Chương 305: Ngăn cản hỗn loạn
Đột nhiên một tiếng hét vang trên không trung: "Quan m Bồ Tát!"
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Kim Giác đang nâng một cái Tử Kim Hồ Lô lúng túng đứng trên đỉnh Viễn Truyện.
Ngân Giác oán giận nói: "Đại ca, ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, thế này thì không được, Bồ Tát nhìn xa trông rộng như thế, sao lại trúng cái kế nhỏ bé này. Đúng không? Quan m Bồ Tát!"
Quan m vẫn ngậm miệng không nói.
Ngân Giác lúng túng thu lại cái bình Dương Chi Ngọc Tịnh đưa sang cho Quan m Bồ Tát, thầm nói: "Tuổi càng lớn thì càng khó lừa!" .
Quan m mở miệng nói: "Kim Linh, Ngân Linh, mau lui."
Kim Giác đại vương lắc đầu nói: "Không được!"
Ngân Giác đại vương trịnh trọng gật đầu nói: "Đúng vậy! Không được."
Hai La Hán đáp từ trên trời xuống, chắp tay trước ngực làm lễ.
Tề Linh Vân, Chu Khinh Vân ở bên dưới khẽ giật mình nhìn một La Hán đầu trọc mày trắng trong đó.
Chu Khinh Vân nỉ non nói: "Trường Mi sư tổ!"
Tề Linh Vân lập tức quát lên: "Hắn không phải Trường Mi, hắn là Bạch Mi La Hán." Đôi mắt của hắn hơi đỏ lên.
Chu Khinh Vân cắn môi thất vọng, đúng vậy! Hắn chính là Trường Mi La Hán.
Kim Giác nói: "Hay cho Trường Mi ngươi còn dám xuất hiện trước mặt huynh đệ bọn ta, hôm nay bọn ta sẽ thanh lý môn hộ cho lão gia."
Ngân Giác kêu lên: "Phí lời làm gì, đánh đi!"
Kim Giác Ngân Giác cùng đánh đấm với Bạch Mi La Hán và Trường Tí La Hán, tiếng ầm ầm vang vọng trong không trung, sóng khí cuồn cuộn, chiến trường dần dần kéo ra xa.
18 Kim Thân La Hán đi ra từ trên đám mây cát tường, trong đó có một La Hán cưỡi hổ nghiến răng nghiến lợi nói: "Trương Minh Hiên, còn nhớ ta không?"
Thần hổ dưới người hắn cũng nhe răng trợn mắt, lộ ra vẻ mặt hung ác.
Trương Minh Hiên chậc miệng cười ha ha nói: "Nhớ chứ! Chậc chậc, mùi vị không tệ!"
Phục Hổ La Hán kêu lên: "Xin các sư huynh đệ giúp ta báo thù!"
Trong lúc này, rồng ngâm hổ gầm, voi kêu sư tử gào, từng La Hán đang ngồi đang đứng đang nằm hoặc quỳ, mang hình thái khác nhau rải rác trên không trung, hơi thở thoáng liên kết với nhau, khóa chặt Trương Minh Hiên trên không trung.
Trương Minh Hiên lắc đầu, thở dài và nói: "Ta không muốn giết người! Sao cứ phải ép ta vậy?"
Tay hắn nắm lấy hư không, kiếm Thanh Bình hiện từ trong hư không ra, hắn nắm trong tay.
Quan m cười nói: "Chờ ngươi đấy!"
Hắn chắp tay cúi đầu, một luồng ánh sáng xẹt qua, Thất Bảo Diệu Thụ xuất hiện trong không trung, phát ra tiếng vang lanh lảnh như chuông bạc.
Trương Minh Hiên cảm giác kiếm Thanh Bình trong tay rung động kịch liệt, hắn thầm thở dài một tiếng, thả lỏng tay, kiếm Thanh Bình phát ra một tiếng keng rồi ra khỏi vỏ, chém lên Thất Bảo Diệu Thụ như con thuồng luồng. Một trận chấn động không trung phát ra tiếng, một cái lỗ đen to lớn xuất hiện trong không trung, hai món bảo vật cực kỳ quý giá lóe lên rồi biến mất trong lỗ đen, bầu trời khôi phục lại như bình thường.
Trương Minh Hiên xấu hổ khi thấy 18 La Hán ở xung quanh đang nhìn hắn chằm chằm rồi nói: "Ừ thì hôm nay khí trời tốt nhỉ!"
Phục Hổ La Hán nổi giận gầm lên một tiếng: "Chết đi!"
Thần hổ rít gào một tiếng, Trương Minh Hiên bỗng cảm thấy đầu váng mắt hoa, dưới chân lảo đảo suýt chút nữa là rơi xuống đám mây.
Phục Hổ La Hán ném cái vòng thép một cái, nó lóe lên sáng ngời rồi lao về phía trán Trương Minh Hiên.
"Keng!" Một tiếng va chạm giữa sắt thép vang lên thanh thúy, Hùng Bì ngăn trước mặt Trương Minh Hiên, đinh ngăn cản cái vòng thép của Phục Hổ La Hán.
Hùng Bì gầm lên một tiếng giận dữ, thần lực bùng nổ, vòng thép bị bắn ra trong nháy mắt.
Hùng Bì cẩn thận nói: "Thiếu gia, đó là một đại trận, bây giờ hơi thở của 18 người bọn họ liên kết với nhau, nối liền thành một thể, đã không thua kém gì ta rồi. Ngài về đảo trước đi, cứ giao nơi này cho ta."
Trương Minh Hiên khẽ gật đầu, vừa cất bước đi ra ngoài đại trận, một cái bát vàng đánh về phía Trương Minh Hiên giống như sao băng.
Hùng Bì nhe răng giận dữ hét: "Cút cho ta!" Hắn vung cây đinh trong tay, vang lên một tiếng vang đinh tai nhức óc, cái bát vàng bị Hùng Bì đánh bay với một gậy.
Thập Bát La Hán cũng chấn động cả người, rút lui mấy chục mét.
Quan m kêu lên: "Trương Minh Hiên!"
Phất nhánh liễu Thanh Tịnh lên, một luồng ánh sáng xanh đánh về phía Trương Minh Hiên.
Sắc mặt Trương Minh Hiên thay đổi, quạt Ngũ Thái Thần Quang xuất hiện trong tay, hắn dùng sức vẫy một cái, ngũ hành phun trào giết chóc. Ánh sáng xanh bỗng lóe lên, Trương Minh Hiên phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược lại đập vào đại trận Lưỡng Nghi Vi Trần, sau đó lại bị bắn về trong nháy mắt, ngã mạnh xuống đất.
Quan m nói: "Ngươi quá yếu!"
Trương Minh Hiên bò dậy từ dưới đất, Hắn nhìn Quan m đầy tức giận.
Quan m nói: "Ngươi không cần gửi gắm hi vọng vào sư tỷ của ngươi, bọn họ không tới được đâu, đi theo bần tăng đi!"
Trương Minh Hiên thấy chấn động trong lòng, đây là tình thế bắt buộc đối với mình!
Trong một không gian hỗn loạn bên ngoài trời, bốn người đối địch nhau ở xa, một người là Phật Tổ Như Lai ngồi xếp bằng trên đài sen Lục Trượng Kim Thân, một người là Phật Đà hở thịt lộ ngực nằm trên đài sen màu phấn hồng nở nụ cười đầy mặt, đối diện là Vô Đương Thánh Mẫu đầu đội kim quan tư thế hiên ngang, và Vân Tiêu.
Hai mắt của Vô Đương Thánh Mẫu phun ra lửa nhìn Phật Đà trên đài sen hồng, tức giận nói: "Định Quang Tiên, ngươi còn dám xuất hiện ở trước mặt ta à?"
Phật Đà này cười hì hì nói: "Bây giờ ta cũng không phải là Định Quang Tiên, ta là Định Quang Hoan Hỉ Phật của Phật giáo."
Vô Đương nổi giận nói: "Tội đồ phản giáo!"
Định Quang Hoan Hỉ Phật cười hì hì nói: "Cái này gọi là kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, mắt thấy Tiệt giáo sắp sụp đổ, tội gì ta phải cùng chịu chết với nó?"
Định Quang Hoan Hỉ Phật đánh giá Vô Đương Thánh Mẫu và Vân Tiêu, híp mắt nói: "Sao hai vị sư tỷ không theo sư đệ tiến về phía Tây, sư đệ đảm bảo sẽ hầu hạ các người sung sướng."
Như Lai nhướn mày nói: "Im miệng!"
Định Quang Hoan Hỉ Phật không nói thêm lời nào, trong mắt hiện lên một tia bất mãn không rõ ràng.
Một tia tàn nhẫn cùng hiện lên trong mắt Vô Đương Thánh Mẫu và Vân Tiêu.
Vô Đương Thánh Mẫu nói: "Đa Bảo, nhất định ngươi phải ra tay với tiểu sư đệ đúng không?"
Như Lai nói: "Đại đạo tranh đấu, không được nhún nhường. Yên tâm, ta sẽ không giết hắn."
Vô Đương Thánh Mẫu quát: "Hay cho Đa Bảo ngươi, làm hòa thượng trên trời rồi thì quên hết tình nghĩa ngày xưa, hôm nay hãy để ta thay sư phụ dạy dỗ ngươi cho tốt."
Định Quang Hoan Hỉ Phật cười híp mắt nhìn Vân Tiêu và nói: "Sư tỷ, tiểu đệ cùng chơi với người."
Vân Tiêu duỗi tay ra, Hỗn Nguyên Kim Đấu xoay tròn ở trong lòng bàn tay hắn rồi bay lên, cười mỉa mai và nói: "Chỉ sợ ngươi không chơi nổi."
Định Quang Hoan Hỉ Phật cười nói: "Nếu như trước lúc Phong Thần, ta mà thấy ngươi thì nhất định sẽ quay đầu bỏ đi, nhưng trải qua một lượng kiếp, sự chênh lệch giữa chúng ta còn lớn hơn tưởng tượng của ngươi!"
Vân Tiêu vỗ ra một chưởng: "Vậy thì đánh đi!"
Cuộc chiến bắt đầu trong vùng hỗn loạn, hỗn loạn cuồn cuộn, từng thế giới nhỏ sụp đổ trong nháy mắt như bọt khí.
Trên không trung núi Thiên Môn, Hùng Bì rống giận đánh nhau với 18 La Hán, đủ loại báu vật hoặc vòng thép, bát vàng hay quạt bảo lần lượt đánh về phía Hùng Bì, rồng ngâm hổ gầm, voi kêu sư tử gào, Thần Thú cũng bày ra thần thông. Hùng Bì vội vàng đánh trả, ốc còn không mang nổi mình ốc.
Dưới mặt đất, sắc mặt Trương Minh Hiên tái nhợt, nhìn Quan m Bồ Tát một cách bất lực, không có kiếm Thanh Bình trong tay, chênh lệch thật sự quá lớn!
Quan m nói: "Mời đạo hữu đến Linh Sơn của ta làm khách!"
Tay khẽ vẫy, Trương Minh Hiên lập tức bị trói lại, lướt tới chỗ Quan m, tay chân vùng vẫy liều mạng giãy dụa, gương mặt nhỏ bỗng đỏ bừng.
Trang 154# 1