Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 269: Vào ở cô nhi viện

Chương 269: Vào ở cô nhi viện




Trong chốc lát, mấy người trong nhóm đều kêu lên rồi bỏ chạy toán loạn, tình cảnh trở nên hỗn độn.

Đội trưởng dẫn đầu vung tay lên nói: “Bắt tất cả về!”

“Vâng!”, từng binh lính giống như báo săn, chạy bắn ra nhanh như cắt, tất cả người già trẻ con, từng người đang tháo chạy đều bị bắt lại, kêu gào thảm thiết.

Đội trưởng dẫn đầu nhìn các vị hòa thượng của chùa Hóa Sinh đang phân phát cháo, tùy tiện nói: “Này! Hòa thượng, sau này gặp loại người già trẻ nhỏ này thì đưa đến viện dưỡng lão, cô nhi viện, sẽ có thưởng.”

Một hòa thượng mập mạp dẫn đầu, sắc mặt núc ních run rẩy, niệm một câu “A Di Đà Phật!” rồi nói: “Đa ta thí chủ chỉ bảo.”

Đội trưởng vung tay lên nói: “Chúng ta đi!”

Một đám người khóc lóc buồn rầu nói: “Quan gia xin tha mạng! Chúng tôi không muốn chết.”

“Xin tha mạng!”

“Tha cho ta đi!”



Tiếng van xin tha thứ liên tục vang lên.

Đứa bé gái sợ hãi rúc vào bên cạnh đứa bé trai nói: “Ca ca, muội không muốn chết.”

Bé trai ôm bé gái nói: “Yên tâm, ca ca sẽ không để cho muội chết đâu.”

Trong ánh mắt nó chứa đầy sự giận dữ, căm hận nhìn bốn phía xung quanh, giống như sói mẹ đang bảo vệ con mình.

Đội trưởng dẫn đầu cười ha hả nói: “Bây giờ các người hận ta, một thời gian nữa chắc chắn các người sẽ cảm tạ ta.”

Một đám người bị binh lính áp giải, vừa khóc thút thít vừa đi về phía trước.

Nửa đường bị chia làm hai nhóm, một nhóm là người già, một nhóm là trẻ nhỏ bị tách ra dẫn đi.

Trước cửa cô nhi viện Trinh Quán, Trương đạo trưởng cười ha hả nghênh đón mọi người đến, thi lễ với đội trưởng nói: “Đa tạ chư vị giúp đỡ.”

Đội trưởng vội vàng tránh sang nói: “Điều này không phải phép” rồi cười nói: “Đạo trưởng cao thượng, tạo phúc cho bá tánh vạn dân, giúp ngài một là quân lệnh tại thân, hai cũng là vì tích công đức cho chính mình.”

Trương đạo trưởng cười ha ha nói: “Bần đạo sẽ thay chư vị tướng sĩ thắp nén thương trước Tam Thanh đạo tôn vậy!”

Ánh mắt các vị tướng sĩ sáng lên, vội vàng thi lễ nói: “Đa tạ đạo trưởng!”

Trương đạo trưởng nói: “Quân Hân, Tuyền Long sắp xếp cho chúng đi!”

Nhất Khôn Đạo, Nhất Càn Đạo bên cạnh bước ra thi lễ nói: “Dạ sư tôn!”

Nữ đạo cô trẻ tuổi nhìn mấy đứa trẻ cô nhi lôi thôi lếch thếch, sợ hãi rụt rè cười nói: “Các bé gái, đi theo ta nào!”

Tuyền Long cười nói: “Các bé trai, đi theo ta!”

Trong đám đông, bé gái nhỏ ôm chặt ca ca của mình nói: “Ca ca, muội sợ!”

Đứa bé trai vỗ vỗ lưng của muội muội mình nói: “Đừng sợ, ca ca sẽ bảo vệ muội.”

Tuyền Long gãi gãi đầu, khổ não nói: “Không nghe lời à!”

Rồi hắn câu tay một cái cười ha ha nói: “Chỉ có thể như vậy rồi!”

Quân Hân cũng cười nói: “Các người đi theo ta!”

Trong đám người, nam nữ không tự chủ được tách ra đi theo Tuyền Long, Quân Hân.

Đứa bé gái sợ hãi kêu lên: “Ca ca, ca ca! Cứu muội!”

Bé trai giận dữ hét lên: “Các người là ai? Mau thả muội muội ta ra, ta phải giết các người."

Tuyền Long cười ha ha nói: “Chờ ngươi đánh nổi ta thì hãy nói đi!”

Hai hàng người khóc thút thít, đi vào cửa lớn của cô nhi viện.

Quân Hân dẫn một nhóm bé gái đi đến trước một căn phòng có cửa lớn màu xám, bước vào có một luồng khí nóng phả vào mặt.

Bên trong phòng có hai hàng chừng khoảng bốn mươi người phụ nữ đang đứng, họ nhìn thấy Quân Hân thì cung kính nói: “Tham kiến đạo trưởng.”

Đứa bé gái trong đám đông ngẩng đầu nhìn Quân Hân nói: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng nấu ta, đau lắm!”

Quân Hân ngồi xổm xuống, vuốt vuốt đầu cô bé cười nói: “Ngoan nhe! Tỷ tỷ sẽ không nấu muội đâu.”

Quân Hân đứng lên nói: “Bắt đầu đi!”

Một đám phụ nữ lập tức tiến về phía trước, giữa tiếng kêu gào thảm thiết của đám bé gái, cởi hết y phục trên người của chúng, đặt chúng vào trong ao nước, bắt đầu kỳ cọ.

Sau một khoảng thời gian, các tiểu cô nương mặc đồ hoàn toàn mới, lòng vui phơi phới đi ra khỏi phòng tắm, vừa đúng lúc bên ngoài gặp các bé trai cũng đi ra trong bộ dạng như thế.

Bé trai lập tức xông qua, ôm bé gái lo lắng hỏi: “Muội muội, muội không sao chứ!”

Đứa bé gái lắc đầu vui vẻ cười nói: “Muội không sao đâu! Quân Hân tỷ tỷ rất tốt, còn cho muội quần áo mới để mặc nữa.”

Cô bé xoay một vòng trước mặt bé trai rồi nói: “Ca ca, ca thấy đẹp không!”

Cậu bé gượng cười một cái nói: “Ừ! Muội muội của ta là xinh đẹp nhất rồi.”

Bé gái nói bằng giọng điệu kiên định: “Muội nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt, sẽ không để cho nó bị bẩn.”

Quân Hân bước tới vỗ vỗ tay nói: “Các ngươi đều đi theo ta nào!”

Bé gái vui vẻ kêu lên: “Quân Hân tỷ tỷ!”

Quân Hân gật đầu cười nói: “Đi theo ta.”

Một đám người trùng trùng điệp điệp đi về phía trước, khác với cảnh tượng khóc thút thít trước đó. Tuy rằng bây giờ chúng vẫn còn có chút thấp thỏm không yên, nhưng đã không còn cảm giác rất sợ hãi nữa. Đi xuyên qua một vườn hoa nhỏ, một mùi thơm mê người phả vào mặt, bụng của cả đám lập tức kêu lên, chúng đi theo Quân Hân rảo bước nhanh về phía trước trong sự mong đợi.

Bước vào một gian đại sảnh sạch sẽ sáng rực, chỉ thấy bên trong xếp từng dãy bàn, trên bàn đặt từng bát cơm, canh, đồ ăn. Tất cả đều ngẩng đầu nhìn Quân Hân một cách mong đợi.

Quân Hân cười nói: “Một bàn ngồi tám người, tất cả ngồi xuống ăn cơm đi!”

Tất cả reo hò lên một tiếng, chen chúc ùa về phía bàn, một trận âm thanh ào ào vang lên, cuối cùng ai cũng giành được một chỗ ngồi xuống.

Bé gái và ca ca ngồi cùng nhau, nhìn vào một đĩa thịt xào trên bàn, nó vui mừng kinh ngạc kêu lên: “Ca ca, có thịt, có thịt đó!” rồi vội vàng kẹp lấy miếng thịt xào, vui sướng bỏ vào trong miệng.

Một đám trẻ tranh giành trên bàn ăn như hổ đói, thỉnh thoảng mắc nghẹn ho khan, liên tục húp canh.

Không lâu sau đó thì từng đứa từng đứa ôm bụng chống eo, ngồi trên ghế không cử động được.

Long Tuyền đi từ bên ngoài vào. Quân Hân lo lắng nói: “Chắc phải khống chế lại khẩu phần của chúng thôi, như vậy sẽ căng bể bụng mất.”

Long Tuyền cười nói: “Không đâu, trong đó có đan dược hỗ trợ tiêu hóa, sẽ không căng đâu.”

Long Tuyền vỗ vỗ tay, thu hút ánh mắt nhìn của tất cả mọi người rồi nói: “Sau này ta và Quân Hân chính là sư phụ của nhóm này, có chuyện gì đều có thể đến tìm chúng ta. Các ngươi cũng có thể xem ta như phụ thân của các ngươi, Quân Hân như mẫu thân của các ngươi.”

Quân Hân xì một tiếng, sắc mặt đỏ bừng nói: “Đừng nói bậy!”

Rồi quay đầu nói: “Các cô gái, đi theo ta”, sau đó dẫn một đám bé gái đi ra ngoài.

Long Tuyền nhìn Quân Hân cười khúc khích một hồi, bé trai lặng lẽ đi tới nói với Long Tuyền: “Đừng nhìn nữa, người đã đi mất rồi.”

Long Tuyền lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn bé trai bằng nửa con mắt nói: “Ta nhìn cái gì chứ. Ngươi tên là gì?”

Bé trai ngẩng đầu nói: “Ta tên Thủ Hộ.”

Long Tuyền kinh ngạc nói: “Thủ Hộ? Sao lại là tên này?”

Bé trai nói: “Bởi vì muội muội ta tên là Bảo Bảo!”

Long Tuyền thì thầm: “Thủ Hộ Bảo Bảo!” rồi khen: “Tên hay.”

Long Tuyền cười ha hả nói: “Các ngươi đi theo ta!”. Một đám bé trai vác cái bụng to tướng đi theo Long Tuyền ra ngoài.

Toàn cảnh Đại Đường, trên đến châu phủ dưới đến huyện thành huy động toàn bộ binh lính nha dịch. Cô nhi quả lão kêu gào thảm thiết bị bắt vào ở trong cô nhi viện và viện dưỡng lão. Suốt một thời gian lời đồn đại nổi lên bốn phía, lòng người hoang mang. Nhưng cũng may mà người bị bắt đều là một số ăn mày nạn dân, việc không liên quan đến mình, xã hội coi như vẫn ổn định.

Trong chùa Hóa Sinh, Già La tôn giả lẩm bẩm: “Lần này ta thua rồi.”

Trong lòng của y hiểu rất rõ, đừng thấy bây giờ cô nhi viện, viện dưỡng lão do đạo môn lập ra ở trong lòng bá tánh giống như địa ngục Sâm La. Qua một thời gian nữa, chờ tình hình bên trong đó được truyền ra, chắc chắn sẽ lại là một cảnh tượng khác.


Trang 136# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất