Chương 308: Mời người
Trò chơi kết thúc không lâu sau đó, Trình Xử Bật nằm trên giường vô cùng đắc chí nói: “Hậu Thổ nương nương thật là mạnh! Treo Đế Tuấn lên đánh không một chút áp lực.”
Uất Trì Bảo Kỳ cũng cười hài lòng nói: “Da thịt này cũng thật tuyệt vời, Hậu Nghệ bị ta đánh đến kêu cha gọi mẹ.”
Hai mắt Linh Sơn Đại Nhật Như Lai Phật phun lửa nhìn vào điện thoại di động trong tay, dùng lực răng rắc một tiếng, điện thoại lập tức vỡ nát.
Hoan Hỉ Phật ở bên cạnh bất mãn nói: “Ô giời, ngươi đừng cứ mãi dùng Đế Tuấn như vậy! Rõ ràng ngươi chơi rất kém.”
Đại Nhật Như Lai tức giận nói: “Chỉ là một Hậu Thổ, sao làm đối thủ của cha ta? Trương Minh Hiên lại dám khiến ta nhục nhã như vậy!”
Hoan Hỉ Phật nhún vai tỏ vẻ không vấn đề gì nói: “Trước đó khi ta còn chơi Đông Hoàng bị Hậu Nghệ giết không chừa mảnh giáp nữa kìa? Đây đều là giả hết.”
Lục Áp hít sâu mấy hơi rồi mới từ từ bình tĩnh trở lại, tay vung lên một cái, một khối bảo ngọc xuất hiện, Thái Dương Chân Hỏa bốc lên, bảo ngọc bị hòa tan biến thành một chiếc điện thoại tứ phương, trong đó khắc trận pháp, tay hắn khẽ vẫy một cái tạo ra một luồng sáng trên không trung rồi bắn vào trong chiếc điện thoại, máy bắt đầu khởi động.
Lục Áp nói: “Tiếp nào!”
Toàn dân đều đắm chìm trong Truyền Thuyết Thần Thoại, dùng nhân vật anh hùng trong Truyền Thuyết Thần Thoại để kề vai chiến đấu, phi thiên nhập địa, phá nát sơn hà, bầu trời sụp đổ, nhiệt huyết vô hạn.
Trương Minh Hiên ôm Nha Nha nhíu mày đi trên bờ sông, Nha Nha nhìn Trương Minh Hiên tò mò, duỗi đầu ngón tay chọc chọc lỗ mũi Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên “A!” một tiếng, vội vàng lắc đầu hất ra, Nha Nha oa một tiếng bật khóc.
Trương Minh Hiên vội vàng dỗ dành nói: “Đừng khóc! Đừng khóc! Ta cho con chọc được chưa?”
Lý Thanh Nhã khẽ từ đằng xa bước tới, đón lấy Nha Nha cười nói: “Mấy ngày nay thấy đệ đều thất thần như vậy, đang nghĩ gì thế?”
Trương Minh Hiên nhìn tuyết phủ trắng xóa trên đỉnh núi phía xa nói: “Thanh Nhã tỷ, sắp bước sang năm mới rồi!”
Lý Thanh Nhã khẽ gật đầu một cái rồi nói: “Đúng vậy!”
Trương Minh Hiên cười hì hì nói: “Không phải là ta đồng ý trợ giúp Tề Linh Vân tu hành sao?”
Đôi mắt đẹp của Lý Thanh Nhã nhìn Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên tiếp tục nói: “Ta tính làm một bữa tiệc tối mừng năm mới, cũng coi như là buổi biểu diễn đầu tiên của Tề Linh Vân.”
Lý Thanh Nhã vừa cười vừa nói: “Vậy ngươi làm luôn đi!”
Trương Minh Hiên khổ não nói: “Không phải là ta đang suy nghĩ tiết mục đây ư?”
Lý Thanh Nhã ôm Nha Nha bước đi, cười nói: “Ngươi từ từ suy nghĩ.”
Trương Minh Hiên ngả người nằm ra phía sau, mặt hồ gợn sóng bồng bềnh, nâng Trương Minh Hiên lay động theo làn sóng.
Trương Minh Hiên nằm trên mặt hồ suy nghĩ, một lát sau đột nhiên mở mắt ra, mở điện thoại di động, trong màn hình xuất hiện bóng người của Vũ Thần.
Vũ Thần cười nói: “Lại có chuyện gì?”
Trương Minh Hiên cười khà khà nói: “Không có việc gì, chỉ tại lâu quá không gặp Vũ Thần tỷ, rất nhớ tỷ.”
Vũ Thần quở trách nói: “Lời này của ngươi nên nói với Thanh Nhã tỷ đi! Nhanh nói xem có chuyện gì, không nói ta tắt máy đây!”
Trương Minh Hiên vội vàng nói: “Đừng đừng đừng... thật sự có chút chuyện.”
Vũ Thần nói: “Nói đi! Có chuyện gì?”
Trương Minh Hiên nói tiếp: “Tỷ xem cũng sắp hết năm, tất cả mọi người đều phải gác đêm, thật ra rất nhàm chán, ta muốn tổ chức một nhạc hội năm mới. Tỷ xem, tỷ có thời gian đến biểu diễn một tiết mục hay không?”
Vũ Thần ngạc nhiên nói: “Ta ư?”
Trương Minh Hiên gật đầu mong đợi.
Vũ Thần cười nói: “Chúng ta chưa từng có tiền lệ này, nhưng mà nếu ngươi đã đề nghị thì ta sẽ đến đàn một bài!”
Trương Minh Hiên lắc đầu cười hì hì nói: “Không cần đánh đàn, tiết mục của tỷ ta đã sắp xếp xong rồi.”
Vũ Thần vừa cười vừa nói: “Lại đang tính kế ta, mấy ngày nữa ta sẽ tới.”
Trương Minh Hiên ôm quyền nói: “Đa tạ! Đa tạ!”
Trương Minh Hiên suy nghĩ một chút rồi nối máy với Hứa đạo trưởng, cười nói: “Hứa đạo trưởng, đã lâu không gặp!”
Hứa đạo trưởng cười ha hả nói: “Chào đạo hữu!”
Trương Minh Hiên hỏi: “Bây giờ cô nhi viện và viện dưỡng lão sao rồi?”
Hứa đạo trưởng vuốt râu hài lòng nói: “Hiện viện dưỡng lão và cô nhi viện đã trải rộng trong mấy quốc gia Tây Ngưu Hạ Châu, hơn nữa chúng ta còn mở Dưỡng Tàn viện, đảm bảo cuộc sống cho những người bị tàn tật, cũng dạy cho bọn họ những kỹ năng sinh tồn.” Trong mắt tràn đầy đắc ý không nói lên lời, chỉ còn xuýt nói với Trương Minh Hiên.
Nhanh khen ta! Nhanh khen ta!
Trương Minh Hiên ôm quyền cười ha hả nói: “Đạo trưởng từ bi!”
Vẻ mặt Hứa đạo trưởng hồng lên khiêm tốn nói: “Đều là công lao của đạo hữu.”
Trương Minh Hiên chớp mắt nói: “Đạo trưởng có muốn thanh danh của Đạo quán lan rộng hơn nữa không?”
Ánh mắt Hứa đạo trưởng sáng lên, sốt ruột nói: “Đạo hữu có chủ ý gì hay nữa sao?”
Trương Minh Hiên tủm tỉm cười nói: “Ta dự định tổ chức một buổi tiệc vào đêm ba mươi, cũng đặc biệt chuẩn bị một tiết mục cho đạo trưởng, ý đạo trưởng như thế nào?”
Hứa đạo trưởng vội thở dài nói: “Đa ta đạo hữu, đa tạ đạo hữu!”
Trương Minh Hiên cười ha hả nói: “Không cần khách khí! Nói thế nào ta cũng là một thành viên của Đạo giáo, vì sự phát triển của Đạo giáo cống hiến một phần công sức cũng là điều nên làm.”
Hứa đạo trưởng vội vàng nói: “Đạo hữu chờ một chút, bây giờ ta sẽ lên đường.”
Trương Minh Hiên nói: “Không cần vội vã như vậy.”
Hứa đạo trưởng nói: “Đến sớm chút, cũng chuẩn bị tốt hơn một chút.”
Sau khi nói chuyện điện thoại di động, Hứa đạo trưởng sửa sang áo mũ, vô cùng đắc chí nói: “Ta cũng phải lên hình rồi.”
Vội vàng phóng ra ngoài gào to: “Xuất phát!”
Trương Minh Hiên nhìn màn hình điện thoại bỗng tắt ngúm, cảm thán: “Lão đạo sĩ này không ổn trọng tí nào, về sau vẫn ít hợp tác với hắn thôi.”
Trương Minh Hiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Giúp ta thêm hảo hữu với Nhan Hồi của Khổng viện.”
Giọng nói của Trương Tiểu Phàm vang lên trong đầu: “Được!”
Quả nhiên Trương Minh Hiên nhìn thấy trong danh sách bạn tốt xuất hiện chân dung một nho sinh, cũng không cần đối phương đồng ý hay không, Trương Minh Hiên tự nói thầm: “Ta làm như vậy có phải xâm phạm đến quyền riêng tư của đối phương rồi không?”
Màn hình mở ra, Nhan Hồi ngạc nhiên nhìn Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên cười ha hả khua tay nói: “Chào Nhan phu tử! Lần trước từ biệt ở đại điển khai phủ, rất nhớ ngươi!”
Nhan Hồi cười nói: “Trương công tử, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?”
Trương Minh Hiên nói: “Không có việc gì! Không có việc gì!”
Nhan Hồi nói: “Trương công tử tìm lão phu có việc gì?”
Trương Minh Hiên cười hì hì nói: “Nhan phu tử có muốn thanh danh của Khổng viện tăng thêm một tầng nữa không?”
Nhan Hồi cười ha hả nói: “Trương công tử có gì chỉ giáo?”
Trương Minh Hiên nói: “Ta dự định mở một buổi tiệc vào đêm ba mươi, đặc biệt chuẩn bị một tiết mục cho Khổng viện.”
Nhan Hồi chắp tay nói: “Đa tạ Trương công tử!” Sau đó cười nói: “Ta còn có một chuyện muốn nhờ.”
Trương Minh Hiên ngạc nhiên nói: “Mời nói!”
Nhan Hồi cười nói: “Mong Trương công tử viết một bộ sách cho Nho gia.”
Trương Minh Hiên sững sờ, cười nói: “Sách do ta viết đều là tiểu thuyết chí dị, mấy người cũng coi trọng sao?”
Nhan Hồi cười nói: “Lời này của Trương công tử là không đúng rồi, câu chuyện của công tử viết có yêu hận tình thù, có quái đản ly kỳ, không thua gì một thế giới chân thật, đây cũng là một đại tài!”
Sau đó Nhan Hồi thở dài nói: “Cũng không gạt công tử, hiện tại Nho gia ta đã không còn phồn vinh được như lúc trước.”
Vẻ mặt mê mang nói: “Dường như ta đã đi đến nơi cuối con đường, không nhìn thấy con đường phía trước ở phương nào, vì vậy mới mời công tử viết một bộ sách cho Nho gia ta, có lẽ có thể thấy một con đường khác.”
Trương Minh Hiên ôm quyền nói: “Ta hiểu, chuyện này ta đồng ý, tuy nhiên chỉ sợ phải chờ một thời gian nữa.”
Nhan Hồi cười nói: “Ta biết chuyện này không nhỏ, công tử không cần gấp gáp.”
Trương Minh Hiên vừa cười vừa nói: “Chuyện dạ hội thì sao?”
Nhan Hồi cười ha ha nói: “Loại chuyện tốt này, sao ta có thể từ chối?”
Trương Minh Hiên cười nói: “Đưa theo mấy thanh thiếu niên biết ca hát đến.”
Nhan Hồi nói: “Rõ rồi!”
Trương Minh Hiên lại tìm thêm mấy người, duỗi cái lưng mệt mỏi ra nói: “Xong rồi!”
Trang 155# 2