Chương 265: Nhân tài - Quốc chủ Dạ Lan Quốc
Hứa đạo trưởng đứng lên trong nháy mắt, ôm quyền khom người, hành lễ một cách trịnh trọng rồi nói: "Trương đạo hữu công đức lớn lao!"
Trương Minh Hiên cười ha ha đáp lễ rồi nói: "Các ngươi mới là người có công đức lớn lao."
Hứa đạo trưởng thẳng người, vẻ mặt tràn đầy nụ cười rồi nói: "Vậy giờ bần đạo sẽ quay về, ra lệnh cho Đạo môn các nơi, mở cô nhi viện, giúp đỡ cô nhi."
Trương Minh Hiên vội vàng nói: "Khoan đã! Còn có một chuyện muốn nói với ngươi."
Hứa đạo trưởng nhìn Trương Minh Hiên một cách ngờ vực, Trương Minh Hiên nghiêm túc nói: "Bọn chúng không phải là công cụ kiếm công đức của các ngươi, sau khi cô nhi vào cô nhi viện, các ngươi không chỉ phải quản lý cuộc sống của bọn chúng mà còn phải dạy cho bọn chúng đọc sách biết chữ và kỹ năng sinh tồn sau khi lớn lên."
Hứa đạo trưởng cười ha hả vuốt râu mép nói: "Chuyện này không cần đạo hữu bận tâm, bần đạo tự có thu xếp."
Trương Minh Hiên cười ha hả nói: "Nếu cô nhi viện được mở rồi, các ngươi không ngại mở thêm một viện dưỡng lão chứ!"
Hứa đạo trưởng vẻ mặt hơi kinh ngạc, cung kính nói: "Xin đạo hữu chỉ giáo."
Trương Minh Hiên nói: "Viện dưỡng lão cũng tương tự như cô nhi viện, chuyên phụng dưỡng những người già không nơi nương tựa trong xã hội, để cho bọn họ có thể an hưởng tuổi già."
Hứa đạo trưởng cười nói: "Cái này cũng là hành động thể hiện công đức lớn lao!" Ôm quyền nói: "Ta cũng sẽ không khiến cho đạo hữu phải thất vọng."
Trương Minh Hiên thở dài nói: "Hi vọng sự trợ giúp của chúng ta có thể khiến cho khuôn mặt bọn họ lộ ra vẻ tươi cười!"
Hứa đạo trưởng thở dài nói: "Hành động này của đạo hữu thật sự là công đức lớn lao."
Trương Minh Hiên cười ha hả nói: "Trước khi các ngươi hành động thì hãy nói rõ trước với Hoàng đế, tốt nhất là để Hoàng đế dẫn đầu, hành động thu mua lòng người thế này rất dễ nhận được sự kiêng dè của Hoàng đế, mặc dù các ngươi không sợ, thế nhưng ít đi một chút phiền phức cũng là tốt, có sự phối hợp của quan chức thì hành động sẽ càng nhanh chóng hơn."
Hứa đạo trưởng cười ha ha rồi nói: "Vẫn là đạo hữu suy tính chu toàn, như vậy thì hành động Phật môn thu mua lòng người sẽ bị Hoàng đế không thích rồi."
Trương Minh Hiên cười ha ha nói: "Chính là như vậy!"
Hứa đạo trưởng duỗi tay ra một cái, một tấm lệnh bài xuất hiện trong tay, đưa cho Trương Minh Hiên rồi cười nói: "Chút tâm ý này xin hãy nhận lấy."
Trương Minh Hiên nghi ngờ nói: "Đây là cái gì?"
Hứa đạo trưởng nói một cách thần bí: "Nhận lấy rồi ngươi sẽ biết thôi."
Hứa đạo trưởng ôm quyền nói với Lý Thanh Nhã: "Bần đạo cáo từ."
Lý Thanh Nhã cười nói: "Hứa đạo trưởng đi thong thả."
Hứa đạo trưởng cười, xoay người rời khỏi phòng khách rồi đi ra ngoài.
Trương Minh Hiên ngắm nghía tấm lệnh bài trong tay rồi nói: "Cái này là thứ gì?"
Lý Thanh Nhã cười nói: "Đó là ngự thú bài, bên trong có nguyên thần bản mệnh của Linh Thú, hắn tặng Linh Thú cho ngươi."
Trương Minh Hiên kinh ngạc nói: "Linh Thú?" Hiếu kỳ hỏi: "Linh Thú ở đâu? Bên trong tấm bài sao?"
Lý Thanh Nhã cũng ngờ vực nói: "Cái này ta cũng không biết."
Trương Minh Hiên lẩm bẩm một câu: "Chẳng hiểu ra sao!" Thuận tay cất tấm bài vào trong túi Động Thiên.
Trương Minh Hiên cười ha ha nói với Lý Thanh Nhã: "Thanh Nhã tỷ, tỷ xem hôm nay khí trời rất tuyệt, khí trời cuối thu thật thoải mái, chúng ta đi ra ngoài câu cá đi!"
Lý Thanh Nhã quở mắng: "Đừng có nhắc đến ca với ta, linh cá trong đầm nước của ta đều bị ngươi hạ độc hết rồi."
Trương Minh Hiên rụt cổ một cái cười khà khà rồi nói: "Ngoài ý muốn, thật sự là việc ngoài ý muốn."
Lý Thanh Nhã xoay người ra đi về hướng cửa nhỏ bên cạnh rồi nói: "Ngươi tự chơi đi! Ta còn có việc."
Trương Minh Hiên thầm nói: "Còn việc gì nữa?"
Xoay người đi ra ngoài, mới bước ra khỏi cửa chính hắn đã ngẩn ngơ một hồi, xuất hiện trong không gian rực rỡ màu sắc là một nữ nhân xinh đẹp vô song đang đứng trước mặt.
Trương Minh Hiên mừng rỡ kêu lên: "Vân Tiêu sư tỷ!"
Vân Tiêu gật đầu cười.
Trương Minh Hiên cười ha ha nói: "Vân Tiêu sư tỷ, tỷ tìm ta có chuyện gì?"
Vân Tiêu nói: "Những chuyện đệ làm, sư phụ đã biết cả rồi."
Trương Minh Hiên trong lòng không ngừng luống cuống, mình đã làm chuyện gì?
Vân Tiêu nói một cách coi thường: "Nhân, Xiển, Phật tam giáo liên thủ, làm cho Tiệt giáo của ta bị sụp đổ, bọn họ mới liên thủ nhưng lại rất thịnh vượng."
Sau đó cười nói: "Trước tiên đệ dùng Tiên kiếm để tiêu diệt sơn môn Thục Sơn, sau đó lại dùng Hoa Thiên Cốt để chia rẽ Thục Sơn và Côn Luân, khiến cho bọn họ tổn thất nặng nề, tất cả đều đổ nát, thực sự là một kế sách hay!"
Trương Minh Hiên chê cười nói: "Bình thường, bình thường, chẳng có tính toán gì cả."
Vân Tiêu mặt biến sắc nói: "Sư đệ, ta biết đệ là vì Tiệt giáo của chúng ta mà báo thù, thế nhưng âm mưu quỷ kế có thể thuận lợi trong chớp mắt thì lại không thể lâu dài, không nên mê muội trong đó mà mất đi chủ tâm, cản trở đường đi."
Trương Minh Hiên lắc đầu liên tục rồi nói: "Không đâu! Ta là chính nhân quân tử, cũng sẽ không có âm mưu quỷ kế gì."
Vân Tiêu ngữ khí chậm rãi nói: "Sư tỷ lần này đến chỉ là nhắc nhở đệ một chút, con đường thông thiên phía trước, không nên lầm đường lạc lối."
Trương Minh Hiên trong lòng ấm áp, nói: "Ta biết rồi, sư tỷ."
Vân Tiêu cười nói: "Chuyện mà vừa rồi đệ nói với tiểu đạo sĩ kia ta cũng nghe thấy rồi, lòng dạ từ bi, rất tốt! Rất tốt!"
Trương Minh Hiên lúng túng gãi gãi đầu rồi nói: "Sư tỷ chê cười rồi."
Vân Tiêu nói: "Ta đi đây, giữ lấy chủ tâm của đệ."
Không gian bị tiêu tan, Trương Minh Hiên ngẩn ngơ một lúc ở trước cửa, thầm nói: "Ta đã tạo ra âm mưu quỷ kế gì sao? Sao ta lại không biết?" Lắc lắc đầu, đi ra ngoài.
Đi ra thư điếm, vươn người một cái, cuộc sống tạm bợ này thật là thoải mái!
"Trong danh sách video, có người tải video mới lên rồi." Trong lòng vang lên âm thanh của Trương Tiểu Phàm.
"Ế!" Trương Minh Hiên vẻ mặt hơi kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ: "Gần đây có không ít video được đăng tải lên! Chút chuyện nhỏ này không cần gọi ta nhé!"
Ngữ âm của Trương Tiểu Phàm khá kỳ lạ: "Ngươi tốt nhất là xem một chút đi."
Trương Minh Hiên trong lòng hơi ngạc nhiên, video này có vấn đề gì sao?
Tùy ý tìm một góc rồi ngồi xuống, mở ra danh sách video ra, chỉ thấy một video tên là "Hậu cung du ký" đang trở thành điểm nóng.
Nhìn cái tên này, Trương Minh Hiên trong lòng có chút nghi ngờ, cái này không phải là thứ kia đấy chứ!
Trương Minh Hiên có chút chờ mong nhấn vào, trong hình xuất hiện một ông lão đang đi trong vườn hoa, vừa đi vừa nói: "Trẫm chính là Hoàng đế của Dạ Lang Quốc, ngày hôm nay trẫm đưa các ngươi đi du ngoạn hoàng cung của trẫm một chút." Đang nói chuyện, ống kính còn có chút nhảy lên, kỹ thuật quay chụp không được tốt cho lắm.
Nhìn cảnh đẹp của xung quanh hoàng cung một vòng, đột nhiên trong đầm nước phát hiện một mỹ nữ đang tắm, tóc dài xõa vai, bờ vai lộ nửa, trong đầm nước lộ rõ vẻ mê hoặc khác lạ.
Hoàng đế Dạ Lang Quốc trốn ở phía sau ngọn núi giả, rồi quay về phía ống kính nói chuyện, giới thiệu về nữ nhân trong đầm nước, ống kính lén lén lút lút, xem ra Trương Minh Hiên đã có chút xao động.
Trương Minh Hiên tự nói: "Lão quốc vương này thật lợi hại! Sẽ nắm lấy được trái tim của khán giả."
Tập thứ hai, nội dung vở kịch chính là buổi tối lão quốc vương truyền phi tử vào thị tẩm, uống rượu mua vui, lộ cánh tay ngọc ngà, khoe đùi, một tiếng rên rỉ khiến người ta kích thích, cả một tập phô ra nhiều nhất là rãnh vú sâu hoắm, vòng eo thon mảnh, vị trí then chốt một chút cũng không lộ, nhưng khiến cho không ít người xem máu mũi phải chảy ròng ròng.
Trương Tiểu Phàm hỏi: "Cái này phải xóa sao?"
Trương Minh Hiên cũng khó có thể lựa chọn, nếu nói là khiêu dâm! Thì lại không hề lộ những vị trí nhạy cảm của cơ thể, nếu nói là không khiêu dâm! Thì cả tập đều ám chỉ về tình dục.
Trương Minh Hiên thầm nói: "Lão già này, thực sự là nhân tài trong phương diện này, trời sinh ra là để quay mấy cái này."
Do dự rất lâu, Trương Minh Hiên nói: "Đừng xóa vội."
Qua một lúc lâu, Trương Tiểu Phàm mới trả lời lại: "Ha ha!"
Trương Minh Hiên con mắt đảo một vòng rồi nói: "Ngươi ha ha cái gì? Game ta để ngươi làm thế nào rồi?"
"Sắp được rồi, bản đồ bố trí xong rồi."
Trương Minh Hiên nói rằng: "Cố lên! Ta rất coi trọng ngươi."
"Ha ha!"
Trang 134# 1