Chương 306: Đại thần xuất hiện liên tục
Mắt thấy Trương Minh Hiên sắp rơi vào tay Quan Âm, tiên nhạc trên bầu trời vang lên, một cái xa giá xuất hiện trên bầu trời, có mấy cung nữ thị nữ đứng trên xa giá.
Trương Minh Hiên cũng ngừng thế di chuyển trong nháy mắt, rơi trên mặt đất phát ra một tiếng bịch.
Trương Minh Hiên thở phào một hơi, nhìn về phía xa giá đầy biết ơn, chỉ thấy lụa trắng trên xa giá rủ xuống, không nhìn rõ.
Quan Âm nhíu chặt mày, ánh mắt dao động không chắc, nói: "Quan Âm bái kiến Vương Mẫu nương nương!"
Trương Minh Hiên khẽ chấn động trong lòng, Vương Mẫu? Hắn vội vàng cúi người chào nói: "Bái kiến Vương Mẫu nương nương, nương nương vạn phúc kim an."
Một tiếng cười xuyên từ trong xa giá ra, nói: "Các ngươi lui đi! Tiêu Diêu sẽ do bản cung bảo vệ."
Trương Minh Hiên lập tức hớn hở ra mặt nói: "Đa tạ, đa tạ nương nương."
Quan Âm vẫn không nói gì, thở dài một tiếng giữa trời: "Lúc đầu lão tăng cũng không muốn ra tay."
Chỉ thấy một lão tăng tiều tụy hào quang khắp rủ mày ngồi xếp bằng trên đài sen giữa không trung, phật luân bảy màu ở sau lưng tỏa ra uy nghiêm tối cao.
Vương Mẫu từ tốn nói: "Nhiên Đăng!"
Nhiên Đăng nói: "Gặp qua Vương Mẫu nương nương."
Một giọng nói xuất hiện bên tai Trương Minh Hiên: "Tiểu gia hỏa, ta không thể ra sức."
Sắc mặt Trương Minh Hiên lập tức trở nên cay đắng.
Quan Âm mỉm cười nói: "Đạo hữu đi thôi!" Trương Minh Hiên lập tức hóa thành một luồng ánh sáng bay về phía Quan Âm trong nháy mắt.
Một luồng hào quang trắng như tuyết lóe lên, luồng sáng lập tức bị chặt đứt, Trương Minh Hiên kêu lên thảm thiết, rơi xuống mặt đất lần nữa.
Mọi người nhìn về phía ánh đao, chỉ thấy một đại hán tay cầm một thanh đại đao đen đang đứng trên đỉnh núi ở xa.
Quan Âm đau đầu nói: "Xi Vưu, chuyện này lại liên quan gì đến tộc Vu của các ngươi ư?"
Xi Vưu vác Hổ Phách Đao trên vai, cười ha ha và nói: "Nương nương rất thích trò chơi truyền thuyết thần thoại à. Ừ! Ta cũng rất thích."
Trương Minh Hiên vội vàng đứng lên nói lời cảm tạ: "Đa tạ, đa tạ đã giúp đỡ!"
Hắn lén quan sát đại hán mạnh mẽ này một chút, đây chính là Xi Vưu, không phải trong truyền thuyết là hắn đã chết rồi ư? Cũng đúng, Hậu Thổ nương nương là người cao quý có năng lực tối cao, muốn cứu sống hắn thì quá đơn giản.
Xi Vưu nhìn Trương Minh Hiên bất mãn nói: "Khuyết điểm duy nhất trong đó chính là ngươi tạo hình tượng Tổ Vu thiếu sự uy mãnh, hoàn toàn không giống."
Trương Minh Hiên vội vàng giải thích: "Chuyện này thì ta không biết hình tượng của Tổ Vu ra sao mà!" Hắn sẽ không nói là mình ghét bỏ Tổ Vu không đủ đẹp trai.
Xi Vưu suy nghĩ một chút, hình như cũng đúng! Hắn lập tức nói: "Chờ một lát nữa thì ta sẽ cho ngươi biết."
Trương Minh Hiên chắp tay nói: "Đa tạ! Đa tạ!"
Một tiếng cười vang lên giữa trời: "Xi Vưu, thời đại thuộc về tộc Vu các ngươi đã trôi qua, ngươi tránh bên dưới Địa phủ thì có gì không tốt?" Di Lặc nâng cái bụng lớn nằm xuất hiện trên đám mây vàng, mang vẻ mặt tươi cười nhìn Xi Vưu.
Xi Vưu chắt lưỡi nói: "Ngươi cũng tới à!" Sau đó nhún vai và nói với Trương Minh Hiên: "Ta không giúp được ngươi rồi, Phật giáo thật sự coi trọng ngươi đấy!"
Trương Minh Hiên cười một tiếng đắng chát, ta tình nguyện không cần sự coi trọng đó.
Lần này Quan Âm không nói thêm gì nữa, trực tiếp ra tay, Trương Minh Hiên dưới sự bao phủ của luồng ánh sáng xanh, bay về phía Quan Âm.
Một luồng ánh sáng chợt lóe lên, Trương Minh Hiên bị quẳng xuống đất lần nữa, nằm sấp ở trong cái hố trên mặt đất, không còn gì để nói, lần này lại là ai nữa? Không thể ra tay sớm chút à?
Hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một tiên nữ áo xanh thanh tú động lòng người đứng trên bầu trời.
Tiên nữ áo xanh cười hì hì nói: "Nghe nói các ngươi bởi vì chuyện của Thiếu Lâm tự nên giận chó đánh mèo lên Trương Minh Hiên? Người của Thiếu Lâm là do là ta giết, cũng là do ta phá hủy, các ngươi giận chó đánh mèo lên người một con kiến hôi cho hả giận, oai phong thật là lớn!"
Trương Minh Hiên khó chịu trong lòng, sâu kiến sao!
Di Lặc cười ha ha nói: "Thanh Loan tiên tử, về chuyện Đạt Ma, Phật Môn cũng vô cùng hổ thẹn, cũng không phải là vì báo thù cho hả giận, lần này tới là vì hóa giải nhân quả."
Thanh Loan cười hì hì nói: "Trước khi chết thì Đạt Ma có nói rồi! Hắn nói Linh Sơn Phật Đà Bồ Tát bắt nạt vì hắn là Phật mới, làm nhục đủ kiểu, nên mới khiến cho hắn xấu hổ giận dữ rồi đi lên con đường tà đạo này. Các ngươi còn thấy hổ thẹn vì hắn sao? Thật sự là buồn cười."
Di Lặc thu nụ cười lại, nghiêm túc nói: "Chắc chắn bần tăng sẽ tra rõ việc này."
Thanh Loan cười hì hì nói: "Vậy ngươi mau trở về tra đi!"
Một giọng nói bất đắc dĩ vang lên: "Thanh Loan đạo hữu, đã lâu không gặp." Một thanh niên u buồn xuất hiện trong không trung.
Thanh Loan kinh ngạc nói: "Khổng Tuyên!"
Khổng Tuyên khẽ gật đầu, đánh giá Trương Minh Hiên vài lần.
Thanh Loan cười hì hì nói: "Khổng Tuyên ca ca, bọn họ thả ngươi ra rồi."
Trương Minh Hiên cứ nằm sấp như thế mà bay về phía bầu trời, căn bản hắn lười vùng vẫy, đột nhiên hắn bị chấn động rồi nhanh chóng đáp xuống. Trương Minh Hiên cảm thán một câu trong lòng: "Quả nhiên!"
Cảm giác va chạm lớn truyền đến.
Quan Âm thu tay lại, cũng âm thầm cảm thán một câu: "Quả là thế!"
Một người trung niên tóc dài xõa vai, mặc lễ phục màu đen chậm rãi đi tới, chắp hai tay sau lưng đứng ở trên không, mang khuôn mặt lo lắng lướt nhìn tất cả mọi người và nói: "Rất lâu rồi không có náo nhiệt như vậy."
Khổng Tuyên nhíu mày nói: "Minh Hà Giáo chủ!"
Minh Hà đánh giá Khổng Tuyên và nói: "Tiểu bối, ngươi không tệ."
Khổng Tuyên cười, cung kính làm lễ nói: "Đa tạ tiền bối khích lệ!"
Lý Thanh Tuyền và Hồng Hài Nhi nhảy từ sau lưng Minh Hà ra, vui vẻ chạy đến bên cạnh Trương Minh Hiên.
Hồng Hài Nhi hả hê nói: "Ta gọi ông ngoại ta tới đó, lợi hại chứ!"
Trương Minh Hiên tằng hắng một cái, giơ ngón tay cái lên và nói: "Lợi hại, thật lợi hại!"
Lý Thanh Tuyền đưa tay kéo Trương Minh Hiên lên, quan sát Trương Minh Hiên rồi kinh ngạc nói: "Không ngờ bản lĩnh gây họa của ngươi lớn như vậy, trước kia ta đúng thật là xem thường ngươi rồi!"
Lúc này, một lão Phật mặc tăng bào màu xanh nhạt, đi chân trần, bưng một cái ấm thuốc Lưu Ly xuất hiện trên bầu trời, cung kính làm lễ nói: "Dược Sư gặp qua Minh Hà Giáo chủ!"
Minh Hà lạnh lùng cao ngạo lắc đầu nói: "Ngươi không nổi!"
Dược Sư Lưu Ly Phật cười khổ, nói: "Không có bao nhiêu người trong ba giới có thể tranh tài với Giáo chủ."
Hai nhóm người đứng đối nhau thật lâu, Nhiên Đăng thong thả nói: "Lui!" Bóng người tiều tụy biến mất giữa trời.
Khổng Tuyên biến mất trong nháy mắt, không thấy tung tích.
Quan Âm vung tay lên, rất nhiều La Hán Bồ Tát của Phật giáo đều bị thu vào trong tay áo, các Phật lui đi.
Vương Mẫu cười nói: "Nếu các vị đạo hữu có thời gian thì mời đến Dao Trì của ta làm khách!"
Thanh Loan cười hì hì nói: "Có thời gian thì sẽ đi, tiểu nữ tử còn phải trở về chăm sóc nương nương, nên đi trước một bước." Sau đó nàng thở dài cảm thán: "Nương nương càng ngày càng khó hầu hạ, cũng không biết có phải là do lớn tuổi hay không."
Vừa dứt lời, một tia sấm sét vang lên trên trời, Thanh Loan kêu thảm một tiếng, toàn thân bốc khói rồi rơi xuống núi rừng bên dưới.
Một đám người nén cười trong nháy mắt, thậm chí khóe mắt của Minh Hà cũng run run không yên hai lần.
Trương Minh Hiên cười ngượng ngùng hai tiếng, chắp tay đi một vòng cúi người nói: "Đa tạ ơn cứu mạng của các vị tiền bối, nếu như sau này có chuyện gì, xin hãy bảo ban!"
Xi Vưu vác đại đao, bước một bước đến bên cạnh Trương Minh Hiên rồi nói: "Bây giờ đúng là có chuyện."
Trương Minh Hiên lập tức nói: "Mời nói!"
Xi Vưu tằng hắng một cái rồi nói: "Nương nương nói, vì sao mà trong trò chơi truyền thuyết thần thoại có 11 vị Tổ Vu, mà không có Hậu Thổ Tổ Vu, có phải là ngươi bất mãn với nương nương không? Ừ! Chỗ này nên bổ sung thêm vẻ mặt rất tức giận."
Trang 154# 2