Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 309: Chiều tối trước tết

Chương 309: Chiều tối trước tết




Hôm sau trời vừa sáng, trong lúc mơ mơ màng màng Trương Minh Hiên nghe thấy tiếng nói líu ríu bên ngoài, duỗi cái lưng mệt mỏi, dụi đôi mắt còn đang nhập nhèm, hắn liền đứng dậy mở cửa ra xem. Chỉ thấy Lý Thanh Tuyền, Hồng Hài Nhi, Vũ Thần còn có Tấn Dương và một tiểu hồ ly đang nằm sấp trên một cái bàn cùng nhau, trước mặt từng người là từng cái màn hình chiếu, bên trong có Thần Ma đang loạn đấu.

Tấn Dương kêu lên hoảng sợ: “Thật đáng sợ, thật đáng sợ, Thanh Tuyền cô cô, có người cầm cung bắn con.”

Lý Thanh Tuyền tức giận nói: “Con đánh hắn đi!”

Tấn Dương nói: “Được rồi!”

[Chỉ chốc lát sau một giọng nói vang lên: Huyền Trang một mạng!]

Trương Minh Hiên sững sờ, Đường Tăng ngươi không lấy kinh cho tốt đi còn ngồi chơi game!

Tấn Dương ủy khuất nói: “Thanh Tuyền cô cô, con không đánh lại hắn.”

Lý Thanh Tuyền nói tiếp: “Xem đây, ta báo thù cho con.”

[Chỉ chốc lát sau một giọng nói vang lên: Huyền Trang hai mạng!]

Lý Thanh Tuyền nổi nóng kêu lên: “Sao tên này lại lợi hại như vậy?”

[Sau đó một giọng nói lại vang lên: Tiểu Tuyết giết Huyền Trang!]

Lý Thanh Tuyền kêu lên hưng phấn: “Tiểu Tuyết làm tốt lắm, điểm tâm của ngươi cho thêm đùi gà.”

Trương Minh Hiên chậc chậc nói: “Không ngờ tiểu hồ ly lại lợi hại như vậy? Một loạt thao tác mạnh mẽ như mãnh hổ! Thật sự không thể chỉ nhìn bề ngoài.”

Một lát sau, Hoàng Hậu bưng hai khay đồ ăn đi tới cười nói: “Đừng chơi nữa, đến ăn cơm thôi.”

Tấn Dương không thèm ngẩng đầu lên nói: “Mẫu hậu, chờ một chút.”

Hoàng Hậu nói: “Nhanh lên!” Rồi quay người tiếp tục bưng thức ăn lên.

Qua lúc lâu, bữa cơm cũng đã ăn sắp xong.

Lý Thanh Tuyền vừa gặm một miếng xương sườn vừa vui vẻ nói: “Lần này đối thủ khá mạnh, thiếu chút thì thua.”

Tấn Dương cũng vui vẻ gật đầu liên tục nói: “Tiểu Tuyết thật lợi hại!”

Rồi gắp một quả trứng gà bỏ vào trong bát của Tiểu Tuyết nói: “Tiểu Tuyết, đây là thưởng cho ngươi.”

Tiểu Tuyết gật đầu vui vẻ.

Trương Minh Hiên cười ha hả nói với Vũ Thần: “Vũ Thần tỷ, sao tỷ đến nhanh như vậy?”

Tròng mắt Vũ Thần hơi híp lại nói: “Sao vậy? Không hoan nghênh?”

Trương Minh Hiên vội vàng giải thích: “Sao vậy chứ! Hoan nghênh! Hoan nghênh! Hoan nghênh! Nhiệt liệt hoan nghênh!”

Vũ Thần cười khúc khích nói: “Ngươi á! Vẫn còn là một đứa trẻ.”

Vũ Thần thấy lạ nói: “Nghe nói Phật giáo tìm ngươi gây phiền phức hả?”

Trương Minh Hiên hừ một tiếng nói: “Một đám không biết sống chết. Vũ Thần tỷ, ta nói với tỷ biết! Ngày đó nếu không phải bọn họ chạy nhanh, ta đã giữ tất cả bọn chúng lại, lột da lấy máu từng người, phơi thành xác khô!”

Hồng Hài Nhi tiếp lời nói: “Ta biết, người khô giòn, mùi thịt gà!”

Trương Minh Hiên trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Sau này không cho phép ăn người.”

Hồng Hài Nhi ngượng ngùng nói: “Ta biết rồi.”

Mấy người cười cười nói nói, bữa sáng kết thúc!

Lý Thanh Tuyền bất mãn thu dọn bát đĩa như thường lệ, Tấn Dương kéo cánh tay Hồng Hài Nhi, hai người chạy nhanh như một làn khói.

Vũ Thần nhìn Trương Minh Hiên tò mò nói: “Ngươi định để ta biểu diễn cái gì?”

Trương Minh Hiên cười hì hì nói: “Nhìn điện thoại di động của tỷ chút đi.”

Vũ Thần lấy điện thoại di động ra, mở TT nhìn tài liệu Trương Minh Hiên gửi đến, bật cười ra tiếng rồi nói: “Pháp Hải không biết yêu ư? Ngươi thật sự để ta hát cái này ư?”

Trương Minh Hiên cười hì hì nói: “Sao vậy? Vũ Thần tỷ dám hát không?”

Vũ Thần kiêu ngạo nói: “Cái này có gì mà không dám chứ? Chẳng lẽ Phật giáo còn dám gây sự với bà già này?” Vừa cất điện thoại di động vừa nói: “Ta quyết bài hát này rồi.”

Trương Minh Hiên giơ ngón cái lên nói: “Vũ Thần tỷ, cố lên! Tỷ có thể đi tìm Hồng Tụ thương lượng một chút về vấn đề phối nhạc.”

Vũ Thần liếc mắt một cái nói: “Việc này ngươi làm cũng nhanh quá nhỉ!”

Chốc lát sau, Tề Linh Vân bay đến, tìm Trương Minh Hiên đang ở trong lương đình nói: “Ngươi tìm ta ư?”

Trương Minh Hiên cười nói: “Ta bảo ngươi nghiên cứu âm nhạc, ngươi nghiên cứu như thế nào rồi?”

Tề Linh Vân im lặng một lúc rồi nói: “Nhạc đạo uyên bác tinh thâm, ta không lĩnh ngộ được chút nào.”

Trương Minh Hiên liếc mắt một cái rồi nói: “Ai bảo ngươi nghiên cứu nhạc đạo, Hồng Tụ không dạy ngươi hát sao?”

Tề Linh Vân gật đầu nói: “Dạy, nhưng ta cảm thấy hát chỉ là tiểu đạo. Nói đến nhạc đạo, phải tinh thông các loại nhạc cụ, chỉ quyết, một khúc động vạn vật, tài năng xuất chúng.”

Trương Minh Hiên im lặng nhìn Tề Linh Vân, tại sao trong đầu nha đầu này đều là tu luyện? Cả đầu đều là Đạo vậy!

Trương Minh Hiên vẫy tay nói: “Đến đây, chỗ này của ta có mấy bài hát, ta giúp ngươi luyện tập một chút, ngươi chuẩn bị lên đài biểu diễn.”

Tề Linh Vân ngạc nhiên nói: “Ta? Biểu diễn ư?”

Trương Minh Hiên đứng dậy nói: “Không sai, chính là ngươi, đi theo ta.”

Giơ tay ra, một cánh cửa xuất hiện trước mặt, Trương Minh Hiên bước vào bên trong cánh cửa.

Tề Linh Vân do dự một chút, cũng đi theo vào. Trong thế giới nhỏ mây trắng bồng bềnh, Trương Minh Hiên bắt đầu chỉ dạy cho Tề Linh Vân.

Một lát sau, Trương Minh Hiên im lặng nói: “Phải quyến rũ? Quyến rũ một chút, hiểu không? Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi? Quyến rũ!”

Tề Linh Vân cầm chiếc dù giấy tao nhã không được tự nhiên, cũng nổi nóng nói: “Không hiểu!”

Trương Minh Hiên nổi nóng nói: “Ngươi còn muốn báo thù không?”

Giọng Tề Linh Vân lạnh lẽo nói: “Muốn!”

Trương Minh Hiên nói: “Vậy thì quyến rũ đi!”

Tề Linh Vân khó chịu khi cầm cây dù, liên tục thất tha thất thểu những bước nhẹ nhàng, trên mặt treo một nụ cười cứng ngắt.

Mấy người Hứa đạo trưởng, Nhan Hồi, Lý Bách cũng cùng tới, Trương Minh Hiên cười vui vẻ sắp xếp cho bọn họ, ghi chép nhạc khúc, chỉ đạo bọn họ luyện tập, thời gian trôi qua từng ngày, nhà nhà bắt đầu sắm đồ tết.

Trên đường lớn, một đám trẻ con mặc áo bông mới vui vẻ quan sát hai bên, thi thoảng còn chạy vào trong quán cầm đồ lên nhìn rất lâu, những tiểu thương kia cũng đều vui vẻ khi nhìn bọn chúng, không hề đuổi đi, nhìn thấy trên quần áo bọn chúng có in hình Thái Cực đồ liền biết đây là cô nhi ở cô nhi viện, đều là người đáng thương, đa số mọi người đều thương tiếc mấy phần, có một vài người sẽ đưa một chút gì đó cho bọn chúng.

Bảo Bảo lôi kéo cánh tay ca ca mình, vui vẻ nói: “Ca ca, ta cảm thấy thật hạnh phúc!”

Thủ Hộ cũng cười ha hả nhìn nàng nói: “Đây đều là công lao của ai?”

Bảo Bảo vui vẻ nói: “Là công lao của Đạo giáo, ừm! Còn có công lao của Trương lão bản.”

Thủ Hộ nghiêm túc nói: “Phải gọi là Thần Quân.”

Bảo Bảo nghi ngờ nói: “Nhưng trên điện thoại di động, bọn họ đều ghi là Trương lão bản!”

Thủ Hộ đắc ý nói: “Long Tuyền lão sư nói với ta, đó là Tiêu Diêu Thần quân, vô cùng lợi hại!”

Bảo Bảo sùng bái nói: “Ca ca biết thật nhiều!”

Thủ Hộ đắc ý nói: “Đúng thế, Long Tuyền lão sư đã nói muốn thu nhận ta làm đồ đệ, chờ ca ca có bản lĩnh thì có thể báo đáp bọn họ rồi.”

Bảo Bảo nghiêm túc gật đầu một cái.

Một màn này diễn ra ở rất nhiều nơi khác nhau, trước kia việc ăn tết đối với các cô nhi mà nói không thua kém gì một trận tai kiếp, không biết bao nhiêu cô lão chết trong đói rét khổ cực, nhưng hiện tại bọn họ đều vui vẻ nghênh đón năm mới, chắc chắn giờ phút này bọn họ đang rất hạnh phúc.


Trang 156# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất