Chương 315: Điệp Luyến Hoa
Nghe xong khúc nhạc, mọi người cười ha ha, một vài thiếu nữ còn ngâm nga theo: “Pháp Hải ngươi không hiểu tình yêu, tháp Phù Đồ sẽ rơi xuống. Pháp Hải ngươi không hiểu tình yêu, tháp Phù Đồ sẽ rơi xuống…” Quả nhiên là bọn họ đã thuộc lòng lời ca.
Vũ Thần hát xong, cười vui vẻ cúi chào mọi người, sau đó xoay người rời đi, lúc rời đi còn không quên nhìn Trương Minh Hiên bằng ánh mắt xem thường.
Trương Minh Hiên sờ sờ cái mũi, vừa cười vừa đi lên sân khấu nói: “Xem ra nỗi oán hận của Bạch Tố Trinh đã rất sâu đậm rồi!”
Người xem nghe vậy liền cười ầm lên.
Trương Minh Hiên cười nói: “Mặt nước soi chiếu cánh hoa, người lại còn đẹp hơn hoa. Từ xưa mỹ nhân như hoa thơm, bươm bướm đều tranh nhau yêu nàng, mời mọi người cùng thưởng thức ca khúc ‘Điệp luyến hoa’.”
Lý Thế Dân cười nói: “Từ xưa mỹ nhân như hoa thơm, bươm bướm đều tranh nhau yêu nàng, tuy có hơi trần tục một chút nhưng quả thực rất chân thật!”
Lý Uyên uống một chén rượu, nói: “Dùng ở trên người hoàng gia chúng ta thì có thể không thích hợp lắm.”
Lý Thế Dân cười đáp: “Cũng đúng!”
Trong một căn phòng, một lão giả mặc nho bào mộc mạc đang ngồi ở trên giường, dựa lưng vào tường nhìn di động, nghe Trương Minh Hiên nhắc đến “Điệp luyến hoa”, lão lẩm bẩm: “Tên nghe rất quen!”
Lão phụ nhân bên cạnh lão vừa xem video, hai tay còn vừa thêu hoa, hơi mỉm cười nói: “‘Điệp luyến hoa’ là tên của một điệu hát.”
Lão giả cười ha ha: “Đúng đúng! Vẫn là Ngọc nương đa tài.”
Lão phụ nhân thẹn thùng: “Đều đã một bó tuổi rồi, ngươi còn gọi Ngọc nương cái gì, không sợ người khác chê cười à.”
Lão giả ưỡn ngực nói: “Ta thách ai dám chê cười!”
Khóe môi lão phụ nhân cong lên nụ cười ngọt ngào.
Lão giả nói: “Chẳng lẽ hắn muốn thay từ ngữ khác sao?” Lão lắc đầu buồn cười: “Từ là tiểu đạo, thơ mới là đại đạo.”
Lão phụ nhân nói: “Từ sẽ sinh ra cái mới, ai có thể đoán chính xác được tương lai sau này đâu! Ta cảm thấy từ cũng không tồi.”
Lão giả cười nói: “Từ là khúc chiết, nó đã được định sẵn là sẽ nằm ở hạ lưu trong tam lưu, làm sao có được sự cao nhã của thơ ca.”
Trên sân khấu, hoa nhẹ nhàng rơi, một nữ tử mặc váy dài màu nhạt ung dung đi ra dưới màn mưa hoa. Nàng cầm một cây dù thêu hoa mẫu đơn trong tay, bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa dưới màn mưa hoa.
Này hoa, hoa vì ai mà nở
Một năm xuân đi xuân lại tới
Hoa nói nó đang chờ một người
Không thể tránh khỏi mà rụng xuống
Chú chim yến như đã từng quen bay trở về
Một mình bồi hồi trên con đường nhỏ trong hoa viên…
“Đây là…” Lão giả ngơ ngác nhìn giai nhân uyển chuyển nhảy múa trên màn hình.
Lão phụ nhân cười nói: “Thế nào? Không tệ phải không!”
Lão giả không cầm lòng được mà gật đầu, đáp: “Từ hay, câu hay, cảnh đẹp!”
Lão phụ nhân cười nói: “Ta còn tưởng ngươi vẫn sẽ tiếp tục mạnh miệng đấy!”
Lão giả nhìn màn hình không chớp mắt: “Hay chính là hay! Những từ ngữ lưu truyền bây giờ thua xa tiêu chuẩn này.”
Lão phụ nhân gật đầu: “Đúng là từ chỉ mới xuất hiện cách đây không lâu.”
Lão giả cảm thán: “Trương công tử thật sự là rất có tài!”
Bên trong thanh lâu, hôm nay tất cả mọi người cũng vẫn tiếp tục đóng cửa không kinh doanh, một đám các cô nương nghiêm chỉnh ngồi ở phía dưới, trên đài đang phát sóng trực tiếp buổi tiệc tối nay.
Tú bà vung khăn lụa trong tay kêu lên: “Đều chú ý lắng nghe, nghiêm túc học tập cho ta.”
Các cô nương phía dưới đáp: “Dạ!”
Một mỹ nữ mặc trang phục đỏ thẫm, giữa trán có hoa văn ngọn lửa màu đỏ ngồi ở hàng đầu, trái phải có hai thị nữ cung kính hầu hạ.
Nữ tử nhìn màn hình, trong miệng khe khẽ nhẩm: “Này hoa, hoa và ai mà nở, một năm xuân đi xuân lại tới…” Nàng cười: “Khúc ‘Điệp luyến hoa’ này rất thích hợp với ta!”
Tú bà lập tức chạy tới, tươi cười nịnh nọt: “Hồng Loan cô nương, nếu ngươi thấy thích ‘Điệp luyến hoa’, sau này nơi này của chúng ta sẽ cấm người khác lên đài hát ‘Điệp luyến hoa’.”
Hồng Loan cười nói: “Cảm ơn Hoàng mụ!”
Hoàng mụ cười: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn… Hồng Loan ngươi chính là hoa khôi đầu bảng của chúng ta mà.”
Mấy nữ tử ngồi đằng sau nghe vậy thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhưng cũng không thể nói gì.
Nhưng nhóm người trầm mê vào bài hát nhiều nhất vẫn là các thư sinh. Cả đám rung đùi khoái chí giống như uống phải thứ gì lạ, rồi lại đắm chìm vào đó vậy.
Khúc hát kết thúc, Tề Linh Vân thu dù hoa lui về sau, cánh hoa hóa thành ánh sáng lung linh rồi tiêu tán, tất cả cứ như là mộng ảo, trong lòng mọi người đều lưu lại một phần lưu luyến, tiếc nuối.
Dưới đài, Tấn Dương hưng phấn nói: “Đến phiên ta! Đến phiên ta!”
Lý Thanh Toàn vung tay lên, Tấn Dương lập tức bay lên phía sau sân khấu.
Trương Minh Hiên lên đài cười nói: “Hoa rơi hoa bay hoa đầy trời, bướm rơi theo hoa có ai thương, tình cảm nhân gian đều như thế. Tại đây, ta chúc người có tình trong thiên hạ sẽ hòa cùng một nhịp thở, gắn kết không rời!”
Thính phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Trương Minh Hiên vừa lòng tươi cười, sau đó hắn duỗi tay ra, tiếng vỗ tay lập tức im bặt.
Trương Minh Hiên nói: “Cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của chúng ta luôn không tách rời số học, bất kể là buôn bán hay hoạt động khác cũng đều có cùng một nhịp thở với số học.”
Trước màn hình di động, một tên phú thương béo ục ịch ngồi ở trên giường, hai thị thiếp mặc áo ngủ đang xoa bóp bả vai cho hắn.
Phú thương nghe Trương Minh Hiên nói thì tự đắc cười nói: “Ta giỏi về số học lắm đấy.”
Một thị thiếp nũng nịu nói: “Lão gia đương nhiên là giỏi nhất rồi.”
Phú thương cười ha ha, ôm thị thiếp vào trong ngực, mồm to đỏ như máu lập tức hôn nàng tới tấp.
Thị thiếp hờn dỗi: “Lão gia ngài thật là xấu!”
Bọn họ trêu đùa nhau một phen.
Trương Minh Hiên nở nụ cười đầy bí ẩn: “Hiện tại, ta sẽ kiểm tra số học của các ngươi.”
Phú thương tức khắc dừng động tác lại, kiểm tra số học? Đề như thế nào?
Bọn nhỏ trong cô nhi viện cũng đều tò mò nhìn Trương Minh Hiên, cái gì số học! Số học lại là thứ gì?
Bảo Bảo lôi kéo cánh tay người thủ vệ hỏi: “Ca ca, ngươi có biết số học không?”
Thủ vệ ngượng ngùng nói: “Ta không biết!”
Đại sảnh Trình phủ, Trình Giảo Kim kêu lên: “Không thú vị! Không thú vị! Số học thì có gì vui chứ.”
Ba tên nhi tử liên tục gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Trong hoàng cung, Lý Thế Dân buồn cười nói: “Hắn lại muốn làm chuyện gì đây?”
Hắn quay đầu nhìn về phía mấy tên hoàng tử của mình: “Các con hãy xem cho kỹ, trả lời đúng sẽ có thưởng!”
Đám hoàng tử sôi nổi đáp: “Vâng!”
Người xem qua di động đều nhón chân mong chờ nhìn Trương Minh Hiên, cũng có người cảm thấy khó chịu, kiểm tra số học làm gì chứ! Đây không phải là dày vò người ta sao? Dù sao ta cũng sẽ không thèm tham gia cái này.
Trương Minh Hiên nói: “Các ngươi biết một cộng một bằng mấy chứ? Các ngươi biết hai cộng hai bằng với mấy chứ? Các ngươi biết ba cộng ba bằng với mấy chứ?”
Phú thương sửng sốt, khó chịu nói: “Làm cái gì vậy? Hắn ra đề đơn giản như vậy là muốn trêu chọc người khác phải không?”
Một tiểu thiếp cười nói: “Lão gia, ta cảm thấy cái này rất khó! Nhờ lão gia giải thích cho ta.”
Phú thương tức khắc cười ha ha, đắc chí nói: “Cái này rất đơn giản, một cộng một bằng hai, hai cộng hai bằng bốn, ba cộng ba bằng sáu.” Hắn lắc đầu cảm thán: “Vấn đề đơn giản như vậy mà cũng không hiểu, không có ta bao nuôi, ngươi chắc chắn sẽ bị đói chết.”
Thị thiếp cười duyên: “Người ta chỉ muốn được lão gia bao nuôi thôi!”
Lão gia cười ha ha: “Ngoan ngoan ngoan…”
Cô nhi viện, bảo vệ lưỡng lự nói: “Cái này chính là số học sao? Hình như ta có biết!”
Bảo Bảo vui vẻ nói: “Ca ca thật giỏi!”
Quân Hân và Long Tuyền cũng bối rối nhìn nhau, đây là câu hỏi kiểu gì vậy!
Trang 159# 1