Chương 268: Hiện trạng cô nhi viện
Mấy ngày trôi qua, Trương Minh Hiên thành thật làm lại Hoa Thiên Cốt, đôi khi cũng hướng dẫn quy trình xây dựng cô nhi viện, viện dưỡng lão từ xa.
Mạnh Huyền Lãng đăng cơ, Đường Bảo biến hình hạ độc khắp nơi, đệ tử Côn Lôn xuống núi rèn luyện, Thất Sát phái hạ chiến thư, cốt truyện được triển khai qua từng tập, người xem qua di động vừa rối rắm lại vừa chờ mong, nhưng cũng còn may là cuối cùng thì Bạch Tử Họa vẫn chịu chấp nhận Hoa Thiên Cốt.
Phim cứ ra đều đặn hai tập một ngày, mà điều khiến Trương Minh Hiên được an ủi chính là lớp trang điểm trên mặt hắn đang chậm rãi biến mất, động lực ra phim cũng được nâng cao.
Mà giờ phút này tại Đại Đường thành Trường An, trước khoảng sân của một tòa kiến trúc khổng lồ có rất nhiều người dân vây xem, từng nhóm bá tánh tò mò chỉ chỏ đài cao trước cửa lớn, nói nói cười cười.
Trên đài cao có hai hàng đạo sĩ đang đứng nghiêm chỉnh. Chính giữa đài cao là một vị đạo trưởng, hắn cười nói: “Hôm nay là một ngày trọng đại, đạo môn của ta được Trương Minh Hiên Trương đạo hữu hướng dẫn, chịu ân điển của bệ hạ mà lập nên viện dưỡng lão và cô nhi viện, tạo phúc cho thiên hạ chúng sinh. Phàm là người già, trẻ nhỏ cô đơn không nhà để về, lưu lạc đầu đường xó chợ đều có thể tới viện dưỡng lão và cô nhi viện của ta. Chúng ta sẽ cung cấp cho họ đồ ăn, quần áo, thuốc thang chữa bệnh và dạy họ kỹ năng sống…”
Đạo trưởng hùng hồn đọc diễn văn ở trên đài, người phía dưới thì dùng ánh mắt ngạc nhiên đến khó tin để nhìn đạo trưởng, nghị luận sôi nổi, hắn nói hay thật đấy! Nhưng nội dung nghe không thật chút nào cả!
Trong một góc khuất, mấy tên hòa thượng liếc nhìn lẫn nhau, hiểu ý phân công nhau chạy đi.
Đạo trưởng cao giọng hô: “Tiên đạo quý sinh, vô lượng độ người! Bệ hạ tự mình đề bút đặt tên, cô nhi viện Trinh Quán - tòa cô nhi viện đầu tiên chính thức khánh thành!”
Đám người phía dưới đài hoan trước hô, tiếp theo tiếng hoan hô vang lên ở khắp nơi.
Đạo trưởng tươi cười vui vẻ trở về phòng mình, ngồi lên ghế dựa tấm tắc: “Trương công tử đúng là thiên tài, đây mới là đại từ đại bi chân chính! Quan m? Ha ha!”
Sửa sang lại đạo quan(*), hắn nghiêm chỉnh ngồi lẩm bẩm: “Hiện tại ta cũng là viện trưởng rồi. Ha ha ha…”
Thời gian trôi qua, đạo trưởng đi ra cửa, tiến tới trước cửa một căn phòng khác, hỏi một tiểu đạo sĩ trẻ tuổi hiền lành: “Bây giờ đã có mấy trăm người đăng kí vào viện rồi?”
Tiểu đạo sĩ vội vàng đứng lên cung kính nói: “Quan chủ…”
Đạo trưởng cười ha hả nói: “Đừng gọi quan chủ, bây giờ hãy gọi ta là viện trưởng đi.”
Tiểu đạo sĩ vội vàng nói: “Vâng thưa viện trưởng!”
Sau đó hắn rối rắm nói: “Bẩm viện trưởng, hiện tại vẫn chưa có người nào đăng ký vào cô nhi viện.”
Đôi mắt đạo trưởng trừng lớn, hắn kêu lên: “Một người cũng không có?”
Tiểu đạo sĩ gật đầu.
Lúc này, từ bên ngoài, một đạo sĩ trung niên vội vội vàng vàng chạy vào la lên: “Quan chủ! Quan chủ!”
Đạo trưởng nghiêm mặt nói: “Gọi ta là viện trưởng!”
Đạo sĩ trung niên thở phì phò nói: “Vâng! Viện trưởng.”
Sắc mặt đạo trưởng lúc này mới dịu lại, hỏi: “Chuyện gì?”
Đạo sĩ trung niên hoảng loạn kêu lên: “Viện trưởng, không biết từ chỗ nào truyền ra lời đồn, nói rằng cô nhi viện và viện dưỡng lão của chúng ta đều là nơi đạo môn dùng để thí nghiệm đan dược cùng pháp khí, vào cô nhi viện và viện dưỡng lão là đồng nghĩa với biến thành chuột bạch để thí nghiệm.”
Đạo trưởng biến sắc, cả giận nói: “Nói bậy! Bọn họ tin sao?”
Đạo sĩ trung niên bất đắc dĩ gật đầu: “Điều kiện sống chúng ta cung cấp cho bọn họ quá tốt, bản thân bọn họ đã nghi thần nghi quỷ rồi, lời đồn kia vừa truyền ra thì tất cả bọn họ đều tin.”
Đạo trưởng nói: “Nhất định là Phật môn đang giở trò quỷ, ta phải tiến cung gặp Hoàng thượng.” Đạo trưởng xoay người đi về phía hoàng cung.
Chùa Hoá Sinh, Già La mặc tăng bào màu ánh trăng, lần tràng hạt lẩm bẩm: “Ý tưởng của đám đạo sĩ này không tồi.” Sau đó hắn khinh bỉ cười: “Nhũng bá tánh ngu muội lại rất dễ lợi dụng.”
Điện Nghị Chính, đạo trưởng cung kính đứng ở phía dưới nói: “Bệ hạ, bần đạo tới xin giúp đỡ.”
Lý Thế Dân hòa ái nói: “Trương đạo trưởng có chuyện gì, mời nói.”
Trương đạo trưởng lắc đầu cười khổ, đáp: “Đạo môn chúng ta thấy chúng sinh khó khăn, trẻ nhỏ mồ côi, người già cô đơn không nơi nương tựa, nhận công văn ân điển của bệ hạ, chúng ta thành lập viện dưỡng lão và cô nhi viện trên khắp cả nước.”
Lý Thế Dân nói: “Cũng phải nói lại đó là lỗi của trẫm, khiến các ngươi phải lao tâm lao lực.”
Trương đạo trưởng lắc đầu nói: “Dù là vương triều nào thì cũng đều có cô nhi quả lão, bệ hạ làm rất đúng. Nhưng hiện tại, có hòa thượng tung ra lời đồn, nói cô nhi viện cùng viện dưỡng lão của chúng ta đều là nơi đạo môn dùng để thí nghiệm đan dược và pháp khí, những người vào cô nhi viện và viện dưỡng lão đều sẽ trở thành vật thí nghiệm của chúng ta.”
Trương đạo trưởng bi phẫn nói: “Oan cho một tấm lòng lương thiện của đạo môn, tất cả đều bị lời đồn kia vu khống, không một người nào dám vào viện dưỡng lão và cô nhi viện nữa. Bần đạo… Bần đạo cầu bệ hạ lấy lại công bằng cho đạo môn!”
Lý Thế Dân sắc mặt đại biến, cả giận nói: “Hay cho một con lừa trọc đầu.”
Hắn đứng lên, đi qua đi lại vài vòng, nói: “Đầu tiên là phát cháo phát thuốc ở Đại Đường của ta, thu mua lòng người, bây giờ lại tung ra tin đồn, dao động dân ý. Bọn họ muốn làm gì? Tạo phản sao?”
Trương đạo trưởng cung kính nói: “Bệ hạ, thần nghe nói ở các quốc gia Thiên Trúc phương tây, Hoàng đế đều là tín đồ Phật giáo, lời nói của đại sư Phật giáo còn có trọng lượng hơn lời của Hoàng đế, thậm chí một lời của họ liền có thể quyết định ngôi vị Hoàng đế thuộc về tay ai.”
Lý Thế Dân dừng bước chân, trầm ngâm hỏi: “Lời ngươi nói là sự thật?”
Trương đạo trưởng cung kính đáp: “Bần đạo không dám khi quân.”
Lý Thế Dân nhíu mày nói: “Ta chuẩn cho ngươi điều động Kim Ngô Vệ bắt giữ cô nhi, quả lão mang về viện dưỡng lão, cô nhi viện rồi sắp xếp cho tốt.”
Trương đạo sĩ hỏi dò: “Vậy còn hòa thượng kia?”
Lý Thế Dân thẳng thắn nhìn Trương đạo trưởng nói: “Phật giáo thì trẫm không thể trêu vào, nhưng một khi các ngươi đã chọc đến, trẫm chỉ có thể nói cho ngươi trẫm là hậu nhân của Lão Tử, dòng chính Đạo gia.”
Trương đạo trưởng cười nói: “Bần đạo đã biết.”
Lý Thế Dân vẫy tay nói: “Ngươi đi đi! Trẫm sẽ truyền ý chỉ xuống, các châu phủ trên cả nước đều sẽ phối hợp với các ngươi mở viện dưỡng lão, cô nhi viện.”
Trương đạo trưởng cung kính nói: “Đa tạ bệ hạ!”
Trương đạo trưởng lui ra ngoài.
Lý Thế Dân trầm ngâm một lát, lấy ra điện thoại di động, đăng nhập vào diễn đàn của quan viên Đại Đường, đăng lên một tin tức: Khắp nơi trên Đại Đường chúng ta sẽ có đạo môn đến mở viện dưỡng lão và cô nhi viện, các ngươi phải trợ giúp toàn lực, có thể sử dụng quân đội và nha dịch để bắt giữ quả lão cô nhi nếu cần thiết .
Hoa Châu mục(**): Thần tuân chỉ!
Nhữ Châu mục: Thần tuân chỉ!
Thái Nguyên phủ: Thần tuân chỉ!
Ngụy Châu mục: Thần tuân chỉ!
…
Mấy trăm vị trưởng quan tới từ các châu phủ đều lĩnh chỉ đáp lại.
Sáng sớm ngày kế, một đám người xanh vàng rực rỡ xếp hàng lĩnh cháo trước chùa Hóa Sinh. Trong hàng người, một tiểu nữ hài ăn mặc rách nát dơ bẩn bưng một cái bát bể nuốt nước bọt nói: “Ca ca, hôm nay trong cháo sẽ có rất nhiều gạo phải không?”
Một tiểu nam hài đứng phía sau nàng gật đầu nói: “Ừ.”
Tiểu nữ hài chờ mong nhìn đám hòa thượng đang phát cháo ở đằng xa.
Tiểu nam hài không yên tâm hỏi: “Chuyện ngày hôm qua huynh nói với muội, muội có còn nhớ không?”
Tiểu nữ hài cảnh giác nhìn bốn phía, cẩn thận nhỏ giọng nói: “Muội nhớ rõ, chỉ cần niệm một câu A Di Đà Phật, thì bọn họ sẽ cho thêm một muỗng cháo.”
Tiểu nam hài đắc chỉ nói: “Muội nhớ rõ thì tốt, đây chính là kết luận mà huynh quan sát vài ngày mới rút ra được.”
Tiểu nữ hài sùng bái nói: “Ca ca thật lợi hại.”
Trong lúc bọn họ đang mong chờ xếp hàng, một đội binh lính chạy tới, hét to: “Phụng mệnh bệ hạ, bắt toàn bộ hài tử không tới mười sáu tuổi, người già cao hơn trăm tuổi đưa vào cô nhi viện vàviện dưỡng lão. Không được chống đối…”
Tiểu nam hài đứng trong đám người lập tức tái mặt, kêu lên: “Muội muội, chạy mau!” Nó kéo muội muội đi rồi chạy trốn thật nhanh.
Chú thích:
(*) Đạo quan: cái nón của đạo sĩ.
(* *) Mục: quan lại đứng đầu một châu thì gọi là mục.
Trang 135# 2