Chương 290: Yêu hổ tập kích
Hai ngày bình tĩnh trôi qua, Bạch Xà Truyện cũng đã đăng tới tập thứ năm, thứ sáu.
Bạch Tố Trinh lấy bột mì đổi linh dược, trừng phạt cóc yêu. Phát hiện mình đang mang thai, nhưng càng tới gần tết Đoan Ngọ, Bạch Tố Trinh lại càng lo lắng.
Ngoài phố, trong hang động của bầy thỏ. Một con yêu thỏ nhỏ kề sát vào Tề Linh Vân đang ngồi trên giường, cả hai cùng nhau nhìn Bạch Xà Truyện đang chiếu trên di động.
Yêu thỏ nhỏ vui vẻ nói: "Sau này ta cũng phải giống Bạch Tố Trinh tỷ tỷ mới được."
Nói rồi nó hâm mộ nhìn Tề Linh Vân hỏi: "Tỷ tỷ, ở thế giới loài người, tỷ có từng gặp loại yêu quái như Bạch tỷ tỷ chưa?"
Tề Linh Vân sửng sốt, trầm tư một lúc mới đáp: "Ta không biết nữa."
Tiểu thỏ yêu thất vọng nói: "Tỷ tỷ, cả tỷ cũng không biết à?"
Tề Linh Vân thầm nghĩ trong lòng: "Vì những con yêu quái ta gặp được đều đã chết."
Tề Linh Vân nhìn yêu thỏ nhỏ, nghiêm túc khuyên nhủ: "Ngươi đừng bao giờ học theo Bạch Tố Trinh, đừng bao giờ đi tới thế giới loài người biết chưa."
Yêu thỏ không hiểu gì cả, hỏi lại: "Tại sao ạ?"
Tề Linh Vân buồn bã nói: "Bởi vì vì tu sĩ loài người sẽ giết ngươi mà không cần phân rõ tốt xấu."
Thỏ yêu con cười ngây ngô đáp: "Không đâu mà. Tỷ Tỷ tốt bụng lắm cơ!"
Tề Linh Vân thầm cười khổ, trong lòng chợt thấy hối hận vô cùng, có lẽ cũng từng có những con yêu quái nhỏ yếu ngây ngô thế này chết trong tay mình nhỉ!
Ngoài cửa, Chu Khinh Vân bưng một chén canh bước vào cười nói: "Linh Vân, chén canh này là dùng một gốc nhân sâm vạn năm trong kho của Đại Nhĩ nấu thành đó, muội mau uống đi."
Thỏ yêu con vui vẻ kêu lên: "Ta biết, ta biết! Cây nhân sâm này là do gia gia của gia gia ta truyền lại đó."
Tề Linh Vân nghe vậy biến sắc vội từ chối: "Nó quá quý trọng."
Chu Khinh Vân cười nói: "Chờ muội khoẻ lại, muội phải cố gắng trả ơn cho họ đó, món nợ ân tình này muội phải tự trả nhé, ta sẽ không giúp muội đâu."
Tề Linh Vân do dự một chút, mới cầm chén canh lên, kiên định gật đầu: "Chắc chắn là vậy!" Nói rồi nàng bưng chén canh lên, uống một hơi cạn sạch.
"Rầm!" Một tiếng vang thật lớn vang lên, đất rung núi chuyển, hang động sụp đổ.
Một luồng kiếm khí phá tan đất đá đang sụp xuống, cắm xuống trước mặt đám người, mấy con yêu thỏ đều bị doạ cho hết hồn.
Lúc này trường kiếm của Chu Khinh Vân đã kịp chắn trước mặt mọi người, nàng đề phòng nhìn đống phế tích trước mặt, trên đỉnh đống phế tích, có một con hổ khổng lồ lông vàng đang đứng chễm chệ.
Tề Linh Vân thấy vậy nói nhỏ: "Mau trốn đi, chạy về phía phố phường ấy."
Hồ Mị Nương đỡ Tề Linh Vân nói: "Chúng ta cũng đi mau thôi."
Tay Tề Linh Vân duỗi ra trước, một thanh kiếm xuất hiện trong tay nàng, nàng vội nói: "Ta muốn đi giúp Khinh Vân, các người mau chạy đi!"
Đại Nhĩ cuống quít kêu: "Trốn, mau trốn thôi."
Cả đám thỏ yêu hoảng loạn chạy về phía phố phường.
Chuyện vừa xảy ra ở đây đã bị đám yêu quái sống chung quanh phát hiện, cả đám hoặc đứng trên đỉnh núi, hoặc nấp trong ngọn cây, hoặc chui xuống đất ẩn mình, hoặc bay lên trời cao, cẩn thận tụ lại vây xem trận chiến này.
Người con hổ khổng lồ chợt loé lên ánh sáng vàng, nó biết thành một gã nam tử to cao tóc vàng, nửa trên không có gì che lấp, lộ rõ nhúm lông màu đen trước ngực.
Nam tử to con cười ha hả, nói: "Lần này ta xem các ngươi còn chạy đi đâu được nữa?"
Hai hàng mày thanh tú của Chu Khinh Vân nhướng cao, nàng chỉ tay vào kiếm, kiếm Thanh Sách như một tia chớp loé lên, nam tử to con cũng nhấc tay, một tiếng keng vang lên, kiếm Thanh Sách đánh vào bao cổ tay nam tử to con, hơi rung rung.
Nam tử to con nhếch miệng cười, một tay khác đập mạnh vào sống kiếm Thanh Sách, kiếm Thanh Sách bay ngược ra ngoài, thân kiếm không ngừng rung động.
Mặt Chu Khinh Vân trắng bệch, nàng lùi ra sau mấy bước.
Tề Linh Vân bước lại đỡ Chu Khinh Vân, kiếm dựng đứng bên cạnh.
Chu Khinh Vân bất mãn hỏi lại: "Sao muội chưa chịu đi nữa?"
Tề Linh Vân mỉm cười nói: "Hai tỷ muội chúng ta đã hứa với nhau rồi mà, phải đồng sinh cộng tử."
Chu Khinh Vân biết tính tình Tề Linh Vân thế nào, nàng không khuyên nữa, chỉ duỗi tay ra kiếm Thanh Sách lướt một vòng trên không đáp lại vào tay nàng, lúc này nàng mới nói: "Vậy muội phải cẩn thận đó!"
Tề Linh Vân gật đầu nói: "Muội biết rồi!"
Con hổ khổng lồ tức giận quát to: "Các người đều phải chết!"
Nó phất tay về trước, một cái vuốt hổ khổng lồ hình thành giữa không trung, chuẩn bị đập xuống người Chu Khinh Vân và Tề Linh Vân.
Hai người thấy vậy đều biến sắc, vội vàng bay sang hai phía để tránh.
"Rầm uỳnh…" một tiếng vang lớn vang lên, bụi mù tung bay đầy trời, một dấu vuốt sâu hoắm in lên nền đất.
Tề Linh Vân như một tấm vải rách bị đánh bay ra xa, phụt một tiếng, ói ra một bụm máu, tia máu theo đó văng đầy trời.
Chu Khinh Vân hoảng sợ la lên: "Linh Vân!" Rồi vội vàng lao về phía Tề Linh Vân, ôm Tề Linh Vân vào lòng.
Trên đảo nhỏ, sắc mặt Trương Minh Hiên lần lượt thay đổi, hắn do dự một lát mới truyền âm cho Hùng Bi nói: "Trong phạm vi ngàn dặm trên đảo Huyền Không chúng ta cấm đánh nhau!"
Hùng Bi cung kính đáp: "Vâng, thưa thiếu gia."
Nam tử cao to loé người lên cái biến thành một con hổ khổng lồ nhào vào hai người, hai móng vuốt của nó toát ra ánh sáng lạnh tanh.
Thanh kiếm Thanh Sách trong tay Chu Khinh Vân nháy mắt tăng tốc, mang theo hgai người Chu, Tề né sang một bên, tránh thoát khỏi một vuốt của con hổ, bay về phía phố phường.
Con hổ khổng lồ gầm lên một tiếng, nhún người nhảy xa mấy ngàn trượng chặn đằng trước, còn trêu tức nhìn hai người Tề Linh Vân, Chu Khinh Vân đang bay trên không trung.
Trong đám yêu quái đáng vây xem, Lý Thanh Tuyền đang dẫn theo Tấn Dương, mỗi người còn cầm một cây mứt quả ăn ngon lành.
Tấn Dương nhìn con hổ khổng lồ thì vui vẻ reo lên: "Con mèo lớn kìa!"
Lý Thanh Tuyền không thèm để ý hỏi lại: "Con thích không?"
Tấn Dương chần chờ nói: "Nó dữ lắm ạ."
Lý Thanh Tuyền cắn viên mứt quả cuối cùng trên xâu, rồi vứt xâu sang bên, vỗ tay nói: "Ta sẽ khiến nó ngoan ngoãn."
Nàng vươn tay ra, bồ đoàn Thủy Hỏa xuất hiện dưới chân Tấn Dương.
Lý Thanh Tuyền cũng nhích người, trong nháy mắt đã bay về phía con hổ khổng lồ, cười ha hả nói: "Mèo con, xem quyền đây!"
Con hổ khổng lồ còn chưa kịp quay đầu lại nhìn, thì đã bị giáng cho một quyền thật mạnh, thân hình khổng lồ của con hổ bay thành một vòng cung, va mạnh vào trên vách núi.
Chu Khinh Vân nhân cơ hội này, kéo Tề Linh Vân ra ngoài khu phố đông đúc, khó hiểu nhìn Lý Thanh Tuyền đang đứng ở vị trí của con yêu hổ khi nãy.
Hùng Bi đang đứng trên trời thấy vậy cất cây xoa sắt của mình lại, bất đắc dĩ nhìn Lý Thanh Tuyền đang chơi rất vui vẻ bên dưới.
Con hổ khổng lồ gào thét một tiếng, đẩy đất đá ra lom khom đứng dậy, hai mắt toé lửa nhìn Lý Thanh Tuyền gầm lên: "Ngươi là ai thế?"
Lý Thanh Tuyền xoa xoa nắm tay, mắt loé lên vẻ hưng phấn, trả lời: "Người tới đánh ngươi!"
Nói rồi bóng nàng loé lên tạo thành một ảo ảnh giữa không trung, ngay sau đó nàng xuất hiện trước mặt con hổ khổng lồ, đấm một nắm đấm ra, con hổ vung móng vuốt đáp trả, một tiếng vang lớn vang lên, dòng khí tản ra chung quanh, làm cát đá tung bay mù mịt.
Con hổ khổng lồ bị đá cho một cái dính cả vào vách núi, Lý Thanh Tuyền đá xong một đá cũng phải lùi ra sau mấy bước, xét về tổng thể, có thể nói là cả hai ngang sức ngang tài.
Lý Thanh Tuyền oán thầm một tiếng: "Sức lực lớn ghê ta!"
Hai mắt con hổ chợt loé lên vẻ dữ tợn, nó há mồm gầm to một tiếng, tiếng gầm vang khắp núi rừng, nơi tiếng gầm vang tới, các yêu quái ngẩn người một chốc, chỉ một chốc này cũng đủ để tạo thành một cơn mưa yêu quái.
Bóng con hổ khổng lồ chợt lóe lên, xuất hiện ngay trước mặt hai người Chu, Tề, giương vuốt chụp một cái lên đầu cả hai, nhưng vuốt nó còn chưa chụp xuống, thì một tiếng bộp lớn đã vang lên, con hổ khổng lồ một lần nữa bị đánh bay ra xa.
Lý Thanh Tuyền nâng chân đứng ngay chỗ con hổ khổng lồ vừa đứng lúc nãy, nàng nhìn chung quanh một vòng, vội vội vàng vàng để chân xuống, vừa sửa váy vừa thì thầm: "Tỷ tỷ nói, phải giống thục nữ, phải nhã nhặn điềm đạm!"
Nàng quay đầu cười mỉm chi với Chu Khinh Vân hỏi: "Ta có giống thục nữ không?"
Chu Khinh Vân hơi giật mình vội gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lý Thanh Tuyền vui vẻ hoan hô: "Hay quá đi!"
Con hổ khổng lồ lắc đầu cố gượng dậy, trên ót nó còn in một cái dấu chân nho nhỏ.
Con hổ khổng lồ vừa gượng dậy, Lý Thanh Tuyền đã nhảy lên lưng nó, không ngừng nện nắm đấm xuống lưng nó, miệng còn liên tục hô to: "Đánh… đánh… đánh… đánh… đánh… ta đánh này!"
Tiếng nổ liên tiếp như tiếng trống dồn dập vang vọng khắp sơn cốc!
Tấn Dương đứng trên bồ đoàn Thủy Hỏa, sùng bái nhìn Lý Thanh Tuyền la to: "Hoàng cô cố lên! Hoàng cô giỏi quá! Hoàng cô giỏi quá đi!"
Lý Thanh Tuyền đắc ý ngửa mặt cười nói: "Đương nhiên rồi, chỉ là một con mèo nhỏ, sao có thể làm khó ta được chứ!"
Trang 146# 2