Chương 283: Tấn Dương nhớ nhà
Ánh mắt Tấn Dương tỏa sáng nhìn đám yêu quái chạy đằng xa, sau đó kéo tay Trương Minh Hiên. Trương Minh Hiên cúi đầu, nhìn Tấn Dương với vẻ nghi hoặc.
Tấn Dương ngây thơ hỏi: "Hoàng thúc, có con thỏ đáng yêu quá."
"Vậy tỷ tỷ có đáng yêu không?" Một giọng nói vang lên sau lưng Tấn Dương.
Tấn Dương nhìn lại, chỉ thấy một đám quái xà đang ngóc đầu nhìn mình.
Tấn Dương hét to một tiếng, nhảy lên ôm Trương Minh Hiên, đầu dụi vào ngực hắn, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Toa Toa ngẩng đầu cười nói: "Bé thật đáng yêu!"
Trương Minh Hiên nói: "Ngươi lớn nhiêu rồi còn đùa như vậy?"
Vũ Thần kêu lên: "Toa Toa, ngươi đến đây cho ta."
Toa Toa ngượng ngùng bước đến bên cạnh Vũ Thần.
Vũ Thần tiến lên, nhéo gương mặt Tấn Dương, nói: "Tấn Dương đừng sợ, nàng ấy chỉ nói đùa với đệ thôi."
Ánh mắt Tấn Dương ửng đỏ: "Ta không sợ!"
Vũ Thần nói với Trương Minh Hiên: "Chúng ta về thôi."
Lý Thanh Tuyền ôm cánh tay Vũ Thần: "Ở lại chơi thêm vài ngày nữa đi."
Vũ Thần xoa đầu Lý Thanh Tuyền, nói: "Lão mẫu đưa tin, bảo chúng ta không được ở lại."
Lý Thanh Tuyền bất đắc dĩ nói: "Được rồi!"
Đám người Vũ Thần bay ra ngoài, lơ lửng trước cổng. Vũ Thần quay đầu lại, cười nói: "Minh Hiên đệ đệ, cố lên. Rất nhiều người đang chờ bộ phim này của đệ."
Trương Minh Hiên cười nói: "Yên tâm đi. Nhất định ta sẽ không phụ lòng nhờ vả."
Vũ Thần cười duyên: "Thục Sơn, núi Côn Lôn đã bị hủy. Chúng ta đều đang mong đợi kết cục của Thiếu Lâm."
Trương Minh Hiên im lặng, cả nửa ngày sau mới nói được một câu: "Nghịch ngợm quá rồi!"
Sau đó lắc đầu cười khổ.
Cẩm Tịch hỏi: "Bao lâu nữa mới chiếu?"
Trương Minh Hiên nói: "Nhanh thôi."
Khương Cẩm Tịch nói tiếp: "Vậy ta chờ. Ta tin rằng nhất định ngươi có thể."
Trương Minh Hiên gật đầu, nói: "Hẳn là vậy!"
Lý Thanh Tuyền từ bên trong chạy ra, vui vẻ kêu lên: "Nha Nha, cô cô đến đây."
Trương Minh Hiên mỉm cười, ôm Tấn Dương đi theo.
Bên trong một sơn động nằm ngoài phường thị, mấy thỏ yêu tập hợp lại, bao quanh hai thỏ yêu cái.
Một thỏ yêu nam tai dài vội vàng hỏi: "Tam Oa, Tứ Oa, các ngươi đi đâu vậy? Bọn họ không làm khó các ngươi chứ?"
Một nữ thỏ yêu đắc ý nói: "Chúng ta đến tiểu thế giới quay phim. Trương công tử rất tốt với chúng ta."
Một nữ yêu khác vui vẻ nói: "Chúng ta không gọi Tam Oa, Tứ Oa nữa. Chúng ta có tên. Ta tên Thải Nhân."
Ánh mắt một nữ yêu khác sáng lên: "Ta tên Hồ Mị Nương."
Ô! Đám thỏ yêu vây xem đều hâm mộ nhìn hai nữ thỏ yêu.
Nam thỏ yêu nói: "Hai người có tên, đúng là lợi hại."
Hồ Mị Nương lấy điện thoại ra, đắc ý nói: "Với lại, bây giờ chúng ta cũng đã có tiền. Điện thoại này là do Vương Tinh tỷ tỷ tặng cho ta."
Thải Nhân cũng lấy điện thoại của mình ra: "Ta cũng có, ta cũng có."
Lại một trận ồn ào. Tất cả thỏ yêu đều nhìn điện thoại trong tay hai người với vẻ hâm mộ.
Một thỏ yêu tò mò tiến lên, nhìn điện thoại hỏi: "Đây chính là điện thoại sao? Đẹp quá!"
Thỏ yêu tai dài nói: "Là ca ca vô dụng, tiền kiếm được chỉ đủ mua đồ ăn chèo chống qua khỏi mùa đông mà thôi."
Hồ Mị Nương vội vàng nói: "Ca ca rất lợi hại. Chúng ta đều cảm kích ca ca."
Thải Nhân cũng nói: "Bây giờ chúng ta có rất nhiều tiền. Ngày mai chúng ta có thể đi mua điện thoại di động, mỗi người một cái."
"Oa!"
"Tốt quá!"
Đám thỏ yêu kêu lên vui vẻ.
Cóc tinh, rết tinh từ đảo Huyền Không trở về, cũng đã nhấc lên một trận thủy triều trong tộc đàn của mình. Lần này, bọn chúng kiếm thật nhiều tiền.
Hôm sau, khi trời vừa sáng, Trương Minh Hiên bước ra ngoài. Bên ngoài mây đen dày đặc, bông tuyết bồng bềnh. Tuyết không rơi xuống đảo Huyền Không được, ngược lại đã làm mất đi mấy phần cảnh đẹp.
Trong viện, Lý Thanh Nhã đang chuẩn bị bữa sáng. Tấn Dương ghé vào cái nôi nhìn Nha Nha tò mò.
Lý Thanh Tuyền thấy Trương Minh Hiên, cười hì hì nói: "Thiếu Lâm lại lên tivi kìa."
Trương Minh Hiên hỏi: "Tuyên truyền gì à?"
Lý Thanh Tuyền tùy ý đáp: "Ta không biết. Ta không xem."
Trương Minh Hiên thầm nói: "Thiếu Lâm phát lên tivi, vì sao không nói cho ta biết?"
Giọng nói của Trương Tiểu Phàm vang lên trong thức hải: "Là ngươi nói phải đảm bảo công bằng. Cho nên mới không cần thiết thông báo cho ngươi."
Trương Minh Hiên hỏi: "Bọn họ phát nội dung gì vậy?"
"Chỉ là một hòa thượng hành tẩu thiên hạ, hàng yêu trừ ma mà thôi. Thật ra xem cũng không tệ. Nhưng lại đụng nhau với Bạch Xà truyện của ngươi chan chát."
Trương Minh Hiên chậc chậc: "Trùng hợp như vậy sao?
Giọng nói của Trương Tiểu Phàm vang lên: "Ngươi cũng đừng hả hê. Trò chơi cũng đã làm xong, cần công bố chưa?"
Trương Minh Hiên vội vàng nói: "Đừng, để ta câu thông với sư phụ đã."
"Ừm!"
"Trương Minh Hiên, đứng thất thần ra đó làm gì? Đến ăn cơm đi." Lý Thanh Tuyền kêu lên.
"Đến đây." Trương Minh Hiên lấy lại tinh thần, cười nói.
Sau khi cơm nước no nê, Trương Minh Hiên bắt chéo chân ngồi trên ghế xỉa răng. Lý Thanh Nhã ôm Nha Nha chơi với Tấn Dương. Lý Thanh Tuyền bĩu môi, gương mặt không vui thu dọn chén dĩa, chỉ quyết trong tay bấm ra. Thức ăn rơi trên bàn liền bắn lên.
Lý Thanh Nhã nói: "Không cho phép dùng pháp lực."
Lý Thanh Tuyền giật mình. Thức ăn rơi xuống, lại càng bẩn.
Lý Thanh Tuyền hậm hực: "Biết rồi!"
Trương Minh Hiên thấy Lý Thanh Tuyền bưng cái chậu, thở phì phò bước đi.
Nói với Lý Thanh Nhã: "Tỷ, như vậy không tốt đâu. Hay là sau này để ta dọn cho?"
Lý Thanh Nhã cười như không cười nhìn Trương Minh Hiên: "Nói thật không?"
Trương Minh Hiên vỗ ngực: "Đương nhiên rồi. Vì Thanh Nhã tỷ cống hiến sức lực, ta cầu còn không được."
Lý Thanh Nhã sẵng giọng: "Da mặt quá dày!"
Trương Minh Hiên cười ha ha.
Lý Thanh Nhã ung dung nói: "Thanh Tuyền cần dạy bảo lại một chút. Nếu không, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."
Sau đó mỉm cười nói với Trương Minh Hiên: "Khi nào thì mới chiếu phim lên tivi? Không có phim của ngươi xem, đúng là nhàm chán."
Trương Minh Hiên như có thêm mười phần động lực: "Ta còn phải biên tập lại nữa."
Lý Thanh Nhã cười nói: "Cũng không cần phải vội như vậy. Tấn Dương muốn ra ngoài chơi tuyết. Ngươi dẫn nó đi đi."
Ánh mắt Tấn Dương sáng lên, nhìn Trương Minh Hiên với vẻ mong đợi.
Trương Minh Hiên cười nói: "Chút lòng thành, ta dẫn các người đi chơi người tuyết."
Tấn Dương vui vẻ nói: "Tốt quá, tốt quá. Con thích người tuyết nhất. Trước kia, mẫu hậu vẫn thường hay dẫn con đi chơi người tuyết."
Sau đó nhìn Trương Minh Hiên, đáng thương nói: "Hoàng thúc, con nhớ phụ hoàng và mẫu hậu."
Trương Minh Hiên gượng cười: "Tấn Dương ở chung với hoàng thúc không vui sao?"
Tấn Dương nói: "Vui, nhưng con cũng rất nhớ phụ hoàng và mẫu hậu."
Trương Minh Hiên nhìn Lý Thanh Nhã, không biết nên nói thế nào cho phải.
Lý Thanh Nhã thở dài: "Mấy ngày nữa, ta dẫn con về hoàng cung thử xem."
Tấn Dương kêu lên vui mừng: "Hoàng cô, người thật tốt."
Trương Minh Hiên mang theo tâm sự nặng nề, chơi người tuyết cả ngày với Tấn Dương, Tiểu Tuyết và Thải Nhi.
Trang 143# 1