Chương 300: Diệt Thiếu Lâm
Đạt Ma đưa tay chộp một cái. Một long trảo khổng lồ xuất hiện trên không trung, tăng tốc tìm kiếm Xà Minh.
Xà Minh kêu lên hoảng sợ: "Lão hòa thượng, ngươi đừng có mà làm càn."
Ông há miệng phun ra một ngụm huyền thủy vào long trảo.
Long trảo nhanh chóng đánh tan huyền băng. Một trảo chộp vào Xà Minh, nện thật mạnh xuống đại địa bên dưới. Sơn phong chấn động, đá rơi cuồn cuộn.
Tử Vân đạo trưởng kêu lên: "Mạnh quá!"
Bên ngoài Tam Thập Tam Thiên, Nữ Oa nương nương ngồi trên giường mây, sắc mặt tái xanh: "Giỏi cho Phật giáo, dám khi dễ ta đúng không? Thanh Loan!"
Một nữ tử mặc áo xanh bước đến, cung kính đáp: "Nương nương!"
Nữ Oa nói: "Thiếu Lâm Tự giao cho ngươi. Ta đi tìm Tiếp Dẫn Chuẩn Đề lý luận một phen."
Thanh Loan đáp: "Vâng!"
Thiếu Lâm Tự, Đạt Ma vỗ ra một chưởng. Chưởng ấn kim sắc như kim cương được đổ bê tông, mang theo sức mạnh vô song, vỗ tới bốn người Bạch Vân đạo trưởng.
Bạch Vân đạo trưởng biến sắc: "Đồng loạt ra tay!" Phất trần vung lên, như cương châm đâm thẳng vào cự chưởng.
Tử Vân đạo trưởng quát to một tiếng, linh khí hội tụ Cửu Phương đan đỉnh đang ở trên hư không, xoay tròn nghênh đón cự chưởng. Nho sinh tay nâng Luận Ngữ, mặt trời mặt trăng xuất hiện trước ngực, nhật nguyệt tề huy giống như hai đạo quang luân đánh tới. Cự xà năm màu gào thét một tiếng, lượn vòng tham gia cuộc chiến.
Một tiếng nổ rung trời. Tất cả tu sĩ bên dưới đều khó chịu che lỗ tai, thấp giọng rên rỉ. Đám người Bạch Vân đạo trưởng thổi phù một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, bay thẳng ra ngoài, đâm vào sườn núi phía xa. Cự xà năm màu rên một tiếng, rơi xuống sơn cốc bên dưới, huyết dịch như mưa to bắn lên.
Xà Minh lắc đầu từ dưới lòng đất đứng dậy, dựa sát vào cái hố, chỉ vào Đạt Ma, phẫn nộ kêu lên: "Xú hòa thượng, dám đánh ta? Ta nhất định phải diệt cả nhà ngươi."
Đạt Ma cúi đầu nhìn Xà Minh, hai mắt như hai cái bóng đèn. Hai đạo kim quang bắn xuống. Xà Minh kêu thảm một tiếng, một lần nữa bị bắn đi.
Trên mạng đều im lặng, khó tin nhìn Đạt Ma. Lão hòa thượng này không nghĩ đến lại mạnh như vậy. Không ít tín đồ quỳ xuống, không ngừng dập đầu trước điện thoại, miệng niệm A Di Đà Phật.
Trong đám mây, Trương Minh Hiên đứng lên: "Xem ra, ta vẫn nên ra tay."
Khương Cẩm Tịch nghi ngờ hỏi: "Không phải ngươi nói ngươi không ra tay sao?"
Trương Minh Hiên cười nói: "Bởi vì Bạch Xà truyện của ta, bọn họ mới tấn công Thiếu Lâm. Bất kể thế nào, ta cũng không thể để bọn họ chết ở đây được."
Khương Cẩm Tịch nắm chặt tay, tươi cười nói: "Cố lên!"
Trương Minh Hiên trừng mắt lại.
Khi Trương Minh Hiên đang định ra tay, một tiếng quát lạnh vang lên trên thiên không: "Các ngươi thật to gan!"
Đạo Tín chắp tay trước ngực, khẽ nhỏ giọng niệm một câu "A Di Đà Phật", sau đó nhắm mắt không lên tiếng.
Tăng Xán, Hoằng Nhẫn đều chắp tay trước ngực, cụp mắt xuống.
Thanh Loan xuất hiện trên thiên không, cười lạnh nhìn đám người Thiếu Lâm Tự.
Một quyền của Đạt Ma bỗng nhiên đảo về phía Thanh Loan. Quyền chưởng kim sắc to lớn như cây cột chống trời, mang theo khí thế khó mà địch nổi, phá tan không khí đánh tới Thanh Loan.
Thanh Loan hất tay, quát "Cút!" . Đạt Ma bịch một tiếng, ngã lăn sang bên cạnh, đụng đổ một đại điện, sau đó bay thẳng ra khỏi Tung Sơn, đụng tiếp hai ngọn núi.
Khóe miệng Đạo Tín co quắp lại, không dám nói nhiều.
Thanh Loan nói: "Lúc này, trên dưới Thiếu Lâm nên lấy cái chết chuộc tội."
Đạo Tín khổ sở nói: "Đệ tử bình thường không đáng phải chịu như vậy."
Thanh Loan cười lạnh: "Không cần phải thương lượng với ngươi."
Đạo Tín nhắm mắt nhận mệnh: "Bần tăng nguyện ý chịu phạt."
Tay Thanh Loan chộp xuống, nhục thân Đạt Ma oành một tiếng, phóng lên từ đống phế tích, rơi xuống trước mặt Thanh Loan, cơ bắp co quắp, không còn lực giãy dụa.
Thanh Loan thổi qua một hơi. Cả người Đạt Ma giống như bụi đất tạo nên, kêu thảm tiêu tan trong gió, chỉ lưu lại một quang cầu. Từng đợt Phật âm phát ra từ trong quang cầu.
Xà Minh leo lên, nhìn Thanh Loan: "Ta. . . ta thấy đã yêu nàng mất rồi."
Hồng Hài Nhi đứng trên không trung, nhìn Thanh Loan, nói: "Thật là lợi hại!", sau đó gãi đầu khổ não: "Trước kia, tại sao ta không phát hiện lại có nhiều kẻ mạnh đến như vậy?"
Ngón tay Thanh Loan điểm xuống quả cầu.
Một hình ảnh lập tức mở ra. Là một thế giới, không nhà, không ruộng đồng, không núi non, chỉ là một mảnh bình nguyên bát ngát. Có rất nhiều người cởi trần quỳ gối, ánh mắt đờ đẫn, thành kính ngâm xướng.
Thanh Loan tức giận vung tay lên, màn sáng biến mất.
Trương Minh Hiên giật mình, hỏi: "Vừa rồi là cái gì vậy?"
Khương Cẩm Tịch tức giận: "Tại sao Phật môn dám làm như vậy?"
Ba người Bạch Vân đạo trưởng cùng nhau bay đến.
Ánh mắt Bạch Vân đạo trưởng phun lửa: "Tà phật! Tà phật! Ta còn đang nghi ngờ tại sao tu vi của bọn chúng tăng nhanh như vậy, thì ra là đi theo con đường tà phật."
Bờ môi nho sinh không ngừng run rẩy, không dám tin nói: "Tại sao bọn họ dám làm như thế? Tại sao?"
Bình luận lại tiếp tục nổi lên.
"Đó là thứ gì?"
"Mấy người kia là ai? Là hòa thượng sao?"
"Không rét mà run! Một cảm giác rất sợ hãi."
"Nhìn ánh mắt đờ đẫn kia, ta đột nhiên muốn khóc!"
"Bọn họ làm cho ta nghĩ đến gia súc."
"Đây là tà tu, mở túi Động Thiên thu hoạch tín ngưỡng. Phương pháp này đã sớm bị Nữ Oa nương nương nghiêm cấm từ thời kỳ Thượng cổ rồi mà?"
"A, bây giờ ta chỉ muốn đi giết người, giết hòa thượng kia."
"Giết!"
"Giết!"
"Giết!"
"Giết!"
... . . . . .
Trên mạng, quần tình xúc động.
Thanh Loan phẫn nộ nhìn Thiếu Lâm Tự bên dưới: "Bây giờ các ngươi đều đi chết hết đi." Một hơi thở ra, cuồng phong quét qua. Tung Sơn nổi lên một trận gió cát, bao gồm luôn cả bốn người Đạo Tín bên trong cùng tất cả tăng nhân Thiếu Lâm Tự biến mất không còn tung tích.
Phương trượng còn đang đào vong trong khu rừng phía xa đột nhiên sững người, hóa thành bão cát bay tán loạn.
Thanh Loan liếc nhìn Trương Minh Hiên một cái, cầm quả cầu kim sắc biến mất.
Thiếu Lâm Tự chỉ còn một bãi đất trống, đứng đầy một đám yêu, đạo, nho, cùng nhau thở phào một hơi.
Đào Hoa Tiên vỗ ngực của mình: "Làm ta sợ muốn chết. Ta còn tưởng mình đã chết rồi chứ?"
Một con lợn rừng tinh bên cạnh run rẩy nói: "Ta sợ muốn đái ra quần."
Đào Hoa Tiên dùng khăn tay bịt mũi, ghét bỏ đứng cách xa lợn rừng tinh, chợt ánh mắt sáng lên, bước về phía Lý Bạch: "Lý công tử, thiếp thân có thể mời công tử một chén rượu hay không?"
Lý Thái Bạch ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, ta còn có việc đi trước. Xin cáo từ!" Nói xong, lập tức bay lên không, nhắm hướng đông mà chạy.
Đào Hoa Tiên cười hì hì: "Thiếp thân có thể đợi!", thân hình hóa thành một đám hoa đào, như hồ điệp đuổi theo về hướng đông, biến mất phía chân trời.
Mọi người cười nói tản đi. Trải qua trận chiến lần này, không ít người đã kết được tình hữu nghị. Chỉ thấy một con hổ yêu kề vai sát cánh một nho sinh thanh tú, cười ha hả bước xuống núi.
Trên bầu trời, Trương Minh Hiên nói: "Ban đầu, ta còn cảm thấy áy náy với Thiếu Lâm. Nhưng bây giờ, một chút áy náy cũng không còn."
Một chưởng vỗ xuống, thủ ấn khổng lồ phủ xuống, toàn bộ Tung Sơn chấn động. Thiếu Lâm Tự hoàn toàn biến mất.
Trang 151# 2