Chương 316: Bài ca đáng yêu (1)
Trong hoàng cung, vốn dĩ các hoàng tử đang chờ mong được giải câu hỏi để biểu hiện thật tốt trước mặt phụ hoàng, nhưng lúc này đều trở nên do dự, ngay cả bản thân Lý Thế Dân cũng cám thấy không biết phải nói sao, quả nhiên là cái tên tiểu tử thối này sẽ không ra đề theo lẽ thường.
Lý Trị hứng khởi la lên: “Con biết!”
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người Lý Trị, hắn hết sức khoái chí rung đùi nói: “Một cộng một bằng hai, hai cộng hai bằng bốn, ba cộng ba bằng sáu.”
Lý Thế Dân bất đắc dĩ nói: “Tốt, con ngồi xuống đi!”
Lý Trị khó hiểu ngồi xuống, nó nói không đúng sao? Tại sao phụ hoàng không khen ngợi nó!
Trương Minh Hiên làm mọi người mất hứng một hồi, sau đó cười nói: “Mời tiểu công chúa đang ngồi phía dưới của chúng ta lên nói cho mọi người biết đáp án!”
Tấn Dương mặc trang phục công chúa, cười hì hì dẫn theo một đám tiểu nữ hài đi lên.
Nàng đứng ở đằng trước, hai bàn tay mỗi bàn trỏ ra một ngón, ngón tay loạng choạng chỉ vào khuôn mặt nhỏ của mình rồi hát: “Một cộng một bằng thật đáng yêu!”
Mấy tiểu nữ hài đứng phía sau cũng đều duỗi tay ra: “Một cộng một bằng thật đáng yêu!”
Tấn Dương vươn hai ngón tay, giơ lên đầu mình làm ra hình dạng lỗ tai con thỏ, giọng nói ngọt ngào vang lên: “Hai cộng hai bằng rất đáng yêu!”
Người đằng sau cũng hát lên: “Hai cộng hai bằng rất đáng yêu!”
Tấn Dương vươn ba ngón tay, làm thành một hình trái tim ở trước ngực, nũng nịu hát: “Ba cộng ba bằng quá đáng yêu!”
Nàng vươn bốn ngón tay, ôm lấy khuôn mặt của mình, hát: “Bốn cộng bốn bằng vô cùng đáng yêu!”
Vươn năm ngón tay, nàng giơ cả hai cánh tay qua khỏi đầu, làm thành một trái tim rất to: “Năm cộng năm bằng hết sức đáng yêu!”
“Sáu cộng sáu bằng cực kỳ đáng yêu! Chụt chụt chụt chụt chụt chụt thật đáng yêu ta thật là đáng yêu! Ha ha ha…”
Tấn Dương và một đám hài tử nhảy một vũ đạo hết sức dễ thương trên sân khấu, lại còn hát “Bài ca đáng yêu”, khiến trái tim mọi người đều mềm nhũn ra.
Phú thương trừng mắt thật to nhìn Tấn Dương hát, nói: “Sao hài tư nhà người ta lại đáng yêu như vậy? Còn hài tử nhà ta lại toàn mấy đứa ngỗ ngược!”
Hắn đánh một phát vào mông tiểu thiếp, nói: “Đều tại các ngươi không thể sinh ra hài tử đáng yêu.”
tiểu thiếp chớp chớp đôi mắt quyến rũ: “Lão gia, ta bảo đảm hài tử tiếp theo sẽ rất dễ thương.”
Một cặp phu thê trẻ tuổi nằm trên giường, bụng của thê tử phồng lên rất to.
Nam tử trẻ tuổi nhìn video, cười nói: “Hài tử của chúng ta nhất định cũng sẽ đáng yêu như thế!”
Nữ tử lo lắng nói: “Nếu nó là nữ hài thì phải làm sao bây giờ?”
Nam tử trẻ tuổi chỉ vào màn hình vui vẻ nói: “Nữ hài mới tốt chứ! Nàng xem tiểu công chúa rất đáng yêu này!” Vẻ mặt hắn hết sức rạng ngời: “Sau này nữ nhi của chúng ta sẽ hát ‘Bài ca đáng yêu’, còn ta sẽ hát ‘Đại vương kêu ta đi tuần núi’ (2).”
Nữ tử cười nói: “Tướng công, chàng thật tốt.”
Nam tử ngượng ngùng cười: “Đương nhiên, nếu là nam hài thì càng tốt. Nhưng bất kể là nam hay là nữ, ta đều thích cả.”
Hoàng cung đại nội, Lý Thế Dân tươi cười nhìn màn hình, trong mắt không che dấu được vẻ cưng chiều, đây là công chúa của trẫm đấy!
Lý Uyên cũng cười nói: “Hủy Tử (3) à! Thật là một đứa bé khả ái.” Hắn liếc Lý Thế Dân một cái: “Cũng không biết là người nào nhẫn tâm tặng Hủy Tử cho người khác.”
Lý Thế Dân coi như không nghe được Lý Uyên nói, hắn nhìn đám nhi tử một lượt, đoạn nói: “Có thấy muội muội các con trả lời hay như thế nào không, cả đám chỉ biết tư duy theo lối mòn.”
Nhóm hoàng tử và thái tử run rẩy khóe miệng, cung kính nói: “Đa tạ phụ hoàng dạy bảo.”
Lý Trị bất mãn nói thầm: “Trả lời như hoàng muội thì chắc chắn sẽ bị tiên sinh đánh đòn.”
Một đám công chúa cười hì hì nhìn video, tự mình lẩm nhẩm lời bài hát, trong ánh mắt không che dấu được sự hâm mộ.
Tấn Dương lại hát thêm một lần, mới cười vui vẻ chạy xuống, vừa đến hậu trường liền nhào vào lòng Hoàng hậu, nâng đầu hỏi: “Mẫu hậu, con có đáng yêu không!”
Hoàng Hậu xoa xoa đầu Tấn Dương: “Đáng yêu! Tấn Dương đáng yêu nhất.”
Trương Minh Hiên đứng trên sân khấu nói: “Mây trắng hạc vàng nhà đạo nhân, một đàn một kiếm một ly trà. Đối với rất nhiều người, Đạo gia là thứ gì đó vô cùng thần bí, đạo sĩ cũng được mọi người hết lòng tôn kính, bọn họ cứu khốn giúp nguy, hiệp cốt đan tâm. Hiện giờ Đạo môn lại lập ra viện dưỡng lão, cô nhi viện, trợ tàn viện (4), công đức vô lượng!”
Trước màn hình di động, không ít yêu quỷ mỉm cười giễu cợt.
Trương Minh Hiên đợi một hồi, không chờ được tràng vỗ tay như dự đoán, hắn đành chép miệng, tiếp tục nói: “Vậy Đạo gia đối với đạo sĩ có ý nghĩa gì? Các đạo sĩ có suy nghĩ như thế nào? Để giúp chúng ta hiểu hơn về thói quen sinh hoạt của đạo sĩ, hoan nghênh Hứa đạo trưởng trình diễn ‘Đạo tình’!”
Hứa đạo trưởng mặt mày hồng hào ôm một cây đàn ngọc đi lên, sân khấu lập tức xảy ra biến hóa, trong sơn cốc tĩnh mịch, cây cối um tùm, chim chóc ríu rít hót dưới những tán lá tươi tốt, đàn nai ăn cỏ non ở đằng xa, thỏ ngọc chạy trốn, tiên hạc bay múa.
Hứa đạo trưởng đi đến một chỗ đất trống, khoanh chân ngồi xuống, đặt đàn ngọc lên tảng đá trước mặt. Ngón tay khảy nhẹ lên đàn, tiếng đàn linh thiêng kỳ ảo vang lên, con nai hoa mai cũng ngẩng đầu tò mò nhìn về phía hắn.
Hứa đạo trưởng mở miệng hát:
“Mây trắng hạc vàng nhà đạo nhân
Một đàn một kiếm một ly trà
Áo lông thường mang màu khói của ráng chiều
Không nhiễm màu hoa đào hoa mận chốn hồng trần
Người trong thế gian cười ha hả
Vì sao ngươi lại chu du tứ hải
Chịu hết cực khổ tu chính đạo
Không nhiễm hoa đào hoa mận ở nhân gian…”
Làn điệu linh thiêng kỳ ảo, tiếng ca sảng khoái đã thành công thể hiện đầy đủ phong phạm của một thế hệ cao nhân.
Nai hoa mai nghe được tiếng ca liền đi tới nằm im trước đàn ngọc.
Từng bầy thỏ ngọc chạy vội đến, nghiêng đầu tò mò đánh giá Hứa đạo trưởng.
Tiên hạc cũng đáp xuống, đứng bên cạnh đàn, chim bay xoay quanh thành đàn ở trên không, sài lang hổ báo, heo ngựa trâu gấu sôi nổi đi ra từ trong rừng cây, nằm rạp xung quanh Hứa đạo trưởng, tĩnh tâm lắng nghe.
Viện trưởng cô nhi viện, viện dưỡng lão, trợ tàn viện và cả một đám quan chủ ở đạo quan đang xem di động đều hâm mộ không thôi. Tiết mục của Trương thần quân quả nhiên danh truyền thiên hạ!
Trên đỉnh Tuyệt Phong, Bạch Vân đạo trưởng ảo não nói: “Sao lại đến phiên lão Hứa biểu diễn ở tiệc tối chứ? Quan hệ giữa ta với thần quân cũng không tệ mà! Không được, lần sau ta sẽ chủ động xin biểu diễn.”
Nhóm đạo trưởng xem di động có ghen ghét, có tự hào, có hâm mộ.
Trên đường sang Tây Thiên, bên trong một khách điếm, Đường Tam Tạng ngồi ở trên giường, khoác áo khoác da hổ, tinh thần chán nản nói: “Do Thiếu Lâm mà Phật môn phải liên tiếp chịu quá nhiều đả kích. Ngộ Không, con xem ông chủ Trương không còn tuyên truyền cho Phật giáo ta, bây giờ đã chuyển sang tung hô Đạo giáo.”
Tôn Ngộ Không nằm trên xà ngang, nói: “Sư phụ, người cũng đừng oán trách, chuyện do mình gây ra thì có thể trách ai?”
Đường Tam Tạng hỏi dò: “Nghe nói con và ông chủ Trương có quan hệ không tệ!”
Tôn Ngộ Không thuận miệng nói: “Đâu có chuyện đó! Quan hệ giữa chúng ta rất bình thường.”
Đường Tam Tạng mất mát nói: “Quả nhiên, ngay cả Ngộ Không con cũng không giúp ta.”
Tôn Ngộ Không bực bội: “Hòa thượng, người đủ rồi đấy!”
Hắn lập tức hóa thành một cơn gió xoáy, rầm một tiếng, lao ra khỏi cửa.
Đường Tam Tạng đứng dậy đi ra đóng cửa lại, lẩm bẩm: “Cả cửa cũng không đóng lại giúp vi sư, muốn đông chết vi sư chứ gì!”
Chú thích:
(1) Bài ca đáng yêu: bài Kiyomi, xuất xứ Hàn Quốc.
(2) Đại vương kêu ta đi tuần sơn: một bài hát trong phim Tây du ký.
(3) Hủy Tử: nhũ danh của công chúa Tấn Dương.
(4) Trợ tàn viện: viện hỗ trợ người khuyết tật.
Trang 159# 2