Chương 297: Chiến Thiếu Lâm
Hồng thủy trút xuống thành một cái hồ lớn bên dưới Thiếu Lâm Tự.
Pháp Hải đứng trên chỗ cao, một tay cầm thiền trượng, một tay cầm bình bát.
Hứa Tiên điên cuồng vọt lên, nắm chặt cổ áo Pháp Hải, gào thét: "Ngươi trả nương tử lại cho ta, ngươi trả nương tử lại cho ta."
Pháp Hải cầm thiền trượng, biểu hiện phục tùng: "A Di Đà Phật!", rồi nhìn hồ nước lớn bên dưới, nói: "Hồ này có tên là hồ Long Đàm. Bạch Tố Trinh làm loạn nhân gian, đáng bị trừng phạt. Muốn ra khỏi tháp, trừ phi tháp Phù Đồ lộn ngược, hồ Long Đàm hết nước."
Hứa Tiên ngồi phịch xuống đất, nỉ non: "Tháp Phù Đồ lộn ngược, hồ Long Đàm hết nước. . ."
Màn hình tối đen, xuất hiện hai chữ "Hết phim!"
m nhạc vang lên.
Từng đoạn ngắn trong Bạch Xà truyện nối đuôi nhau hiện lên.
Người xem điện thoại lệ rơi đầy mặt. Một ông cụ vừa lau nước mắt vừa nói: "Tại sao lại như vậy?" Tại sao Bạch Xà truyện lại có kết cục như vậy?"
Trình phu nhân cũng khóc lóc nỉ non: "Chẳng lẽ Bạch Tố Trinh vĩnh viễn bị nhốt trong tháp sao? Không còn cách nào nữa sao?"
Đầm Bích Ba, Xà Minh mở to mắt kêu lên: "Tại sao Bạch tỷ tỷ lại bị trấn áp? Mẹ kiếp cái hồ Long Đàm cạn, mẹ kiếp cái tháp Phù Đồ lộn ngược!"
Dao Trì, Ngọc đế cũng nổi nóng: "Tiểu tử khốn kiếp, chẳng lẽ không quay nổi một bộ phim ra hồn sao? Đúng là muốn ăn đòn mà."
Vương Mẫu bên cạnh nói: "Cảm xúc của con đã thay đổi hơn nhiều so với trước kia. Sau khi Dao Cơ chết, con vẫn im lặng ít nói. Trong khoảng thời gian này, tâm trạng của con đã thay đổi."
Ngọc đế sững sờ, thấp giọng thì thầm: "Dao Cơ!"
Sau đó cười nói: "Có lẽ trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện thú vị."
Vương Mẫu nói: "Xem ra, ta phải nên cảm ơn tiểu tử kia."
Ngọc đế bưng chén rượu quỳnh tương uống một hơi cạn sạch: "Tùy ý người!"
Thiên Vương cung, Thác Tháp Thiên Vương nhìn hai chữ "hết phim", lẩm bẩm: "Không đúng, không đúng. Tiếp theo hẳn sẽ còn."
Ông ta vội vàng móc điện thoại ra, gọi cho Trương Minh Hiên. Trương Minh Hiên xuất hiện trên màn hình.
Thác Tháp Thiên Vương khẩn trương hỏi: "Nội dung tiếp theo đâu? Hứa Sĩ Lâm đâu? Hai người Bạch Tố Trinh không phải phi thăng Tây thiên sao?"
Trương Minh Hiên không chút để ý: "Ngươi nói cái gì? Xóa rồi."
Thác Tháp Thiên Vương rống to: "Ngươi nói cái gì? Xóa? Tại sao lại xóa?"
Trương Minh Hiên ngoáy lỗ tai, nói: "Giọng của ngươi lớn quá, điếc cả màng nhĩ."
Thác Tháp Thiên Vương lại càng lớn tiếng hét lên: "Ngươi quay lại cho ta. Nội dung tiếp theo mới là phần thăng hoa của cả bộ truyện. Kết cục của Bạch Tố Trinh và Pháp Hải còn chưa xuất hiện. Khổ tâm của Pháp Hải thiền sư không được nói ra, tại sao lại xóa?"
Trương Minh Hiên thản nhiên nói: "Không thích thì xóa thôi. Ta còn bận việc, về sau hãy nói."
Màn hình tắt cái bụp.
Thác Tháp Thiên Vương một lần nữa nhấn vào tài khoản của Trương Minh Hiên, gọi video call.
Một tin nhắn xuất hiện: "Hai người không còn là bạn bè. Xin quý khách để lại thông tin kết bạn."
Thác Tháp Thiên Vương ném điện thoại di động xuống đất, vỡ thành bảy tám mảnh.
Bên ngoài viện, Na Tra nhếch miệng, gật gù đắc ý: "Không phải trên mạng có câu, không tìm đường chết sẽ không chết sao?"
Lê Sơn, Vũ Thần và Thanh Trúc nhìn nhau.
Thanh Trúc nghi hoặc nói: "Vũ Thần tỷ, nếu như ta nhớ không lầm, đằng sau vẫn còn nội dung mà? Còn có cố sự của Hứa Sĩ Lâm."
Vũ Thần gật đầu: "Không sai! Nhưng tại sao tên kia lại cho nó kết thúc?"
Trên đường đến Tây Thiên, bốn thầy trò Đường Tăng đang ngồi trên một tảng đá lớn.
Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai, cả giận nói: "Lão Tôn ta muốn một gậy đập nát Thiếu Lâm Tự."
Đường Tam Tạng giật mình, vội vàng khuyên: "Ngộ Không, đừng nên vọng động. Câu chuyện này là giả."
Trư Bát Giới chen vào: "Lão Trư ta lại xem là thật. Câu chuyện này rất thật."
Đường Tam Tạng quát: "Con im miệng đi!"
Sa hòa thượng cười nói: "Sư phụ, nếu người gặp được yêu quái như Bạch Tố Trinh, người sẽ làm như thế nào?"
Đường Tam Tạng chém đi chặt sắt: "Vi sư không giống Pháp Hải.'
Trên mạng cũng bắt đầu ầm ĩ.
Có người mắng Pháp Hải, có người mắng Thiếu Lâm, có người mắng Trương Minh Hiên. Tiếng mắng sóng sau xô sóng trước, oán khí ngập trời.
Đột nhiên có một người tên Huyền Xà kêu to: "Chuẩn bị đánh Thiếu Lâm. Ai cùng chung ý tưởng tập hợp Tung Sơn."
Tiểu Hỏa Ngưu: "Con rắn vô lại kia, chờ ta một chút."
Huyền Xà: "Bảo ta là rắn vô lại? Ngày nào ta cũng ăn thịt bò."
Tiểu Hỏa Ngưu: "Ngày nào ta cũng ăn canh rắn."
Thanh Liên Kiếm: "Haha, cứu Bạch Tố Trinh, tính ta một phần."
Man Ngưu: "Này này, ta cũng đến."
Sơn Lâm Ta Là Vương: "Hừ, đã sớm nhìn mấy con lừa trọc Thiếu Lâm không vừa mắt."
Tiểu thư sinh: "Ta cũng muốn biết, bây giờ Hứa Tiên đã chết già rồi, ta cứu Bạch Tố Trinh, Bạch Tố Trinh có thể lấy thân báo đáp hay không."
Cẩm Tịch: "Khẳng định có."
Bạch Vân đạo trưởng: "Bần đạo không ưa nhất mấy con lừa trọc ngang ngược, bá đạo. Chuyện giải cứu Bạch Tố Trinh, cứ giao cho bần đạo."
Tử Vân đạo trưởng: "Bạch Vân, mau dẹp cái tâm tư bẩn thỉu của ngươi đi. Cứu Bạch Tố Trinh là chuyện của ta."
Kim Đỉnh đạo trưởng: "Vô Lượng Thiên Tôn, tiên đạo quý sinh, bần đạo nguyện đến độ Bạch Tố Trinh."
Kim Xà Lang Quân [nổi nóng]: "Bạch Tố Trinh là người Xà tộc, các ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ."
Dạ Lang Vương: "Tung Sơn đâu? Trẫm mang theo mười vạn đại quân tiến đánh."
Đường Vương: "Nằm trong cảnh nội Đại Đường ta, ngươi đến thử một chút đi."
Dạ Lang Vương: ". . . . ."
Lý Thế Dân ngồi trên ghế, suy nghĩ việc tổ chức một bữa tụ họp giữa các Đế Hoàng.
Bên trong hoàng cung Dạ Lang quốc, điện thoại của Quốc vương Dạ Lang quốc ting một tiếng, một tin nhắn gửi đến, là Đường hoàng mời ông đến tham gia buổi gặp mặt giữa các Đế Hoàng.
Quốc vương Dạ Lang quốc gửi một tin nhắn phản hồi, sau đóp bay đến họp mặt.
Liên tiếp tin nhắn vang lên, hoan nghênh Dạ Lang Vương, hoan nghênh Tây Phiên Cáp, hoan nghênh Ô Tư Tàng, hoan nghênh Bì Sơn, hoan nghênh Tây Dạ. . .
Đường Hoàng: "Chúng ta lập nhóm."
Quốc Vương Dạ Lang quốc: "Vâng!"
Quốc Vương Tây Phiên Cáp: "Tùy ý Đường Hoàng."
Quốc Vương Ô Tư Tàng: "Tùy ý Đường Hoàng!"
Quốc Vương Dạ Sơn: "Đường Hoàng đại ca, có thể quản lý sao?"
Đường Hoàng: "Nhóm này không cần quản lý, chỉ mở ra một nơi giao lưu cho mọi người mà thôi."
Quốc Vương Tây Dạ: "Vẫn là Đường Hoàng lo chu đáo."
Tung Sơn Thiếu Lâm Tự, đại trận mở ra. Một lồng ánh sáng màu vàng bao trùm Thiếu Lâm Tự. Từng võ tăng tay cầm côn, cảnh giác nhìn lên bầu trời.
Trên đỉnh núi cao cách Tung Sơn, một đám người chiếm một phương, có đạo sĩ, có thư sinh, có yêu tộc.
Một cô gái mặc áo đỏ, cầm quạt hoa đào, cười nói: "Chừng nào thì bắt đầu? Người ta không đợi nổi nữa đâu."
Một thư sinh nhìn thấy nàng, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Đúng là quốc sắc thiên hương!"
Trang 150# 1