Chương 292: Cự Hạt đến
Cách đó không xa, lỗ tai Tề Linh Vân, Chu Khinh Vân dựng thẳng lên.
Lý Thanh Nhã hơi liếc mắt về phía bên đó, giải thích: "Nếu bọn họ vẫn lấy danh hào Thục Sơn, nguyên nhân sẽ rõ ràng thôi."
Tề Linh Vân nói: "Chúng ta lập phái ở Thục Sơn, đương nhiên phải gọi là Thục Sơn phái rồi."
Lý Thanh Nhã nói tiếp: "Thục Sơn quy Phật. Theo lý, khí vận Thục Sơn đều phải quy về Phật giáo. Thục Sơn là nhân giáo đạo thống, uy danh lan xa, khí vận thâm hậu. Khí vận này đối với Phật giáo cũng coi như không ít. Bây giờ, các ngươi là đệ tử Thục Sơn phái, khí vận Thục Sơn đương nhiên phải quy về các ngươi. Chỉ khi nào các ngươi bị diệt, khí vận Thục Sơn mới quy về Phật giáo."
Trương Minh Hiên gật đầu: "Cho nên, bây giờ, các ngươi chính là người thừa kế hợp pháp đầu tiên."
Lý Thanh Nhã mỉm cười: "Nói rất đúng! Nhưng bây giờ thì không phải. Môn phái bị phá, đệ tử bị tiêu diệt, Thục Sơn đã hoàn toàn không còn. Ít ra cũng đã có hơn một nửa khí vận quy về Phật giáo."
Tề Linh Vân nắm chặt nắm đấm, bờ môi trắng bệch, từng hạt huyết châu thẩm thấu ra.
Im lặng một lát, Tề Linh Vân nói: "Đa tạ đã giải thích!"
Lý Thanh Nhã cười nói: "Nếu bây giờ các ngươi không còn chỗ nào để đi, cứ ở lại đây. Đương nhiên, mấy chuyện trảm yêu trừ ma thì không thể làm."
Tề Linh Vân đáp: "Ta biết rồi!"
Không bao lâu sau, đám thỏ yêu cùng với Tề Linh Vân, Chu Khinh Vân rời khỏi đảo, tạm thời ở lại tửu điếm trong phường thị.
Sáng hôm sau, Trương Minh Hiên bước ra khỏi phòng, thấy Lý Thanh Tuyền đang vác một cái vạc lớn ra ngoài.
Trương Minh Hiên ngạc nhiên hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
Lý Thanh Tuyền vẫy tay: "Ngươi qua đây xem đi."
Trương Minh Hiên bước qua, giật nảy mình:" Vật gì thế?"
Bên trong vạc lớn là một đống máu thịt còn đang phập phồng.
Lý Thanh Tuyền đáp: "Là con hổ kia đấy!"
Trương Minh Hiên không thể tin nổi: "Tại sao nó lại biến thành như vậy?"
Lý Thanh Tuyền nhếch miệng: "Tấn Dương rất thích sờ nó, ta liền lột da nó ra, làm áo da hổ cho Tấn Dương."
Sau đó đắc ý nói: "Ý tưởng này không tệ."
Trương Minh Hiên bó tay: "Ngươi không cảm thấy quá tàn nhẫn sao?"
Lý Thanh Tuyền đáp: "Chẳng sao cả! Mấy chuyện này thường diễn ra trong đám yêu quái. Với lại ta đã giảm đau cho nó rồi. Ta hiền quá mà."
Nhìn vẻ mặt khó tin của Trương Minh Hiên, Lý Thanh Tuyền bất mãn nói: "Hôm qua, khi ngươi ăn thịt, sao ngươi không thấy tàn nhẫn đi?"
Đặt vạc xuống đất, Lý Thanh Tuyền nói tiếp: "Ngươi mang cho Quan m đi", rồi hừ một tiếng bỏ vào nhà.
Trương Minh Hiên đau đầu nhìn cái vạc trước mặt, do dự một chút rồi nâng vạc ra ngoài.
Trương Minh Hiên vừa ra khỏi đảo Huyền Không, một luồng Phật quang như hoa sen nở rộ. Quan m và La Hán xuất hiện trên bầu trời.
Trương Minh Hiên đẩy cái vạc lớn ra phía trước, ngượng ngùng nói: "Có chút bất ngờ!"
Phục Hổ La Hán kêu lên: "Hoàng Phong!"
Y vội vàng phi thân xuống cái vạc, đau lòng nhìn con hổ.
Quan m lạnh lùng nói: "Chúng ta đi!"
Sau lưng xuất hiện một lỗ đen. Quan m quay người bước vào. Phục Hổ La Hán cũng bước vào vết nứt không gian. Trước khi bước hẳn vào trong, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Trương Minh Hiên, ánh mắt đầy oán hận: "Chuyện này bần tăng nhớ kỹ."
Trương Minh Hiên cau mày nhìn Phục Hổ La Hán, do dự một chút không biết có nên giữ y lại hay không, nhưng nghĩ đến Quan m, Trương Minh Hiên liền từ bỏ, nhìn vết nứt không gian khép lại.
Khi Trương Minh Hiên đang định đi về, một tiếng cười khẽ vang lên bên tai: "Có thể khiến cho Quan m kiêng kỵ, ngươi rất lợi hại."
Trương Minh Hiên quay đầu lại, cảnh giác nhìn xung quanh:" Ngươi là ai?"
Tiếng cười kia vang lên: "Muốn biết ta là ai, đến trăm dặm phía Bắc, ta ở đó chờ ngươi."
Trương Minh Hiên quay đầu bỏ đi: "Ta chẳng cần biết ngươi là ai, phiền phức."
"Hoàng hậu Đại Đường, ngươi cũng không cần sao?"
Trương Minh Hiên ngừng lại, tức giận nói: "Các ngươi giết Hoàng hậu?"
"Đến đi, ta chờ ngươi!"
Trương Minh Hiên lập tức bay về phía Bắc. Chớp mắt đã bay qua trăm dặm. Trương Minh Hiên rơi xuống một ngọn núi, xung quanh đều là gió ngược, dưới chân là mây trắng ung dung.
Trương Minh Hiên cầm trường kiếm: "Ra đi!"
Trước mặt hắn xuất hiện một luồng khói đen.
Trương Minh Hiên cảnh giác lui về sau một bước, nhìn khói đen nhấp nhô, ngưng tụ thành một nữ tử áo đen. Bờ môi đen nhánh không diễn tả được tà ý.
Trương Minh Hiên hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Cự Hạt cười ha hả: "Ngươi có thể gọi ta là Cự Hạt."
Trương Minh Hiên hỏi: "Hoàng hậu đâu?"
Cự Hạt duỗi tay ra, một quả cầu xuất hiện trong lòng bàn tay. Bên trong quả cầu, Hoàng hậu đang nằm ngủ say.
Trương Minh Hiên cau mày: "Ngươi muốn thế nào?"
Cự Hạt cười nói: "Đúng là thẳng thắn. Mau đem Phong Thần đài cho ta, ta sẽ trả Hoàng hậu lại cho ngươi."
Trương Minh Hiên giật mình: "Phong Thần đài gì?"
Cự Hạt nghiêm mặt đáp: "Ngươi đừng giả ngu với ta. Vô Thiên Phật Tổ đã nói, Phong Thần đài đang ở trên người ngươi."
Trương Minh Hiên lại giật mình. Vô Thiên?
Nghe Cự Hạt nhắc đến một cái tên, Trương Minh Hiên lập tức có suy đoán.
Vội vàng hỏi: "Vô Thiên? Vô Thiên mà xài hoa sen đen đó hả?"
Cự Hạt kinh ngạc hỏi: "Ngươi cũng biết Vô Thiên Phật Tổ? Như thế cũng tốt, khỏi cần giải thích. Mau đưa Phong Thần đài ra đây."
Trương Minh Hiên không khỏi đau đầu. Các thế lực Phật đạo giao tranh, tại sao Vô Thiên cũng xuất hiện? Không phải ông ta đã trao quyền lui về rồi sao? Về chuyện Phong Thần đài, Trương Minh Hiên đã đoán được nó là gì, là bảo vật mà Lý Thanh Tuyền trộm được từ Côn Luân.
Trương Minh Hiên duỗi Phong Thần đài trong tay ra: "Ngươi nói cái này?"
Ánh mắt Cự Hạt sáng lên, nhìn Phong Thần đài, nói: "Mau đưa Phong Thần đài cho ta."
Trương Minh Hiên nói: "Ngươi trả Hoàng hậu cho ta trước."
"Được!" Cự Hạt ném quả cầu có thần hồn Hoàng hậu về phía Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên vội vàng bắt lấy quả cầu, thần niệm quét qua, lập tức thở phào. Thần hồn Hoàng hậu không hề bị tổn hại.
Trương Minh Hiên thu thần hồn Hoàng hậu vào Động Thiên Đại.
Cự Hạt cau mày nói: "Mau đưa Phong Thần đài cho ta" .
Trương Minh Hiên gật đầu: "Cho ngươi!" Sau đó ném Phong Thần đài ra ngoài.
Cự Hạt nhận lấy thần đài, cười nói: "Rất tốt. Ngươi không hề nuốt lời. Đã như vậy, ta cho ngươi một lời khuyên."
Lỗ tai Trương Minh Hiên lập tức dựng thẳng lên.
Cự Hạt nói: "Tuyệt đối không được để cho thần hồn của Hoàng hậu tiến vào cảnh nội Đại Đường. Nếu không, không ai cứu được nàng ta đâu."
Trương Minh Hiên khó hiểu hỏi: "Vì sao?"
Cự Hạt đáp: "Không vì sao cả, có người không muốn nhìn thấy nàng ta ở Đại Đường, thế thôi."
Trương Minh Hiên có chút rung động: "Là ai đã giết Hoàng hậu?"
Cự Hạt nói: "Ngươi còn định báo thù hay sao? Ngươi còn kém xa lắm. Cho dù ngươi có Thanh Bình kiếm tương trợ, cũng chẳng làm gì được y đâu."
Trang 147# 2