Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 296: Dìm chết Thiếu Lâm Tự

Chương 296: Dìm chết Thiếu Lâm Tự




Mấy ngày sau, rất nhiều người mở điện thoại, ấn vào truyện Bạch Xà theo thói quen.

m nhạc vang lên, có người ngâm nga theo tiếng nhạc: "Chờ một lần chờ ngàn năm. Chờ một lần ta không hối hận. . ."

Tiến vào nội dung chính. Lão hòa thượng Pháp Hải ngồi trong một gian thiện phòng, gõ mõ keng keng. Tiếng mõ như trân châu rơi xuống khay ngọc.

Bên trong đại trạch Trình phủ, Trình phu nhân nhìn màn hình nghe tiếng gõ mõ, nhướng mày nói: "Đột nhiên ta có một cảm giác bất an."

Thần thái Lý Thế Dân sáng láng ngồi trước bàn ăn, tươi cười nhìn bữa ăn sáng, rồi nhìn màn hình, cười ha hả: "Bạch Tố Trinh muốn quyết chiến với Pháp Hải sao? Cứ đánh đi, trẫm không quan tâm."

Trong một tòa hậu cung, một nữ tử mặc cung phục, khí khái anh hùng ngồi sâu trong góc tối, cau mày.

Một thị nữ chạy vào, đóng cửa lại, cẩn thận nói: "Đại nhân, Đường vương đã hơn mười ngày không đến chỗ nương nương khác để nghỉ ngơi, cũng không sủng hạnh bất kỳ người mới nào."

Nữ tử bên trong nói: "Ta biết rồi, ngươi ra ngoài đi."

Thị nữ cung kính đáp: "Vâng!" rồi lui ra ngoài.

Nữ tử trong phòng oán hận nghiến răng: "Vô Thiên, ngươi dám trả lại hồn phách của Hoàng hậu, làm hỏng chuyện tốt của ta."

Im lặng một lâu, nữ tử lẩm bẩm tiếp: "Xem ra đường Lý Thế Dân đã không thông rồi."

Trên trời, Ngọc đế đang thoải mái nhàn nhã uống rượu xem tivi.

Đại điện Thiên Vương, Thác Tháp Lý Thiên Vương kích động đọc Bạch Xà truyện: "Nào, qua một khoảng thời gian nữa thôi, các ngươi sẽ nhìn ra được dụng tâm lương khổ của Pháp Hải."

Trên trời dưới đất, không biết có bao nhiêu người đang xem điện thoại.

Trong điện thoại, Pháp Hải mở mắt ra: "Bạch Tố Trinh."

Hứa Tiên cười to, mang theo một con gà mái bước vào trong, không ngừng chào hỏi bên cạnh: "Chào buổi sáng, Võ đại nương!"

"Chào buổi sáng, Hứa tướng công."

"Trương Tam bá, lưng của người đỡ đau chưa?"

"Đa tạ Hứa đại phu đã quan tâm, ta đỡ nhiều rồi."

"Nhớ thường xuyên đến lấy thuốc nhé. Không lấy tiền của người đâu."

"Vậy thì không được tốt lắm."

Khi Hứa Tiên đang mỉm cười chào hỏi hàng xóm, đột nhiên nhìn thấy Pháp Hải một tay cầm thiền trượng, một tay cầm bình bát xuất hiện trước mặt. Sắc mặt Hứa Tiên liền thay đổi, liên tiếp lui về sau mấy bước, lắp bắp: "Ngươi. . . ngươi muốn làm gì?"

Pháp Hải nâng bình bát: "Mời Hứa thí chủ đến Thiếu Lâm một chuyến."

Hứa Tiên lắc đầu liên tục: "Không, ta không đến Thiếu Lâm, không đi với ngươi", sau đó quay đầu bỏ chạy.

Pháp Hải niệm một câu Phật: "A Di Đà Phật! Hứa thí chủ, đắc tội."

Cà sa hất lên, hai người biến mất trong biển người.

Bên trong Bảo An Đường, Bạch Tố Trinh ưỡn cái bụng lớn, lo lắng ngồi trên giường: "Tại sao tinh thần của ta lại không được tập trung?"

Ngón tay kết động, bát quái lưu chuyển.

Bạch Tố Trinh bỗng đứng lên, hoảng hốt nói: "Không ổn rồi, phu quân bị Pháp Hải bắt rồi!", sau đó vội vàng chạy ra ngoài.

Trên hành lang, Tiểu Thanh kêu lên: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ chạy đi đâu vậy?"

Bạch Tố Trinh vội nói: "Tiểu Thanh, tướng công bị Pháp Hải bắt đến Thiếu Lâm Tự rồi."

Tiểu Thanh nói: "Tỷ tỷ, để muội đi cùng với tỷ."

Bạch Tố Trinh gật đầu, hai người hóa thành hai luồng ánh sáng trắng xanh bay vút lên trời.

Người xem nhìn không chuyển mắt.

Một bé gái rúc vào người mẹ mình, bất mãn nói: "Nương, Pháp Hải đúng là xấu. Bạch Tố Trinh tỷ tỷ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Mẫu thân cô bé cười nói: "Không đâu!"

Trong thư viện, Trình Xử Mặc nhìn điện thoại, hùng hổ nói: "Đúng là chỉ biết làm mấy chuyện hèn hạ."

Thiếu Lâm Tự, hai tiểu hòa thượng trốn trong góc xem điện thoại. Một tiểu hòa thượng thấp giọng nói: "Sư huynh, tại sao Thiếu Lâm Tự của chúng ta lại bị ghét như vậy?"

Sư huynh của hắn vội vàng giơ ngón tay trước miệng: "Suỵt!", rồi ngó nghiêng hai phía: "Đừng nói lung tung, đây đều là giả."

Tiểu hòa thượng liên tục gật đầu: "Đúng, đúng, đều là giả."

Chuyển cảnh. Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh rơi xuống sơn môn ngoài Thiếu Lâm Tự. Bạch Tố Trinh khẩn trương gọi: "Pháp Hải, mau thả tướng công ta ra."

Cửa Thiếu Lâm tự phát ra một tiếng kẹt. Một đám hòa thượng to nhỏ vây quanh Pháp Hải bước ra.

Pháp Hải tay nâng bình bát, nói: "Bạch Tố Trinh, ngươi thân là xà yêu ngàn năm, không ở lại thâm sơn tu đạo, sớm ngày thành chính quả, lại tiến vào thế tục, làm loạn thiên hạ. Hôm nay, ta sẽ không buông tha cho ngươi."

Bạch Tố Trinh lắc đầu, giải thích: "Không, không phải như vậy. Tiểu nữ tử được Quan m đại sĩ chỉ điểm, tiến vào nhân gian báo đáp ân tình."

Pháp Hải nói: "Bây giờ ân tình đã báo. Phật duyên của Hứa Tiên cũng đã đến. Duyên phận giữa các ngươi xem như xong."

Tiểu Thanh nói: "Tỷ tỷ, nói nhiều với lão ta làm gì? Lão ta không thả người, chúng ta đánh vào trong." Nói xong, tay cầm thanh cương kiếm lao vào.

Bạch Tố Trinh cắn răng, bắt đầu xông lên.

Pháp Hải nói: "Đóng cửa!"

Cửa Thiếu Lâm Tự ầm ầm đóng lại. Hai người va vào cửa chính, bị kim quang phản xạ trở về.

Tiểu Thanh kêu lên: "Pháp Hải, ngươi không thả tỷ phu của ta ra, hôm nay ta sẽ dìm chết Thiếu Lâm Tự của ngươi."

Bạch Tố Trinh biến sắc: "Tiểu Thanh, không được, bên dưới còn có bách tính."

Tiểu Thanh nói: "Tỷ tỷ, bây giờ không quản nhiều như vậy được. Chờ tỷ phu bị bọn chúng độ hóa, tỷ sẽ phải hối hận."

Lập tức hiện nguyên hình thành một con rắn lớn màu xanh dài ngàn mét, lăn lộn trên không trung. Một lát sau, mưa to như trút xuống. Đại hồng thủy cuốn đến, cuồng phong bốn phía.

Bạch Tố Trinh cắn răng, hiện thành con rắn trắng. Hai con rắn lớn mang theo hồng thủy ngập trời, xoay quanh Thiếu Lâm Tự.

Pháp Hải xuất hiện trên bầu trời Thiếu Lâm Tự, cả giận nói: "Bạch Xà, người dìm Thiếu Lâm Tự, dẫn đến sinh linh đồ thán bên dưới. Hôm nay, ta nhất định phải trấn áp ngươi."

Con rắn màu trắng ló đầu ra từ con sóng lớn: "Pháp Hải, trả tướng công lại cho ta."

Pháp Hải cởi bỏ cà sa. Bên trong cà sa bay ra từng miếng gạch vàng, xây thành một bức tường, bao quanh Thiếu Lâm Tự. Nước càng cao, tường cũng càng cao.

Pháp Hải lại cầm kim bát trong tay, đấu với hai con rắn một trận.

Một tiếng kêu thê thảm vang lên. Tiếng khóc oa oa vang vọng chiến trường. Pháp Hải không khỏi ngừng lại.

Bạch Tố Trinh ném một đứa bé cho Tiểu Thanh: "Tiểu Thanh, mang nó đi."

Thanh Xà hóa thành hình người, đón lấy đứa bé, hoảng hốt kêu lên: "Tỷ tỷ!"

Pháp Hải niệm một câu: "A Di Đà Phật! Mời tháp Phù Đồ!"

Một hòa thượng trong Thiếu Lâm cung kính bái: "A Di Đà Phật! Mời tháp Phù Đồ!"

Một tòa bảo tháp từ Thiếu Lâm Tự bay lên không.

Bạch Tố Trinh vội vàng nói: "Tiểu Thanh, đi mau đi."

Tiểu Thanh ôm đứa bé, cắn môi quay đầu tách sóng lớn bay đi.

Phù Đồ tháp phát ra kim quang. Bạch Tố Trinh kêu thảm, bị hút vào đáy tháp. Tháp Phù Đồ lại phát ra một tiếng vang, sau đó rơi xuống sau núi Thiếu Lâm Tự.


Trang 149# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất