Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 282: Quay phim kết thúc

Chương 282: Quay phim kết thúc




Toa Toa vừa đi vừa đánh giá Trương Minh Hiên và Vũ Thần, cười hì hì: "Lần trước, Tiên Kiếm Kỳ Hiệp truyện cũng do hai người diễn vợ chồng, Tiêu Dao và Linh Nhi. Lần này, các người lại tiếp tục diễn vợ chồng."

Toa Toa chế nhạo Trương Minh Hiên: "Không phải ngươi có ý gì với Vũ Thần chứ?"

Vũ Thần hơi đỏ mặt, xấu hổ nói: "Toa Toa, ngươi còn dám nói bậy nữa, ngươi trở về cho ta."

Toa Toa vội xua tay: "Được rồi, ta không nói gì."

Mặc dù che miệng, nhưng ánh mắt lại mang ý cười nhìn Trương Minh Hiên.

Trương Minh Hiên xấu hổ nói: "Phim đều là giả, chuyện xưa đều là hư cấu. Ta không có một chút suy nghĩ nào."

Vũ Thần đổi chủ đề: "Chúng ta vẫn nên bàn chuyện phát lên tivi đi. Trương Minh Hiên, ta thấy trên kịch bản của ngươi có rất nhiều câu hát đối. Làm sao hát đây?"

Nói đến phát trên tivi, Trương Minh Hiên cũng khẽ thả lỏng trong lòng, thở phào một hơi, cười nói: "Vũ Thần tỷ, ta hát hai câu cho mấy người nghe nhé."

Hắn ho khan hai tiếng, hắng giọng một tiếng. Mặc dù không học qua nhạc kịch, nhưng hát vẫn không làm khó được hắn.

"Hơ. . . ơ. . ."

"Cảnh đẹp Tây Hồ ba tháng mưa xuân. . ."

"Mưa xuân như rượu, liễu như mây. . . ."

"Hữu duyên thiên lý lăng tương ngộ!"

"Vô duyên đối diện bất tương phùng."

"Tu mười năm để chung một thuyền."

"Tu trăm năm để chung một giường."

"Nếu ngàn năm phát sinh biến đổi."

"Một lòng đến già tới trước mặt."

"A ha ha, a ha ha, a ha ha, a ha ha. . . ."

Mấy cô gái trong đại sảnh nghe Trương Minh Hiên hát, ánh mắt sáng lên.

Thanh Trúc nói: "Cái này ta biết. Là độ tình trong kịch bản."

Trương Minh Hiên cười nói: "Không sai, chính là độ tình."

Vũ Thần khẽ ngâm hai câu: "Thì ra là hát như vậy. Ta còn tưởng là sẽ giống mấy tiểu khúc lúc trước. Bài này nghe rất hay."

Trương Minh Hiên nói: "Mấy ngày này, ta sẽ dạy cho các người hát khúc nhạc đó, sau đó bắt đầu quay."

Mười mấy ngày sau, đoàn làm phim Bạch Xà truyện tiến hành khởi quay ở bên ngoài thành Trường An Đại Đường. Dân chúng chen chúc đăng ký làm diễn viên quần chúng. Trên mạng cũng bắt đầu sục sôi.

Trên đường, Đường Tam Tạng mặc áo khoác da hổ, đầu đội mũ chồn mềm, cưỡi Bạch Long Mã tiến lên.

Đường Tam Tạng hỏi: "Ngộ Không, ngươi đang cười gì vậy?"

Tôn Ngộ Không cầm điện thoại, vò đầu bứt tai: "Sư phụ, Tiêu Dao sư đệ của con lại quay bộ phim mới."

Trư Bát Giới hừ mũi: "Lão Trư ta biết rồi. Lần này quay một câu chuyện xưa của Phật giáo. Thúy Lan nói cho ta biết."

Đường Tam Tạng mỉm cười nói: "A Di Đà Phật, Trương công tử quay phim tuyên truyền ngã Phật, quả nhiên công đức vô lượng. Chúng ta cũng nên tăng thêm tốc độ, chạy đến thị trấn tiếp theo, vì Trương công tử mà tuyên truyền một chút."

Tôn Ngộ Không cười nói: "Sư phụ, thị trấn kế tiếp cách không xa. Trước khi trời tối sẽ đến được nơi."

Đường Tam Tạng nói: "Ngộ Không, con đi tìm tửu điếm trước, đặt mấy phòng, mua thêm chút thức ăn chay."

Tôn Ngộ Không đáp: "Vẫn để ngốc tử đi đi. Lão Tôn ta không yên lòng về sự an toàn của người."

Đường Tam Tạng cười nói: "Ở đây cũng chẳng phải nơi hoang vu dã ngoại gì, cần chi phải lo lắng?"

Tôn Ngộ Ngô nói: "Ta sợ có tiên tử đi ngang."

Đường Tam Tạng há miệng, trong lòng có một câu không biết có nên nói hay không.

Trư Bát Giới hừ một tiếng: "Để lão Trư ta đi trước. Sư phụ, cho con tiền."

Đường Tam Tạng móc tiền trong túi ném cho Trư Bát Giới, lặng lẽ rơi lệ trong lòng. Chuyện lần đó thật sự oan uổng cho bần tăng mà.

Trư Bát Giới cầm bạc trong tay, nói: "Sư phụ, không đủ."

Đường Tam Tạng nói: "Đủ rồi!"

Trư Bát Giới thở dài, đằng không bay đi. Bây giờ sư phụ cũng không dễ lừa nữa rồi. Cũng may, ta còn tiền tiêu vặt của Thúy Lan cho, có thể uống rượu.

Đường Tam Tạng ở bên kêu lên: "Nhớ biến thành hình người."

Giọng nói của Trư Bát Giới từ xa truyền đến: "Biết rồi!"

Trong thời gian tiến hành quay, Lý Thiên Vương đều quan sát cẩn thận mỗi cảnh quay. Cho đến khi quay phần Bạch Tố Trinh, Pháp Hải, Hứa Tiên bay lên không trong hào quang chói lọi, Lý Thiên Vương mới rơi xuống, đứng trên đỉnh tháp nở nụ cười hài lòng.

Trương Minh Hiên bay đến bên cạnh Lý Thiên Vương, cười hỏi: "Thế nào? Ta không gạt ngài chứ?"

Lý Thiên Vương ôm quyền: "Trương công tử đúng là người đáng tin."

Trương Minh Hiên nhìn mọi người bên dưới, hỏi: "Lý Thiên Vương, ngài cảm thấy phim truyền hình này quay thế nào?"

Lý Thiên Vương tán thưởng: "Rất tốt. Bên trong thể hiện đầy đủ Quan m đại sĩ cứu khổ cứu nạn. Pháp Hải thiền sư không ngại vất vả, độ hóa Bạch Sắc và Hứa Tiên, dụng tâm lương khổ. Phật pháp vô biên!

Ánh mắt Trương Minh Hiên lóe lên sự khinh thường, cười nói: "Mời Thiên Vương trở về. Chẳng mấy chốc phim sẽ được phát lên tivi."

Lý Tĩnh ôm quyền nói: "Đạo hữu, hẹn gặp lại sau."

Ánh mắt lóe lên: "Nếu đạo hữu muốn lấy lòng Phật giáo, ngược lại ta có một con đường."

Trương Minh Hiên cười, xua tay: "Chờ chiếu lên tivi rồi nói. Nếu thật sự cần đến, ta sẽ đi tìm ngài."

Lý Tĩnh cười nói: "Ta đợi đạo hữu đại giá ở Thiên Vương phủ." Sau đó hóa thành một luồng kim quang bay ra khỏi thế giới nhỏ.

Trương Minh Hiên mỉm cười, bắt đầu tính tiền lương cho các diễn viên.

Rời khỏi thế giới nhỏ, hắn vẫy tay một cái, lối vào thế giới nhỏ biến mất. Nguyên địa xuất hiện một quả cầu màu trắng rơi vào trong tay Trương Minh Hiên.

Trương Minh Hiên đằng không bay về phía đảo Huyền Không. Trên đường hắn thấy tuyết trắng mênh mông, sông lớn đã đóng băng. Vậy là mùa đông đã đến.

Trương Minh Hiên rơi xuống trước cổng vào đảo Huyền Không. Trên đảo nhiệt độ vẫn rất hài hòa. Hoa cỏ tươi tốt, chim chóc kêu vang.

Tấn Dương đang đuổi theo hồ điệp, nhìn thấy Trương Minh Hiên, kêu lên vui mừng: "Hoàng thúc, hoàng thúc đã về."

Lập tức chạy như bay, nhào vào lòng hắn: "Hoàng thúc!"

Trương Minh Hiên nhấc bổng Tấn Dương lên: "Tấn Dương nặng hơn rồi đấy."

Tấn Dương khẩn trương hỏi: "Con mập sao?"

Sau đó không cam lòng nói: "Về sau con không ăn nhiều nữa."

Trương Minh Hiên đặt Tấn Dương xuống đất, cười nói: "Không phải, là Tấn Dương đã cao hơn."

Tấn Dương tỏ vẻ hớn hở: "Con cũng muốn cao như Hoàng thúc."

Trương Minh Hiên lấy thế giới nhỏ ra, ném lên không trung. Trên không lập tức hình thành một vòng xoáy.

Tấn Dương nhìn vòng xoáy tò mò. Một đám người từ bên trong bước ra.

Đi ra đầu tiên chính là Vũ Thần, Lý Thanh Tuyền, Khương Cẩm Tịch. Sau đó là một đám tiên y thần nữ, là nhạc sĩ từ Thiên Đình tới, sau đó mới đến quỷ bộc, thị nữ. Tiếp theo là một đám yêu quái như cóc tinh, rết tinh, và hai con thỏ rụt rè.

Trương Minh Hiên nói: "Làm phiền mọi người trở về làm việc của mình. Thù lao sẽ được thống nhất phát cho mọi người."

"Được!" Một đám yêu quái chạy xuống đảo. Quỷ bộc, hạ nhân cũng vội vàng tản đi.


Trang 142# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất