Chương 289: Lý do bị thương
Ngân Giác Đại vương đi tới trước giường, quan sát Tề Linh Vân một lúc rồi tuỳ ý hỏi: "Sao nàng ta bị thương?"
Chu Khinh Vân đáp: "Bị yêu hổ tấn công."
Ngân Giác Đại vương cười ha hả hỏi tiếp: "Các ngươi gia nhập Phật giáo rồi mà vẫn tiếp tục làm mấy chuyện trảm yêu trừ ma à?"
Hai mắt Chu Khinh Vân híp lại, tỏ vẻ đề phòng trả lời: "Ngươi biết chúng ta là ai?"
Ngân Giác Đại vương gật đầu đáp: "Biết chứ!"
Chu Khinh Vân im lặng một lát, mới nói tiếp: "Chúng ta không gia nhập Phật giáo, sau khi Bạch Mi gia nhập Phật giáo, chúng ta dẫn theo một số đệ tử không muốn gia nhập ở lại chỗ đó, định xây dựng lại Thục Sơn."
Chu Khinh Vân vừa kể xong đã ứa nước mắt: "Có ai ngờ, có ai ngờ hôm qua có một con yêu hổ đột nhiên xông tới tấn công Thục Sơn, các sư đệ đều đã chết trận, chỉ có ta và Linh Vân trốn tới chỗ này thôi."
Ngân Giác Đại vương nghe vậy thì sửng sốt, nhủ thầm: "Vậy mà cũng có người ở lại à."
Ngay sau đó hắn cười ha hả nói: "Được lắm! Được lắm, chỉ bằng việc các người quyết ở lại Thục Sơn không gia nhập Phật giáo, ta sẽ giúp các ngươi chữa thương."
Chu Khinh Vân lau khô nước mắt đáp: "Cảm ơn!"
Ngân Giác Đại vương mở miệng Tề Linh Vân ra, bắn một viên đan dược vào trong, trên người Tề Linh Vân đột nhiên toả ra vầng sáng vàng, vết thương trên người được vầng sáng vàng bao phủ thì nhanh chóng khép lại.
Ngân Giác Đại vương lại nói tiếp: "Xong rồi đó." Rồi hắn xoay người đi ra ngoài, lúc ra tới trước cửa còn xoay người lại nói: "Muốn xây dựng lại Thục Sơn, thì cứ ở trong này luyện tập chăm chỉ!"
Chu Khinh Vân cung kính nói: "Vâng!"
Lăng Hư Tử thấy Ngân Giác Đại vương đi cũng vội vàng chạy theo ra ngoài.
Một lát sau, Tề Linh Vân mở mắt tỉnh lại, thều thào nói: "Đây là chỗ nào vậy?"
Bản Nhân vui vẻ reo lên: "Tỉnh rồi, nàng ấy tỉnh rồi kìa!"
Chu Khinh Vân vội vàng đỡ Tề Linh Vân dậy, lo lắng hỏi han: "Linh Vân, tỷ cảm giác thế nào?"
Tề Linh Vân mỉm cười đáp: "Còn sống."
Nguyên Bảo từ ngoài bước vào, áy náy nói: "Các vị, nếu cô nương này đã khoẻ lại, vậy mời các vị đi cho."
Chu Khinh Vân nghe vậy đáp: "Cảm ơn!" Nói rồi đỡ Tề Linh Vân đi ra ngoài.
Hồ Mị Nương đi tới trước mặt Nguyên Bảo cẩn thận hỏi thử: "Hết bao nhiêu tiền vậy?"
Nguyên Bảo cười to: "Sư gia nói, lần này không tính tiền."
Hồ Mị Nương vui vẻ reo lên: "Vậy thì tốt quá, cảm ơn! Cảm ơn nhiều!"
Ra ngoài đường, Chu Khinh Vân đỡ Tề Linh Vân, hai người nhìn yêu quỷ đi tới đi lui chung quanh, không biết nên đi về nơi nào.
Bản Nhân cười hì hì nói: "Hay các tỷ tới nhà ta chơi nhé!"
Chu Khinh Vân ngại ngùng nói: "Vậy thì phiền các ngươi lắm."
Bản Nhân cười hì hì nói: "Không có đâu! Nhà bọn ta chỉ là một cái hang núi lớn mà thôi, trong đó không có gì hết đó."
Tề Linh Vân vẫn còn hơi yếu, nghe vậy đành nói: "Cảm ơn nhé!"
Một con yêu thỏ nhỏ vui vẻ reo lên: "Có bằng hữu mới muốn tới nhà chơi này!"
Đại Nhĩ thấy hơi khó xử muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, mong là không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả!
Hai người Tề Linh Vân đi theo đám thỏ yêu ra phố, nhìn thấy cách phố không xa lắm, có một ngọn núi nhỏ, dưới chân núi lại có một cái hang núi khá lớn, cả đám người lần lượt đi vào trong.
Hai ngày sau, Tấn Dương vui mừng xuất hiện ở trong sân.
Trương Minh Hiên ngồi trên bàn đu dây cười hỏi: "Sao rồi? Con gặp được phụ hoàng, mẫu hậu của con rồi hả."
Tấn Dương vui vẻ gật đầu đáp: "Dạ phải! Con còn gặp được Lý Trị ca ca và thái tử ca ca nữa, họ đều rất thích con đó!"
Trương Minh Hiên tò mò hỏi han: "Họ có nói gì với con không nè?"
Tấn Dương nghe vậy đáp: "Mẫu hậu nói, con phải ngoan ngoãn nghe lời hoàng thúc, chăm chỉ tu luyện."
Trương Minh Hiên cười nói: "Tấn Dương lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời hết đó."
Tấn Dương vui vẻ reo lên: "Đúng rồi ạ!"
Trương Minh Hiên khó hiểu hỏi lại: "Tiểu Tuyết đâu rồi? Sao mấy ngày nay ta không gặp nàng ấy nhỉ?"
Tấn Dương cười nói: "Tiểu Tuyết về nhà rồi ạ! Nhưng sẽ trở về nhanh thôi, con cũng nhớ nàng ấy lắm."
Tấn Dương lại vui vẻ reo lên: "Con còn muốn kể cho mẫu hậu nghe về chuyện Tiểu Tuyết, chuyện Tiểu Thải Nhi, rồi mấy chuyện phố phường ở chỗ này, rồi cả chuyện về Tiểu Thỏ Tử tỷ tỷ nữa." Rồi lại chợt mất mát: "Tiếc là, thời gian không nhiều lắm."
Trương Minh Hiên cười nói: "Sau này sẽ còn cơ hội nữa mà."
Tấn Dương gật đầu một cái thật mạnh, đáp: "Dạ, con biết rồi ạ!"
Trương Minh Hiên nói rằng: "À đúng rồi, hai hôm nay, ta có đăng tập mới của Bạch Xà Truyện đó, con đã xem chưa?"
Tấn Dương nghe vậy buồn rầu nói: "Con quên mất tiêu rồi ạ!"
Nói rồi con bé vừa lấy di động ra vừa chạy vào phòng, còn vừa chạy vừa la lên: "Con đi xem ngay đây ạ."
Trên đường phố của thành Trường An, một ông lão bán hàng rong đang rao to: "Bán rắn! Bán rắn đây! Mua về làm thuốc, ngâm rượu, để tẩm bổ thân thể, giữ gìn sức khoẻ!"
Trên đường cái một thư sinh dẫn theo hai thư đồng vừa hay đi ngang qua, thấy vậy tấp vào sập ven đường, cười hỏi thử: "Rắn này ông bán thế nào?"
Ông lão vui vẻ cười giới thiệu: "Mười văn một con, mớ này là do ta chui vào hang núi vất vả lắm mới đào ra được đó."
Thư sinh bèn nói: "Vậy ta mua hết mớ rắn này."
Ông lão vội vàng thở dài đáp: "Cảm ơn công tử, cảm ơn công tử!"
Thư sinh dẫn theo một một bọc rắn đi ra ngoài thành, một thư đồng tò mò dò hỏi: "Thiếu gia, chúng ta đi đâu vậy ạ!"
Thư sinh cười cười nói: "Tìm một sơn động nào đó, phóng sinh mớ rắn này."
Một thư đồng khác đứng cạnh cũng vội khen ngợi: "Thiếu gia chúng ta đúng là có lòng dạ Bồ Tát mà."
Ở những nơi đã có di động, ngày ngày đều có mấy thư sinh hay công tử gì đó, lén lút mua thỏ, hồ ly thậm chí là gà vịt đi phóng sinh, có vài người còn ra sông phóng sinh nào cá chép sống nào trai nước ngọt nữa chứ, nên mùa đông này cuộc sống của đám thợ săn xem như đỡ hơn trước rất nhiều.
Dạo này trên mạng ai nấy đều bàn tán về Bạch Xà Truyện, cũng khen ngợi Trương Minh Hiên hết lời, nếu so với Tiên Kiếm kỳ hiệp truyện và Hoa Thiên Cốt thì Bạch Xà Truyện dịu dàng hơn rất nhiều, không hề có mấy tình tiết quằn quại đau lòng làm người xem cực kì thoải mái. Tình tiết thảm nhất cũng chỉ là Hứa Tiên vì trộm ngân khố nên bị phạt sung quân, nhưng với những người có kinh nghiệm xem mấy bộ ngược quằn quại Trương Minh Hiên đã viết, thì thế này chưa thấm vào đâu cả.
Thanh Liên Kiếm: Qua mấy tập này, ta phát hiện Bạch Xà Truyện không có những nội dung quá hà khắc quá đau lòng, cuối cùng Trương công tử cũng chịu từ bi với các nhân vật của mình rồi à.
Lão Chu: Bạch Tố Trinh vừa xinh đẹp vừa thiện lương, ngay cả Trương Minh Hiên cũng không đành lòng làm hại tới nàng, như vậy cũng tốt, chúng ta xem cũng thoải mái hơn.
Thư Lang: các vị nói thử xem, chuyện yêu quái trả ơn có thật sự tồn tại không?
Thanh Liên Kiếm: chuyện này ta có thể trả lời cho ngươi, là có thật, không phải yêu quái nào cũng xấu xa cả đâu.
Bạch Vân đạo trưởng: Cái kiểu mà cứ không cần biết gì cả, hễ gặp được yêu quái là thẳng tay đập chết như đám người bên Phật giáo rất khó chấp nhận được, bởi vì bản thân bần đạo đã từng gặp được một con yêu hồ đi trả ơn, bần đạo thấy thế còn ra tay giúp nó nữa.
Đại Thạch Đầu: Đạo trưởng lòng mang từ bi!
Cẩu Thặng: Đạo trưởng lòng mang từ bi.
Nhất Tâm: Phật giáo chúng ta không hề bài xích tất cả các yêu quái!
Bạch Vân đạo trưởng: Ha hả! Ngươi tự đi mà xem bộ phim Phương Trượng Thiếu Lâm do các ngươi tự quay đi! Mới hết bốn tập đã giết hai con yêu quái, chỉ biết giết chóc lung tung bừa bãi mà thôi.
Trình gia đại Ma Vương: có cách giúp động vật thành tinh nhanh hơn không ạ?
Bạch Vân đạo trưởng: Ngươi muốn làm gì?
Trình gia đại Ma Vương: Hì hì… ta không muốn phải chờ hơn một ngàn năm đâu.
Tố Nhã Thanh Hà: Đồ xấu xa!
Trình gia đại Ma Vương: Thằng nhóc nhà họ Đỗ kia, đừng cho ta không biết cái tài khoản này là của ngươi nhé, còn lấy tên như nữ nhân nữa chứ, đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ.
Tố Nhã Thanh Hà: Đồ thô bỉ, đồ mãng phu, đồ xấu xa!
Trình gia đại Ma Vương: Bộ ngươi tưởng mình không phải đồ xấu xa à, hôm qua ta còn thấy ngươi lén cầm một cái lồng đầy thỏ đi phóng sinh kìa.
Tố Nhã Thanh Hà: Đó là do ta lòng mang từ bi, muốn tích lũy công đức.
Trình gia đại Ma Vương: [cười to] Ha ha, sau khi ngươi đi về, ta đã bắt hết bọn chúng lại nấu một nồi thịt thỏ kho tàu rồi.
Trong Đỗ phủ, Đỗ Hà siết chặt nắm tay nghiến răng nghiến lợi nói: "Trình Xử Mặc!!!"
Trang 146# 1