Chương 266: Trạng phục nữ cosplay
Ở Trường An, Lý Thế Dân xem “Hậu cung du ký” một hồi, giễu cợt nói: “Đây chính là hoàng đế của Dạ Lang Quốc!”
Trình Giảo Kim trốn trong nhà củi xem “Hậu cung du ký”, bật cười lớn. Bịch một tiếng, cửa lớn nhà củi bị đá văng. Trình Giảo Kim vội vàng tắt điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Trình phu nhân trong tay cầm con dao lớn đứng giữa nhà củi.
Trình Giảo Kim lắp bắp nói: "Phu. . . Phu nhân, bà định làm gì?"
Trình phu nhân cười nói: "Ngoan! Để ta xem điện thoại di động của ông một chút nào."
Trình Giảo Kim dùng lực một cái, bộp một tiếng điện thoại di động vỡ vụn ra, Trình Giảo Kim lúng túng nói: “Tên tiểu tử họ Trương này làm ra thứ đồ chơi gì, chất lượng kém thật!”
Trình phu nhân tức giận nói: “Trình Giảo Kim!” rồi khua dao chém xuống.
Trong một gian khuê phòng, ba thiếu nữ e lệ tắt điện thoại di động.
Đại tỷ nhìn tam muội đang đỏ bừng mặt, như có điều suy nghĩ nói: “Tiểu muội, có phải muội có ý trung nhân rồi không?”
Ánh mắt của nhị tỷ, người hơi tròn sáng lên nói: “Mau nói có phải là người tên Hắc Vương kia không?”
Tam muội lắc đầu lia lịa, bối rối giải thích nói: “Không, không phải. Hắc Vương ca ca rất tốt với muội, bọn muội chỉ là bằng hữu thôi.”
Nhị tỷ cười hắc hắc nói: “Hắc Vương ca ca…”
Mặt của tam muội lập tức đỏ bừng lên.
Đại tỷ nói: “Có hình của hắn không? Cho tỷ xem xem.”
Nhị tỷ cũng mong đợi nhìn tiểu muội.
Tiểu muội thẹn thùng nói: “Có, có một tấm.”
Đại tỷ thúc giục nói: “Mau lấy ra xem xem.”
Tam muội nhăn nhăn nhó nhó mở điện thoại di động ra, ấn mở album ảnh, chỉ thấy một thanh niên tuấn lãng mặc áo tơ trắng áo bào xanh chắp hai tay sau lưng đứng ở đỉnh núi, trước mặt là mặt trời vừa mọc lên ở hướng đông, dưới chân là gió thổi mây trôi, mày sắc mắt sáng, tuấn lãng vô song, trên trán có một đường nếp nhăn dọc theo làm tăng thêm mấy phần uy thế.
Đại tỷ hơi giật mình nói: “Đây chính là Hắc Vương.”
Tam muội e lệ khẽ gật đầu, rồi nhẹ giọng "Ừm!" một tiếng.
Nhị tỷ nhìn tấm hình một chút, lại nhìn tam muội một lượt nói: “Đừng suy nghĩ nữa, muội không xứng với huynh ấy đâu.”
Tam muội hụt hẫng nói: “Muội biết rồi!” rồi chui đầu vào trong chăn.
Hôm nay, trước màn hình điện thoại di động, vô số thanh niên máu mũi chảy dài, vô số thiếu nữ xấu hổ e lệ lòng xuân phơi phới, vô số cặp vợ chồng cháy rực tình ý, việc làm ăn của thanh lâu bùng nổ.
Trương Minh Hiên thong dong tận hưởng một ngày này. Đây mới gọi là cuộc sống chứ! Không cần làm việc, muốn chơi thì chơi, mệt thì ngủ. Đây chính là cuộc sống mà đời trước ao ước mơ tưởng đây mà! Một ngày cứ thế êm ả trôi qua.
Tại cung Oa Hoàng trên thiên ngoại, Nữ Oa nằm trên vân sàn lẩm bẩm: “Các ngươi nói có phải Hoa Thiên Cốt cập nhật quá chậm không?”
Thanh Loan đứng bên cạnh liên tục gật đầu, châm dầu vào lửa nói: “Nương nương, trước kia hắn chịu khó lắm, bây giờ càng lúc càng lười biếng rồi.”
Thái Phượng cũng nói: “Đúng vậy đấy! Lần trước Ngọc Đế bắt hắn vào thiên lao, hắn mới chăm chỉ một chút, bây giờ vừa ra khỏi thiên lao hắn lại lập tức trở nên lười biếng rồi.”
Nữ Oa nói: “Chi bằng ta cũng lập một thiên lao nhỉ?”
Thanh Loan khuyên: “Như vậy không hay lắm! Dù sao hắn cũng là đệ tử của Thượng Thanh thánh nhân, chúng ta giam cầm hắn không hay lắm."
Nữ Oa nhìn về phía Hồng Tú Cầu của mình.
Thái Phượng vội vàng nói: “Nương nương, người làm hắn bị thương, ai sẽ cập nhật Hoa Thiên Cốt đây!”
Nữ Oa bất mãn nói: “Cái này không được, cái kia cũng không xong, các người thúc giục cho ta đi.”
Thanh Loan khẽ cười nói: “Nương nương, người có cảm thấy Sát Thiên Mạch rất xinh đẹp không!”
Ánh mắt Nữ Oa sáng lên nói: “Các người đi chuẩn bị váy tiên.”
Thanh Loan, Thái Phượng cười hì hì nói: “Vâng! Thưa nương nương.”
Sáng sớm hôm sau, Trương Minh Hiên bị tiếng đọc sách đinh tai nhức óc bên ngoài đánh thức, hắn mở to mắt nói: "Tự mình đọc sách sao phải làm ồn ta như thế!"
Hắn ngồi xuống, đưa tay nắm tóc. Vừa đưa tay lên thì đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng. Cái tay áo hoa hòe này là chuyện gì? Hắn hốt hoảng đứng lên dò xét toàn thân, chỉ thấy chiếc trường bào màu xanh đang mặc trên người biến thành một bộ váy tiên tay dài.
Trương Minh Hiên giận dữ hét lên: “Lý Thanh Tuyền!”
Bên ngoài Lý Thanh Tuyền cười hắc hắc kêu lên: “Thức dậy đi.”
Trương Minh Hiên vừa định xông ra ngoài chiến đấu với cô ta, bỗng dưng giật mình, giơ tay lên, một cái gương bằng nước hiện lên trên không trung, chỉ nhìn thấy bản thân mình trong gương, hai má đánh phấn hồng hồng, mắt kẻ tinh tế, cái miệng tô son màu đỏ thắm anh đào, làn da trắng như tuyết, nhìn cũng khá xinh đẹp.
Trương Minh Hiên bị dọa đến run cầm cập, gương nước lập tức vỡ vụn, hóa thành một dòng nước suối trên không trung. Hắn nhúng đầu vào trong dòng nước suối, chà lấy chà để mặt của mình, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên.
Nhìn dòng nước suối vẫn trong như cũ, trong lòng hắn nổi lên một cảm giác bất an. Hắn lại run rẩy ngưng tụ một cái gương nước nữa, nhìn vào khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp bên trong gương, Trương Minh Hiên kêu lên một tiếng thảm thiết, soạt một tiếng, mặt kính rơi vỡ trên mặt đất.
Trương Minh Hiên bắt đầu mò mẫm chiếc váy dài trên người, nửa ngày trời sau, Trương Minh Hiên hụt hẫng ngồi bệch trên mặt đất, nước mắt như muốn tuôn trào. Bộ y phục này hắn cởi cũng không được, xaé cũng không rách.
Lúc này bên ngoài vang lên giọng nói dịu dàng của Lý Thanh Nhã: “Minh Hiên, ra ăn cơm đi.”
Trương Minh Hiên run cầm cập nói: “Ta, ta không đói! Các người ăn đi!”
Lý Thanh Nhã lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
“Không, không sao!”
Trương Minh Hiên ở trong phòng, hai mắt rực lên lửa giận, Lý Thanh Tuyền…
Bịch một tiếng, cửa phòng bị đạp văng.
Trương Minh Hiên và Lý Thanh Tuyền bốn mắt nhìn nhau, trong phút chốc không nói gì.
Lý Thanh Tuyền bỗng nhiên cười ha hả lên, một tay vịn khung cửa, một tay chỉ Trương Minh Hiên cười to: “Ngươi… ngươi…”
Trương Minh Hiên tức giận nói: “Lý Thanh Tuyền, ngươi chết với ta!” rồi nắm chặt nắm tay đấm một quyền về phía Lý Thanh Tuyền.
Lý Thanh Tuyền vừa cười to vừa lùi lại, khoát tay nói: “Ta… ta không đánh nhau với ngươi, để ta cười cho đã một lát đi.”, sau đó lùi về bên cạnh bàn cơm, nằm sấp lên trên bàn cười ha ha.
Tấn Dương cũng lơ ngơ nhìn Trương Minh Hiên trong bộ dạng của nữ nhân nói: “Hoàng thúc biến thành hoàng cô rồi à?"
Lý Thanh Nhã cũng nhịn cười nói: “Minh Hiên, từ khi nào ngươi có sở thích quái gở này vậy?”
Trương Minh Hiên xấu hổ giận dữ kêu lên: “Thanh Nhã tỷ, đây đều là Lý Thanh Tuyền làm.”
Lý Thanh Nhã thật sự không nhịn được, thổi phù một tiếng rồi bật cười nói: “Thật ra, cũng đẹp lắm.”
Lý Thanh Tuyền khoát tay nói: “Lần, lần này thật sự không phải ta làm.”
Trương Minh Hiên tức giận nói: “Trên đảo chỉ có ngươi là đứa trẻ nghịch ngợm thôi.”
Lý Thanh Tuyền ngưng cười nói: “Nữ tử hán đại trượng phu, dám làm dám nhận, ta nói không phải thì là không phải.”
Lý Thanh Nhã nói: “Minh Hiên, trên lưng ngươi hình như có chữ.”
Trương Minh Hiên vội vàng hỏi: “Chữ gì?”
Lý Thanh Nhã đọc lên: “Nếu còn không mau cập nhật Hoa Thiên Cốt, ta sẽ làm cho người trở thành nữ nhân thật sự.”
Trương Minh Hiên biến sắc, lập tức chui trở lại phòng của mình, đóng sầm cửa lại. Từ bên trong vang lên giọng nói của Trương Minh Hiên: “Chỉ trừ khi trời sập, nếu không thì đừng đến quấy rầy ta.”
Lý Thanh Nhã cười nói: “Chúng ta ăn đi!”
Lý Thanh Tuyền nằm sấp trên bàn cười đến chảy nước mắt nói: “ y da! Lại quên chụp hình mất rồi.”
Tấn Dương lo lắng nhìn Lý Thanh Nhã nói: “Hoàng cô, có phải con có thêm một hoàng cô không?”
Lý Thanh Nhã cười nói: “Qua mấy ngày nữa thì sẽ biến trở lại thôi.”
Tấn Dương rầu rĩ nói: “Sau này con phải gọi thúc ấy là hoàng cô hay là hoàng thúc vậy?”
Tiểu Tuyết nằm bên cạnh bi bô nói: “Việc này có gì phải rối chứ, biến thành đàn bà thì gọi là hoàng cô, đàn ông thì gọi là hoàng thúc.”
Tấn Dương ngưỡng mộ nói: “Tiểu Tuyết, ngươi thật thông minh!”
Tiểu Tuyết đắc ý nói: “Đó là đương nhiên! Người ta vừa đúng ba trăm tuổi rồi đấy! Chờ đến lúc ngươi lớn như vậy cũng sẽ thông minh giống như ta thôi.”
Tấn Dương gật đầu một cái thật mạnh, trong ánh mắt tràn đầy sự kỳ vọng.
Trang 134# 2