Chương 274: Lý Thanh Tuyền ra oai
Những người áo đen còn lại đánh dồn dập về phía Lý Thanh Tuyền, Lý Thanh Tuyền chỉ một cái, một cái bồ đoàn Thủy Hỏa xuất hiện dưới chân Tấn Dương, nàng khẽ nói với Tấn Dương: "Ngươi về trước đi!"
Tấn Dương lo lắng nói: "Hoàng cô, còn ngươi thì sao?"
Lý Thanh Tuyền cười hì hì nói: "Hoàng cô phải đánh nhau rồi."
Một thanh trường kiếm màu đỏ lửa xuất hiện trong tay Lý Thanh Tuyền, bay lên trong nháy mắt, thanh kiếm chém về phía một người áo đen, người áo đen dùng thanh đao màu đen trong tay chặn lại, vang lên một tiếng giòn vang, người áo đen và thanh đao màu đen bị chém thành hai khúc.
Thủ lĩnh áo bào đen kêu lên: "Cẩn thận vũ khí của nàng!"
Chỉ một thoáng, những cái bóng đen vây quanh người Lý Thanh Tuyền, mũi đao kiếm khí bùng nổ, tiếng động vang lên không dứt ở dưới mặt đất, kiếm khí mũi đao xẹt qua, từng vết nứt sâu thẳm xuất hiện.
Tấn Dương ở phía dưới lo lắng nói: "Tiểu Tuyết, hoàng cô không có sao chứ?"
Tiểu Tuyết sốt ruột nói: "Chúng ta mau trở về kêu quân cứu viện đi!"
Tấn Dương vội gật đầu nói: "Đúng đúng, chúng ta mau trở về thôi, nhưng làm sao để về đây?"
Tiểu Thái kêu lên: "Giao cho ta."
Một luồng Ngũ Thái Thần Quang rơi xuống bồ đoàn Thủy Hỏa, biến bồ đoàn thành một luồng ánh sáng đỏ bay lên trời.
Mấy người áo đen vội vàng đuổi về phía trước, người áo đen dẫn đầu nói: "Không cần đuổi theo, bắt lấy nàng ta cũng như nhau thôi, chú ý đừng làm nàng ta bị thương."
"Dạ!" Một đám người lại đánh với Lý Thanh Tuyền, một lát sau Lý Thanh Tuyền đã có chút mệt mỏi, tu vi của những người này không chênh lệch xa tu vi của nàng, nếu không phải do nàng có vũ khí không tầm thường hơn nữa bọn họ không dám tùy tiện khiến Lý Thanh Tuyền bị thương, thì nàng đã bị bắt từ lâu rồi. Cho dù như thế, nếu cứ tiếp tục như vậy thì bị bắt cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Trương Minh Hiên đứng trên đảo Huyền Không, nhìn bầu trời phía xa bị thiêu đốt thành một vùng mây hồng, trong lòng hắn run sợ một hồi. Nhìn Nha Nha ở trong ngực mình một chút, tạm thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Phong Vân Vô Kỵ lóe lên xuất hiện bên cạnh Trương Minh Hiên, lạnh lùng nói: "Ta đi một chuyến!"
Trương Minh Hiên khẽ gật đầu nói: "Các ngươi đi ra hết đi, mang theo Thanh Bình Kiếm nữa."
Trương Tiểu Phàm, Long Thiên Ngạo cũng đều đi ra khỏi thân thể Trương Minh Hiên.
Long Thiên Ngạo cười hì hì nói: "Có phải là chuyện bé xé ra to không? Một đám mây đỏ mà thôi."
Trương Minh Hiên nhíu mày nói: "Ta cảm thấy không tốt."
Trương Tiểu Phàm nói: "Vậy thì đi thôi!"
Trương Minh Hiên cầm Thanh Bình Kiếm đưa cho Phong Vân Vô Kỵ, nói: "Đi đi!"
Phong Vân Vô Kỵ nhận lấy Thanh Bình Kiếm.
Trong nháy mắt ba người biến mất ở chân trời.
Trong vùng núi rừng, Tấn Dương nước mắt rưng rưng ngồi bên trên cái đệm cói, hồ ly nhỏ dựng thẳng lỗ tai cũng không nói chuyện, Tiểu Thái ngượng ngùng nói: "Ta nhớ hướng này không sai mà!"
Tấn Dương uất ức nói: "Nhưng ngươi mang ta đi lạc rồi."
Tiểu Thái cẩn thận nói: "Nếu không thì chúng ta bay thử một lần nữa, không chừng sẽ tìm được đường về nhà?"
Tinh thần của hồ ly nhỏ chấn động một cái rồi nói: "Tiểu Thái, chẳng phải bản thể của ngươi ở nhà sao? Cảm ứng một chút là có thể về mà!"
Tiểu Thái nhìn Tấn Dương.
Tấn Dương vừa nức nở vừa lấy cái quạt Ngũ Thái Thần Quang, nói: "Hoàng thúc nói để cho Tiểu Thái bảo vệ ta."
Hồ ly nhỏ khẽ giật mình nói: "Vừa rồi sao không lấy ra để giúp Thanh Tuyền cô cô?"
Tấn Dương mím môi một cái rồi nói: "Ta, ta quên mất."
Đầu của hồ ly nhỏ lập tức chúi xuống, nằm trên cái bồ đoàn với dáng vẻ không còn gì luyến tiếc trong cuộc sống này nữa.
Tiểu Thái cười gượng nói: "Nếu các ngươi đã không phản đối, vậy chúng ta bay một lúc nữa, ta chắc chắn, chút nữa là có thể về đến nhà."
Ngũ Thải Thần Quang bao họ lại, ba người bay lên trời trong phút chốc.
Trên chiến trường, bầu trời bốc lửa cuồn cuộn, từng quả cầu lửa giáng từ trên trời xuống, khắp nơi nổ tung, vết kiếm vết đao kéo dài vài trăm mét chằng chịt khắp nơi.
Một đám bóng đen bay múa vây Lý Thanh Tuyền ở giữa, một giọng nói vang lên: "Lý tiểu thư, ngươi đầu hàng đi! Bọn ta không muốn làm ngươi bị thương, chỉ muốn bắt ngươi để trao đổi với Trương Minh Hiên thôi."
Tóc của Lý Thanh Tuyền đã có chút lộn xộn, nàng hơi chật vật nói: "Hừ! Muốn bắt ta thì đến đi!"
"Xin mạo phạm! Khóa!"
Từng cái xích lóe ra ánh sáng đen kỳ lạ như những con rắn độc bắn ra.
Lý Thanh Tuyền đạp chân một cái, bóng nàng biến ra chỗ khác, tránh thoát xiềng xích, trong nháy mắt nàng đánh về phía bóng đen. Keng keng keng! Trong chớp mắt tia lửa văng khắp nơi, mấy thanh vũ khí cùng nghênh đón Lý Thanh Tuyền, trực tiếp bị nàng đánh bay về.
Xiềng xích xoay chuyển một cái như mấy con yêu quái mãng xà quấn về phía Lý Thanh Tuyền, Lý Thanh Tuyền xoay người mấy cái trên không trung, tránh bị khóa lại lần nữa, nàng buồn bực giận dữ nói: "Có bản lĩnh thì từng người lên! Ỷ vào nhiều người thì có gì giỏi?"
Một giọng nói cười đùa cợt nhả vang lên: "Người nào bắt nạt đại tiểu thư nhà bọn ta vậy?"
Lý Thanh Tuyền ngẩng đầu nhìn sang với vẻ ngạc nhiên, chỉ thấy ba người Phong Vân Vô Kỵ xuất hiện trong không trung.
Lý Thanh Tuyền kêu lên: "Giúp ta đuổi mấy người này đi!" Khi nàng đang nói thì lại đánh bừa mấy cái xiềng xích mấy lần.
Long Thiên Ngạo nhíu mày cười khổ rồi nói: "Đại tiểu thư của ta à! Mấy kẻ ác mà ngươi mời tới, người nào cũng không kém Tề Sấu Minh, ngươi bảo bọn ta phải làm sao bây giờ?"
Người áo đen lập tức bay ra, đánh về phía ba người Phong Vân Vô Kỵ,
Phong Vân Vô Kỵ vung Thanh Bình Kiếm trong tay lên, một luồng kiếm khí như là bích ngọc chém qua, người áo đen cũng không phát ra tiếng kêu thảm nào, trực tiếp bị chém thành hai khúc, rơi bịch xuống đất.
Lý Thanh Tuyền cười khanh khách, nói: "Trương Minh Hiên còn rất thông minh đấy chứ? Để cho các ngươi mang theo Thanh Bình ca ca đến đây. Tấn Dương vẫn tốt chứ?"
Long Thiên Ngạo nghi ngờ nói: "Chẳng phải Tấn Dương ở cùng với ngươi sao?"
Lý Thanh Tuyền ngạc nhiên nói: "Ta để cho nó về trước rồi! Chẳng phải các ngươi là cứu binh mà nó kêu tới ư?"
Long Thiên Ngạo vội vàng nói: "Bọn ta không gặp con bé!"
Tất cả đám người áo đen lập tức hóa thành một luồng ánh sáng đen thoát khỏi chiến trường, hiện thân ở phía xa.
Thủ lĩnh ngửa mặt lên trời, lớn tiếng nói: "Thánh Sứ, người mai phục bên ngoài đảo Huyền Không đã làm được."
Một giọng nói thật lớn truyền từ trên bầu trời xuống: "Đi!"
Lý Thanh Tuyền nổi giận nói: "Chạy đi đâu! Chết hết cho ta!" Một miếng ngọc phù xuất hiện trong tay nàng, nàng vung tay lên ném nó ra ngoài, một tiếng nổ mạnh vang lên, một Thái Cực đồ xuất hiện trong không trung, xoay tròn như cái cối xay, hai khí Âm Dương quay vòng, đất lửa nước gió phun trào, tất cả mọi thứ trước mặt đều bị tiêu diệt. Bao gồm cả Ma tộc áo bào đen, yên lặng hóa thành hư vô.
Lý Thanh Tuyền trực tiếp bay lên trời, Phượng Hoàng kêu to một tiếng, một ngọn lửa thiêu đốt đường hầm không gian mà Hắc Liên Thánh Sứ mở thành hư vô, Lý Thanh Tuyền đáp xuống lưng Phượng Hoàng, vừa rơi nước mắt nói: "Đều là lỗi của ta, ta không nên dẫn nó ra ngoài chơi."
Từng miếng ngọc phù Thái Cực đánh về phía Hắc Liên Thánh Sứ, từng Thái Cực đồ xuất hiện trong không trung, nghiền ép tiêu diệt.
Hắc Liên Thánh Sứ hoảng sợ, chạy trối chết, thế nhưng Thái Cực đồ đã cố định không gian, muốn chạy trốn cũng không trốn thoát được.
Ngay cả Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nhất ở phía dưới thì khóe mắt cũng không ngừng giật giật.
Long Thiên Ngạo trợn há hốc mồm, lẩm bẩm: "Phú bà à! Hào khí ngất trời!"
Trương Tiểu Phàm như có điều suy nghĩ rồi nói: "Các ngươi nói xem quan hệ giữa nàng và vị kia là thế nào? Cũng đâu thể tùy tiện lấy nhiều ngọc phù Thái Cực như thế?"
Long Thiên Ngạo nhiều chuyện nói: "Ý của ngươi là tình nhân nhỏ ư?"
Trương Tiểu Phàm đen mặt nói: "Lúc trước bản thể không nên sáng tạo ra ngươi, toàn nghĩ xấu xa trong đầu."
Phong Vân Vô Kỵ lo lắng nói: "Nhưng mà Áp Long phu nhân có dây thừng Hoảng Kim."
Ba người đưa mắt nhìn nhau.
Long Thiên Ngạo ngơ ngác nói: "Nếu Trương Minh Hiên tiếp tục ở lại trên núi Huyền Không, ta cảm thấy sớm muộn gì hắn cũng xong đời."
Ba người ngẩng đầu nhìn Lý Thanh Tuyền điên cuồng quăng tiền thì trở nên đau đầu, vị kia cũng không lương thiện, dựa theo hành động tán tỉnh Lý Thanh Nhã của Trương Minh Hiên, nói không chừng lúc nào đó sẽ chết bất ngờ.
Trang 138# 2