Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 299: Đạt Ma hiện

Chương 299: Đạt Ma hiện




Trong lúc mọi người chém giết nhau, một đám mây trắng lững lờ bay về phía tháp Phù Đồ.

Một lão hòa thượng đứng trên đỉnh tháp, nhìn mây trắng, cười nói: "Bạch Vân đạo trưởng, đã lâu không gặp!"

Mây trắng tan đi, hóa thành một đạo sĩ mặc đạo bào màu xám nhạt, một tay cầm phất trần, kinh ngạc nhìn lão hòa thượng: "Tăng Xán, ngươi cũng có ở đây sao?"

Tăng Xán đáp: "Đạo trưởng, xin mời quay về. Có bần tăng ở đây, ngươi không vào được đâu."

Bạch Vân đạo trưởng nói: "Ban đầu ta chỉ đến xem có Bạch Tố Trinh thật hay không, nhưng bây giờ, ta càng lúc càng hứng thú với tháp Phù Đồ của các ngươi. Đạt Ma thành Phật, các ngươi không cùng ông ta tiến về Linh Sơn, ngược lại núp bên trong một tòa tháp, không thể không khiến người ta hoài nghi."

Tăng Xán cau mày, nói: "Lòng có Linh Sơn, khắp nơi đều là Linh Sơn."

Bạch Vân đạo trưởng nói: "Vậy để ta xem Linh Sơn của các ngươi là cái dạng gì."

Phất trần vung lên, ngàn vạn tơ bạc rủ xuống, quấn quanh Tăng Xán. Chân Tăng Xán liên tục di chuyển, ngón tay bắn ra từng đạo kim quang, đâm vào bên trên phất trần, phát ra tiếng va chạm của kim loại, tơ bạc văng tứ tán.

Bạch Vân đạo trưởng cảm thán: "Giỏi cho một Đa La Diệp Chỉ. Tu vi của ngươi tăng lên rất nhanh."

Tinh quang chợt lóe trong mắt Tăng Xán: "Bạch Vân chân nhân, trước kia ta không phải là đối thủ của ngươi, bây giờ ngươi không phải là đối thủ của ta. Hãy mau mang người của ngươi rút đi. Thiếu Lâm ta sẽ bỏ qua chuyện cũ."

Bạch Vân chân nhân cười hỏi: "Thật không?"

Sau đó hô lên: "Các người còn đứng xem náo nhiệt à?"

"Hahaha, Bạch Vân, ngươi cũng có chuyện nhờ cứu sao?" Một đạo sĩ áo bào tím xuất hiện trên thiên không.

Bạch Vân tức giận nói: "Ta chỉ lo lắng kéo dài thời gian, càng nhiều chuyện phát sinh thôi."

Một lão nho sinh tay nâng bản "Luận Ngữ", nói: "Tăng Xán, tránh ra."

Tăng Xán nổi nóng: "Không được, cấm địa Thiếu Lâm không được phép tiến vào."

Một thần mãng năm màu xuất hiện trên thiên không, cơ thể du động: "Tránh ra cho ta. Hôm nay ta sẽ đập tan tháp Phù Đồ, dạy cho Bạch Tố Trinh một bài học. Yêu quái không lo làm, cầu chính quả cái gì?"

"A Di Đà Phật!" Một tăng nhân trung niên cụt tay bước đến: "Bạch Tố Trinh là ai? Thiếu Lâm không có người này, xin các vị thí chủ thối lui."

Đạo sĩ áo bào tím cười nói: "Không phải Đạt Ma cũng ở đây chứ?"

Mọi người nhìn nhau. Nếu có Đạt Ma ở đây, vậy thì không dễ chơi rồi.

Cự xà quát: "Chiến!", sau đó xông tới.

Cuộc chiến trong nháy mắt khai hỏa. Bạch Vân Tử Vân đối phó Tăng Xán. Nho sinh và cự xà đối phó Tuệ Khả. Cuộc chiến kịch liệt triển khai trên không trung. Khí kình bàng bạc lan tràn, sấm rền từng cơn, đại địa như muốn dao động theo.

Hồng Hài Nhi một thương bức lui Hoằng Nhẫn: "Không chơi với ngươi nữa, ta phải đi cứu Bạch tỷ tỷ."

Một luồng Tam Muội Chân Hỏa phun ra. Sắc mặt Hoằng Nhẫn thay đổi, vội vàng né tránh. Tam Muội Chân Hỏa giống như có linh, như giòi trong xương theo sát không thả. Cả hai đuổi bắt nhau trên thiên không.

Xà Minh nhìn tình huống trước mặt, kêu lên: "Ta cũng không chơi với ngươi nữa."

Sau đó phun ra một huyền thủy màu đen về phía Đạo Tín, trong nháy mắt đông Đạo Tín thành một khối băng điêu, ngã bịch xuống đất, tạo thành một cái hố to.

Xà Minh, Hồng Hài Nhi cùng nhau bay đến tháp Phù Đồ, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi ra tay.

Tuệ Khả cụt một tay cả giận nói: "Không được!", rồi chuẩn bị bay xuống.

Nho sinh cười nói: "Ngươi ở lại đây đi! Trói!" Hư không liền xuất hiện mấy sợi dây xích màu xanh, trói tay chân Tuệ Khả lại.

Hồng Hài Nhi, Xà Minh trong ánh mắt hoảng sợ hoặc chờ đợi của mọi người, một thương một kiếm cùng nhau công kích tháp Phù Đồ. Tháp Phù Đồ vang lên một tiếng, chấn động từng trận, nhưng vẫn không tổn hại. Hồng Hài Nhi và Xà Minh ngược lại ngã nhào ra ngoài, trượt thật dài trên thiên không.

Trương Minh Hiên chậc chậc: "Thiếu Lâm mạnh hơn các ngươi nhiều lắm!"

Khương Cẩm Tịch nói: "Tại sao lại như vậy? Không thể nào?"

Trương Minh Hiên nhìn hai người công kích tháp Phù Đồ không được, lại còn bị đánh bay: "Bên trong tháp Phù Đồ khẳng định có bí mật."

Khương Cẩm Tịch trừng mắt nói: "Nói nhảm! Ta cũng biết có bí mật."

Sau đó cười nói với Trương Minh Hiên: "Nếu không, ngươi ra tay đi?"

Trương Minh Hiên lắc đầu: "Mấy chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ, ta không làm."

Nhìn Hồng Hài Nhi đang căm tức, Trương Minh Hiên chớp mắt, lặng lẽ phát qua một đoạn truyền âm.

Ánh mắt Hồng Hài Nhi sáng lên, nhìn Xà Minh, nói: "Ta có một biện pháp, có muốn thử hay không?"

Xà Minh nói: "Biện pháp gì?"

Hồng Hài Nhi há miệng, phun ra một ngọn lửa. Tam Muội Chân Hỏa hừng hực thiêu đốt tháp Phù Đồ.

Xà Minh khẩn trương kêu lên: "Ngươi muốn thiêu chết Bạch Tố Trinh à?"

Hồng Hài Nhi nói: "Yên tâm đi, không sao đâu!"

Ánh mắt lóe lên, Tam Muội Chân Hỏa trong nháy mắt dập tắt, vội vàng nói: "Nhanh, dùng huyền thủy của ngươi phun lên đi."

Xà Minh há miệng, một luồng huyền thủy màu đen phun lên tháp Phù Đồ. Một tiếng vang chói tai, một luồng khói đặc xông lên.

Hoằng Nhẫn lo tránh Tam Muội Chân Hỏa liền nổi nóng: "Các người dừng tay!"

Hồng Hài Nhi không thèm để ý, lách người xuất hiện bên cạnh bảo tháp, một quyền nện xuống. Tháp Phù Đồ ầm ầm sụp đổ, biến thành một vùng phế tích.

Trên không trung, Đạo Tín lẩm bẩm: "Tiêu rồi!"

Bên dưới, cuộc chiến cũng dừng lại. Tất cả mọi người đều nhìn phế tích tháp Phù Đồ.

Hồng Hài Nhi cao hứng kêu lên: "Bạch tỷ tỷ, ta tới cứu tỷ."

Xà Minh cũng kêu lên: "Bạch tỷ tỷ, ta mới là người đến cứu tỷ."

Hai người căm tức nhìn nhau, cùng nhau hừ một tiếng.

Hồng Hài Nhi vung tay lên, mấy thứ đổ nát bay lên, chỉ thấy bên dưới một hòa thượng mặc áo vàng nhạt đang ngồi xếp bằng, cả người tản ra kim quang. Hồng Hài Nhi giật mình mở to mắt. Phế tích lại rơi xuống.

Tăng Xán cả giận kêu to: "Các ngươi muốn chết!"

Sắc mặt Đạo Tín tái xanh: "A Di Đà Phật!"

Phế tích ầm ầm nổ tung. Lão hòa thượng kim sắc đứng lên, nhìn sang hướng Hoằng Nhẫn. Tam Muội Chân Hoa đang đuổi theo Hoằng Nhẫn bỗng bị dập tắt.

Bốn người Bạch Vân đạo trưởng tập trung cùng một chỗ. Bạch Vân đạo trưởng không thể tin được: "Đây là Đạt Ma?"

Tử Vân đạo trưởng đánh giá Đạt Ma, sau đó nói: "Đây không phải Đạt Ma, chỉ là nhục thân của Đạt Ma, không có nguyên thần."

Lão gia mặc nho phục hít một hơi, nói: "Để nhục thân Đạt Ma hoạt động, cần tốn bao nhiêu chi lực tín ngưỡng?"

Hồng Hài Nhi mặc kệ đó có phải Đạt Ma hay không, nổi nóng quát: "Lão hòa thượng, Bạch tỷ tỷ của ta đâu? Ngươi đã làm gì Bạch tỷ tỷ của ta?"

Đạt Ma nhìn Hồng Hài Nhi, hai đạo kim quang bắn ra. Hồng Hài Nhi bị kim quang đánh trúng, trong nháy mắt văng ra khỏi Tung Sơn, nện vào một đỉnh núi cao. Ngọn núi liền sụp xuống.

Xà Minh nuốt một ngụm nước miếng, hậm hực nói: "Quấy rầy ngài nghỉ ngơi, đúng là vô ý quá. Ta đi, không cần tiễn đâu." Sau đó quay đầu bỏ chạy.


Trang 151# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất