy mang theo cái này đi, nếu gặp phải Tam Vị Thần Phong thì hãy niệm chú một tiếng, tự khắc Tam Vị Thần Phong sẽ bị thu phục."
Tôn Ngộ Không tiến tới, cầm lấy bình gió, vô cùng vui mừng nói: "Thần kì quá! Thần kì quá! Vậy thì xin đa tạ." Lập tức xoay người bay ra ngoài.
Văn Trọng cười nói: "Sư thúc việc này sẽ mang thêm nhiều công đức đến cho người."
Đổng Thiên Quân cười khổ nói: "Sư đệ trực tiếp nói một tiếng, ta tự mình đi tặng bình gió, hà cớ gì lại bắt Thanh Bình tiểu lão gia phải đi một chuyến chứ?"
Hạm Chi Tiên bên cạnh ngưỡng mộ nói: "Sư phụ thật tốt với tiểu sư đệ! Ngay cả đạo quả cất giữ kín đáo Thanh Bình kiếm cũng đem ban tặng, lúc bảo khố còn nhiều trước kia cũng không có loại đãi ngộ này!"
Những người còn lại cũng được một phen ngưỡng mộ.
Kim Quang Tiên cười nói: "Sư huynh có thể sẽ đắc tội với Linh Cát, kiếp nạn lần này rõ ràng là để chuẩn bị cho Định Phong Châu."
Đổng Thiên Quân cười nói: "Ta không đánh lại được hắn, nhưng đã có sự bảo vệ của thiên đình, hắn có thể làm khó dễ gì được ta?"
Các vị thần còn lại có được trận cười lớn ha ha, có ác tâm với hắn một chút trong lòng cũng thật hả hê!
Tôn Ngộ Không trở lại đảo Huyền Không ở Thiên Môn Sơn, vọt thẳng vào trong, chỉ thấy Trương Minh Hiên đang cùng một tiểu cô nương đáng yêu cười đùa vui vẻ trong chòi nghỉ mát.
Tôn Ngộ Không vào đi, lấy Thanh Bình kiếm ra nói: "Sư đệ, thanh kiếm này của đệ thật lợi hại!"
Trương Minh Hiên đắc ý nói: "Cái đó, còn phải xem xem là bội kiếm của ai."
Tôn Ngộ Không ánh mắt chợt lóe nói: "Sư đệ thanh kiếm này có thể cho huynh mượn chơi thêm mấy hôm không?"
Trương Minh Hiên tức giận nói: "Thế gậy Kim Cô của huynh có thể cho ta mượn chơi vài ngày được không?"
Tôn Ngộ Không lập tức ngượng ngùng nói: "Vậy thì thôi quên đi! Trả ngươi!" Rồi trả thanh kiếm lại cho Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên tùy ý nói: "Cứ để ở trên bàn là được rồi."
Tôn Ngộ Không đặt Thanh Bình kiếm lên trên bàn, ánh mắt đảo qua mặt bàn một lượt đột nhiên sáng đứng lên, cá!
Tay áo đảo qua, hắc hắc nói: "Sư đệ, ta đi trước đây."
Trương Minh Hiên cười nói: "Mau đi cứu người đi!"
Tôn Ngộ Không vội vàng bay ra ngoài.
Tôn Ngộ Không vừa đi, Trương Minh Hiên lập tức đứng lên, đi đến trước Thanh Bình kiếm lúc thì cúi đầu khom lưng, lại là chắp tay thi lễ, cười xuề xòa nói: "Kiếm ca, kiếm thúc, kiếm gia, hôm nay đa tạ ngài. Ngài thật giỏi!"
Tấn Dương nói với giọng non sữa ngọt ngào: "Hoàng thúc, cái tên khỉ kia lấy trộm đan dược của người đem đi rồi."
Trương Minh Hiên sửng sốt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bàn quả thật trống trơn.
Trương Minh Hiên hơi giật mình nói: "Ta đã nghĩ lắp đặt cái B, sao ngươi lại trộm đạo cụ của ta đem đi?"
Nghĩ đến hậu quả tự mình ăn kim đan, sắc mặt Trương Minh Hiên liền đau khổ nói: "Không xong rồi, phải tiết lộ thôi."
Tôn Ngộ Không bay thẳng về Hoàng Phong Lĩnh, đáp xuống cạnh Trư Bát Giới khi ấy đang trong rừng.
Trư Bát Giới đang tựa vào hành lý ngủ say sưa, miệng vẫn còn bẹp chẹp.
Tôn Ngộ Không nói: "Yêu quái đến rồi."
Trư Bát Giới vội vàng bật lên kêu lên: "Yêu quái, yêu quái ở đâu?" Nhìn ngang ngó dọc, nhìn đến Tôn Ngộ Không thì oán giận nói: "Hầu ca, huynh dọa ta sợ làm gì chứ?"
Tôn Ngộ Không tức giận nói: "Ta bảo đệ trông coi hành lý và ngựa, sao đệ lại đi ngủ như thế?"
Trư Bát Giới cười ngây ngô nói: "Thế này không phải lấy thân mình đè lên hành lý sao? Không mất được đâu."
Tôn Ngộ Không nói: "Đi, mau đi bắt yêu quái cùng Lão Tôn ta."
Trư Bát Giới nhìn lên trời, nói: "Huynh đã mời được trợ thủ chưa?"
Tôn Ngộ Không đắc ý nói: "Đến lúc đó đệ sẽ biết."
Trư Bát Giới thổi hai thổi vào lòng bàn tay, xoa xoa một chút nói: "Được!" Bàn tay xòe ra, trong tay liền hiện ra Cửu Xỉ Đinh Ba.
Hai người chỉ trong nháy mắt đã đến Hoàng Phong Động.
Tôn Ngộ Không thét lên: "Yêu quái, mau ra đây nhận lấy cái chết đi."
Trư Bát Giới cũng hô lên: "Yêu quái, mau ra đây nhận lấy cái chết đi."
Tiếng bước chân ầm ầm kéo đến, một đám yêu quái tay cầm đao thương vũ khí chạy ra.
Hoàng Phong Quái làm thủ lĩnh cười ha hả nói: "Cái tên đầu khỉ nhà ngươi cũng được lắm, hôm qua chưa bị ta thôi chết, hôm nay lại tựu đến đây nộp mạng."
Tôn Ngộ Không cắm gậy Kim Cô xuống mặt đất, cười lớn: "Cháu ngoan của ta, hôm qua trời nóng bức, ngươi lại cho nổi gió tán nhiệt giúp tôn gia gia của ngươi, quả nhiên là rất hiếu thuận!"
Trư Bát Giới cũng cười nói: "Ha ha ... Hiếu thuận! Hiếu thuận!" Rồi nhỏ giọng nói với Tôn Ngộ Không: "Giúp đỡ khi nào thế?"
Hoàng Phong Quái hừ một tiếng nói: "Hay lắm con khỉ mồm miệng láu cá kia."
Vừa nói xong miệng hắn liền hít ba hơi, sau đó thổi mạnh ra ngoài.
Chỉ một thoáng đất cát bay mù trời, gió đen càn quét mọi thứ.
Trư Bát Giới kinh động kêu lên: "Ôi mẹ ơi!" Rồi xoay người chạy mất.
Tôn Ngộ Không xòe ra, lòng bàn tay hiện lên bình gió, thì thầm: "Thu!"
Gió bão khắp bầu trời dường như bị hút vào bên trong chiếc bình, trên bầu trời hình thành một cái phễu lớn màu đen.
Bước chân của Trư Bát Giới cũng dừng lại, hơi giật mình nhìn Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không cười ha ha nói: "Yêu quái, ngươi còn chiêu trò gì thì cứ lôi hết ra đi!"
Hoàng Phong Quái vỗ vỗ quai hàm, dùng sức thổi thật mạnh. Tôn Ngộ Không vẻ mặt đầy đắc ý đứng ở dưới cái bình, nhìn Hoàng Phong Quái cười lớn ha ha.
Hoàng Phong Quái gặp phải tình huống bất thường, quay đầu bỏ chạy, chỉ một lát sau bầu trời trở nên yên bình mây thưa gió thoảng.
Tôn Ngộ Không thu lại bình quý, giơ gậy Kim Cô lên hét lớn: "Yêu nghiệt, ngươi trốn chỗ nào rồi?"
Vừa nói xong thì lập tức đi truy sát Hoàng Phong Quái, không còn có trợ lúc Tam Vị Thần Phong, lại thêm trong lòng đang sinh nỗi sợ hãi, chỉ sau mấy chiêu đã bị Tôn Ngộ Không đập một gậy vào ót, ba hồn bảy vía tiêu tans, hóa thành một cái chồn.
Tôn Ngộ Không nhấc cái đuôi chồn lên hắc hắc nói: "Thì ra là một con chồn."
Một con hổ Trư lập tức chạy tới, cười nói: "Bây giờ không những đã có cái áo khoác da hổ cho sự phụ, lại còn có thêm cái mũ lông chồn. Tôn Ngộ Không hét lên: "Mau đi cứu sư phụ nhanh lên!"
Trư Bát Giới nói: "Được!"
Tại núi Tiểu Tu Di , Linh Cát Bồ Tát trong lòng khẽ động, mở to mắt tức giận nói: "Hoàng Phong vậy mà chết rồi sao."
Bấm đốt tay tính toán, tức giận nói: "Hay lắm Đông Thiên Quân nhà ngươi, lên Phong Thần bảng rồi mà không thành thật, còn dám cướp công đức của ta."
Trời sẩm tối, bên trong một trạch viện dưới chân núi, Đường Tam Tạng đang ngồi dưới ánh nến may vá chiếc áo da hổ.
Tôn Ngộ Không lặng lẽ chuồn ra ngoài cửa, đi ra ngoài vào trong khu rừng, bố trí một kết giới, lấy bình ngọc Cửu Chuyển Kim Đan ra, nói: "Sư đệ thật sự là quá lãng phí! Tiên đan thế này mà lại cho cá ăn, về sau cần phải qua lại chỗ đệ nhiều lần hơn."
Cầm lấy bình ngọc, dốc hết vào miệng, còn khoảng mười mấy viên Kim Đan toàn bộ đều xuống hết bụng.
Tôn Ngộ Không ngồi xuống một lúc, bụng thầm bắt đầu sôi lên, khó chịu nói: "Viên Cửu Chuyển Kim Đan này thật bá đạo, ngay đến cả thân thể kim cương cũng không phá hủy được của ta đây cũng khó có thể tiếp thụ."
Một lát sau Tôn Ngộ Không đột nhiên đứng dậy kêu lên: "Lão Tôn không nhịn được rồi."
Sáng sớm hôm sau, Đường Tam Tạng mặc tăng y dày đi ra, chỉ thấy một con khỉ lông xanh nằm trong vườn.
Đường Tam Tạng kinh sợ kêu lên: "Ngộ Không, con làm sao vậy?"
Vội vàng chạy tới, chỉ thấy Tôn Ngộ Không toàn thân xám ngắt nằm run rẩy trên mặt đất.
Trư Bát Giới cũng đi tới, kinh ngạc nói: "Mới một đêm không gặp, sao sư huynh đã mốc xanh lên như thế nào ."
Tôn Ngộ Không mở to mắt, yếu ớt nói: "Còn dám nói bậy, lão Tôn ta đánh chết ngươi giờ."
Trư Bát Giới vênh váo nói: "Đến đây! Đến đây! Ngươi tới đây!"
Đường Tam Tạng nói: "Ngộ Năng, mau đỡ Ngộ Không vào trong, tìm một thầy thuốc đến xem."
Trang 129# 2