Chương 275: Vơ vét
Dưới sự oanh tạc điên cuồng của Lý Thanh Tuyền, Hắc Liên Thánh Sứ chỉ kiên trì không tới mười giây thì đã trực tiếp bị Thái Cực đồ tiêu diệt thành hư vô.
Lý Thanh Tuyền nhỏ giọng nức nở, bay từ trên trời xuống, tự trách nói: "Đều là do ta không tốt, ta không nên dẫn bọn hộ đi ra ngoài."
Trương Tiểu Phàm nhíu mày nói: "Tín hiệu điện thoại của Tấn Dương đang vội vàng đi về phía Tây."
Lý Thanh Tuyền lau nước mắt, cắn răng nói: "Chúng ta đuổi theo!"
Long Thiên Ngạo nói: "Có nên nói cho bản thể biết hay không?"
Lý Thanh Tuyền lập tức kêu lên: "Đừng, nhất định ta sẽ mang bọn họ trở về an toàn." Sau đó nàng bay lên trời, bay về phía Tây.
Trương Tiểu Phàm nói: "Đuổi theo thôi!" Ba người hóa thành ba luồng sáng đuổi kịp Lý Thanh Tuyền.
Tấn Dương ngồi trên bồ đoàn, uất ức lau nước mắt rồi nói: "Tiểu Thái, chúng ta không tìm thấy nhà ư?"
Tiểu Thái chột dạ nói: "Ta cảm giác nhà ở ngay phía trước, chút nữa là đến." Tốc độ của Ngũ Sắc Thần Quang lại tăng thêm mấy lần.
Tiểu Tuyết nằm úp sấp trên bồ đoàn với dáng vẻ không còn luyến tiếc gì với cuộc sống nữa.
Ầm ~ Một màn lửa xông lên trời ngăn lại đường đi của họ, Tiểu Thái vội vàng ngừng lại, một đám yêu quái bay từ trong núi rừng ra, bao vây bọn họ lại.
Sau một tiếng cười càn rỡ, một giọng nói vang lên từ phía dưới: "Bắt lấy chúng! Núi này là do ta mở, cây này là do ta trồng, muốn đi qua thì phải để lại phí qua đường!"
Hồng Hài Nhi vênh váo hống hách tách bầy yêu quái ra, đi đến.
Tấn Dương nước mắt rưng rưng nói: "Bọn ta cũng đâu có đi qua núi!"
Hồng Hài Nhi nhíu mày đánh giá Tấn Dương rồi nói: "Chẳng phải ngươi là người hát bài Đại Vương kêu ta đi tuần tra núi với Trương Minh Hiên u?"
Tấn Dương nhìn Hồng Hài Nhi rồi nói: "Ngươi biết ta ư?"
Hồng Hài Nhi hài lòng cười nói: "Ta cũng có tới lễ khai phủ!"
Tấn Dương nhìn Hồng Hài Nhi đầy vẻ chờ mong rồi nói: "Ngươi có thể đưa ta về nhà không? Ta bị lạc đường rồi."
Hồng Hài Nhi cười hì hì, nói: "Ngươi có tiền không?"
Tấn Dương nghi ngờ, nói: "Có!"
Ánh mắt của Hồng Hài Nhi sáng lên rồi nói: "Ngươi có bao nhiêu?"
Tấn Dương nói: "Ta có rất rất nhiều tiền.
Hồng Hài Nhi dụ dỗ nói: "Ngươi đưa tiền cho ta, ta sẽ đưa ngươi về."
Tấn Dương do dự rồi nói: "Nhưng mà, nhưng mà tiền của ta đều nằm ở chỗ hoàng thúc rồi, hoàng thúc nói là giữ gìn dùm ta, chờ ta trưởng thành thì sẽ đưa lại cho ta."
Hồng Hài Nhi thất vọng nói: "Nói cho cùng thì vẫn không có tiền!" Sau đấy hắn đánh giá Tấn Dương với vẻ không tốt, thầm nhủ trong lòng: "Chắc Trương Minh Hiên có rất nhiều tiền nhỉ? Nhưng mà trên Internet đều nói hắn rất lợi hại! Khó đối phó."
Ánh mắt của Hồng Hài Nhi đảo xoay mấy vòng, nở nụ cười nói: "Tiểu muội muội, về nhà ta trước đi! Ta truyền tin cho Trương Minh Hiên để hắn tới đón ngươi."
Ánh mắt của Tấn Dương sáng lên, nói một cách biết ơn: "Ngươi thật là tốt!"
Hồ ly nhỏ lập tức đứng lên nói: "Tấn Dương, chẳng phải ngươi có điện thoại sao? Nhắn tin cho Trương Minh Hiên đi! Để hắn tới đón chúng ta!"
Ánh mắt của Tiểu Thái cũng sáng lên, trách móc nói: "Đều là lỗi của Tấn Dương hết, đáng lẽ ngươi nên nhắn tin cho Trương Minh Hiên sớm một chút."
Hể! Đôi mắt Tấn Dương trừng lớn, sao mình lại quên nhắn tin cho hoàng thúc nhỉ? Nàng nói xin lỗi: "Xin lỗi nhé! Đều là lỗi của ta."
Ánh mắt của Hồng Hài Nhi lóe lên rồi nói: "Tấn Dương tiểu muội muội, tới nhà ta chơi trước đi! Nhà ta còn có món ăn ngon, tới nhà ta rồi chờ Trương Minh Hiên."
Tấn Dương cười hì hì rồinói: "Ngươi thật tốt."
Tiểu Tuyết cảnh giácnói: "Tấn Dương, ta thấy hắn không giống như người tốt."
Tấn Dương cười ha ha, nói: "Không sao đâu! Ta từng gặp hắn ở bữa tiệc khai phủ rồi, là bằng hữu đó! Tiểu Thái, chúng ta mau xuống thôi!"
Tiểu Thái nói: "Được!" Ngũ Sắc Thần Quang mang bọn họ bay xuống.
Hồng Hài Nhi dẫn bọn họ đi vào động phủ, vung tay lên rồi nói: "Các ngươi cứ chơi đi! Chúng tiểu nhân, bưng tiên quả mỹ thực ra đi."
"Dạ!" Từng tiểu yêu bưng đồ ăn ra, đặt trên mặt bàn trong đại sảnh.
Hồng Hài Nhi đi ra đại sảnh, lập tức kết nối video với Ngưu Ma Vương, kêu lên hoảng sợ: "Phụ vương, mau đến cứu mạng! Có người muốn giết ta."
Ngưu Ma Vương đang uống rượu thì sắc mặt thay đổi, đột nhiên đứng dậy, bàn rượu bị hất đổ ầm, hắn vội vàng chạy ra ngoài, nữ yêu phục vụ ở xung quanh bị dọa một trận kinh hồn bạt vía.
Hồng Hài Nhi cúp điện thoại, cười hì hì nói: "Xong rồi!"
Hắn đi vào trong nhà, chỉ thấy Tấn Dương đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn ăn, rụt rè ăn hoa quả.
Hồng Hài Nhi cười nói: "Tiểu muội muội, ngươi có thể gọi Trương Minh Hiên đến đây."
Tấn Dương cười một cái rồi nói: "Đang tới rồi!"
Hồng Hài Nhi nói: "Vậy thì tốt rồi."
Hồng Hài Nhi cười ha ha, chỉ thịt trên bàn và nói: "Ăn thịt đi! Ăn ngon lắm."
Tiểu Tuyết ngẩng đầu nói: "Ngươi thật đáng thương, lần sau ta mời ngươi qua phường thị núi Thiên Môn ăn đồ rất ngon."
Hồng Hài Nhi ngồi trên ghế đá ở bên cạnh, tò mò hỏi: "Phường thị là gì?"
Tiểu Tuyết nói: "Phường thị chính là nơi bán đồ kiếm tiền đó."
Ánh mắt Hồng Hài Nhi sáng lên rồi nói: "Có thể kiếm tiền trong phường thị à?"
Tiểu Tuyết nói: "Đương nhiên."
Một tiếng "Ầm!" rất lớn vang lên, Ngưu Ma Vương cầm cây côn bằng thép tinh luyện trong tay hùng hổ đi vào, đôi mắt trâu quét mắt một lượt xung quanh đại sảnh, ồm ồm nói: "Con của ta, là ai muốn giết ngươi?"
Hồng Hài Nhi lúng túng nói: "Phụ vương chờ chút, chút nữa hắn sẽ đến."
Ngưu Ma Vương bệ vệ tiến lên, ngồi trên vương tọa da hổ, nhìn kỹ ba người Tấn Dương ở phía dưới, đó không phải người nhà Tiêu Diêu thần quân ư?
Tấn Dương khẽ nhỏ giọng nói: "Phụ vương của ngươi thật là dữ! Phụ hoàng ta rất dịu dàng."
Hồng Hài Nhi tò mò hỏi: "Phụ vương của ngươi là người của động phủ nào?"
Động phủ ư? Tấn Dương chớp mắt nghi ngờ, sau đó nói: "Phụ hoàng ta ở Đại Đường." Sau đó nàng nói một cách mất mát: "Rất lâu rồi ta không gặp phụ hoàng và mẫu hậu, thật sự rất nhớ bọn họ."
Hồng Hài Nhi không thèm để ý mà nói: "Nhớ bọn họ thì về thăm!"
Ngưu Ma Vương nghe cuộc đối thoại của bọn họ, hơi động trong lòng, quan sát Tấn Dương tỉ mỉ, quả nhiên trông thấy một luồng Long khí quốc vận, quả thật là công chúa Đại Đường?
Ở bầu trời bên ngoài, bốn người Lý Thanh Tuyền đứng trên không trung.
Trương Tiểu Phàm nói: "Ngay chỗ này, không sai."
Lý Thanh Tuyền kêu lên: "Tấn Dương mau ra đây!" "Tấn Dương mau ra đây!"
Trong động phủ, Tấn Dương vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: "Cô cô tới đón ta rồi." Sau đó nàng lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.
Hồng Hài Nhi vội vàng đuổi theo.
Tấn Dương xông ra khỏi động phủ, vui mừng kêu lên: "Hoàng cô!"
Lý Thanh Tuyền cũng lập tức vui vẻ trở lại, hạ đám mây xuống.
Tấn Dương vừa muốn lao về phía Lý Thanh Tuyền, Hồng Hài Nhi bắt lấy bờ vai nàng, nhìn Lý Thanh Tuyền một cách hả hê.
Lý Thanh Tuyền ngạc nhiên nói: "Ăn cơm không trả tiền? Sao ngươi ở đây?"
Hồng Hài Nhi oán giận nói: "Ta khinh! Người nào ăn không trả tiền, ngươi là ai hả?"
Tấn Dương nhìn Hồng Hài Nhi với vẻ khó hiểu.
Lý Thanh Tuyền không nhịn được nói: "Không có thời gian đùa với ngươi đâu, mau thả Tấn Dương ra."
Hồng Hài Nhi vênh váo hống hách nói: "Không được, trừ khi ngươi đưa cho ta một tỷ TT tệ mới được."
Lý Thanh Tuyền tức giận nói: "Sao ngươi không đi cướp đi?"
Hồng Hài Nhi bĩu môi một cái và nói: "Cướp thì sao có tiền nhanh như vậy được? Ta biết Trương Minh Hiên rất có tiền, không đưa tiền cho ta thì ta không thả người."
Tấn Dương nhìn Hồng Hài Nhi với vẻ mờ mịt, không ngờ ngươi là loại người này.
Trang 139# 1