Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 318: Luận ngữ

Chương 318: Luận ngữ




Một khúc vườn đàoTam quốc, hùng dũng cuồn cuộn, từng anh hùng ra sân, thu hút mọi người vào thời đại gió giục mây vần kia. Lưu Bị, Tào Tháo, Tôn Quyền tam quốc chi ba, tướng võ Triệu Vân, Lữ Bố, Hứa Chử còn theo đuổi Chân Cơ, Điêu Thiền phong nhã tài hoa.

Mọi người suy nghĩ thật lâu cũng không thể bình tĩnh, giống như đang đối mặt với từng anh hào cách dòng sông lịch sử đầy tình cảm, trong lòng không ngừng xúc động.

Trương Minh Hiên đi đến đài và nói: "Dòng sông đông rót, đào thải hết ngàn nhân vật thuở phong lưu. Trong lịch sử loài người của chúng ta, có một người anh hùng cực kỳ đặc biệt, phải nói là vĩ nhân. Hắn sáng lập một mạch Nho gia, khiến văn đạo hưng thịnh lần nữa, dùng sự chính trực giữ thiên hạ."

Trương Minh Hiên lướt mắt nhìn, chắp tay làm lễ và nói: "Hắn cũng là người sáng lập đạo Nho - Khổng phu tử, xin mời người của Khổng viện trình bày một bài luận ngữ tuyển chọn người tinh nhuệ cho mọi người."

Một đám hư sinh môi hồng răng trắng mặc nho bào màu xanh đi tới, có nam có nữ, nhưng là đám người phi thường.

Bất kể người xem trên khán đài hay là người xem trên điện thoại thì đều tò mò nhìn bầy hư sinh, một đám người có hiếu làm gì đó?

Trong gian phòng mộc mạc, lão giả ngạc nhiên nói: "Luận ngữ tuyển chọn những ngườo tinh nhuệ? Bọn họ muốn đọc luận ngữ trên đài ư?" Sau đó vuốt râu cười nói: "Cũng có thể! Để bọn họ học tập tác phẩm kinh điển của Nho gia một chút."

Lão phu nhân cười nói: "Ta thấy không có đơn giản như vậy đâu."

Lão giả cười ha ha nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, đã nói tên là luận ngữ tuyển chọn người tinh nhuệ, ta cũng không tin hắn còn có thể chơi luận ngữ ra hoa gì."

Sân khấu biến ảo, biến thành một học đường, trong học đường có từng hư sinh mặc vạt áo tây.

Nhạc vang lên, đám hư sinh cùng mở miệng hát : "Khổng Tử nói: "Học thì phải luyện tập, chẳng vui lắm sao?

Có bằng hữu từ phương xa tới, chẳng mừng lắm sao?

Người chẳng hiểu ta mà ta không buồn giận họ, thế chẳng phải người quân tử ư?

Từng Khổng Tử nói: "Mỗi ngày ta tự xét ba việc.

Làm việc gì cho ai, có hết lòng không?

Giao thiệp với bạn bè, có thành tín không? Thầy dạy cho điều gì, có học tập đủ không?"

Từng giọng hát thanh thúy của trẻ em vang lên, hết sức êm tai.

Miệng của lão giả không tự chủ được mà há ra, mắt trợn tròn.

Lão phụ cười nói: "Ta nói mà! Sẽ không đơn giản như vậy đâu."

Lão giả trực tiếp tuôn ra lời: "Mẹ kiếp, hắn thật sự chơi luận ngữ ra hoa thật!"

Lão phụ tức giận trách móc: "Nói gì đó!"

Lão giả Duệ cảm thán: "Luận ngữ mà lão đọc cả đời, đây là lần đầu tiên ta phát hiện luận ngữ có thể hát được, người trẻ tuổi thật lợi hại! Ha ha ha ~ "

Tròng mắt của từng nho sinh trước điện thoại cũng sắp nhảy ra, đây là luận ngữ ư? Thì ra luận ngữ có thể hát được? Sau đó họ khẽ hát theo nhịp.

Bạch Vân đạo trưởng ở trên đỉnh núi thầm nói: "Cũng không biết Đạo Đức Kinh có thể hát được không nữa?"

Lặng lẽ quan sát một chút, thấy xung quanh không người, hắn ngâm nga: "Đạo có thể coi là đạo thì không là đạo vĩnh viễn, tên có thể gọi là tên thì không là tên vĩnh viễn" hát được hai câu, Bạch Vân đạo trưởng đã từ bỏ, mẹ nó quá khó nghe.

Ở Trình phủ, Trình Xử Mặc gọi một cách khoa trương: "Trương huynh đệ thật biết chơi! Nếu như thầy của chúng ta dạy luận ngữ kiểu này thì ta đã thuộc từ lâu rồi."

Trình Xử Lượng cũng đáp lời: "Không sai, là thầy làm trễ nãi chúng ta. Không phải chúng ta không cố gắng, thật sự là thầy quá vô dụng."

Trình Xử Mặc cười ha ha nói: "Huynh đệ thật hiểu lòng ta!"

Trình Xử Bật muốn nói lại thôi, tính toán một chút thì vẫn không nói.

Trình phu nhân cười mỉa nhìn hai người bọn họ.

Trình Giảo Kim chớp mắt, lập tức nhảy ra kêu lên: "Ngày mai gấp đôi bài tập!"

Trình Xử Mặc bất mãn kêu lên: "Tại sao chứ!"

Trình Giảo Kim nịnh nọt với Trình phu nhân: "Phu nhân, nàng thấy ta nói đúng không?"

Trình phu nhân khẽ gật đầu và nói: "Rất đúng!"

Trình Xử Bật ngồi không yên nói: "Mẫu thân, con không nói gì mà, sao cũng phạt con?"

Trình Giảo Kim cây ngay không sợ chết đứng mà kêu lên: "Tội liên quan trong quân pháp, không được sao?"

Trình Xử Bật khóc không ra nước mắt nói: "Được!"

Trình Xử Lượng kêu lên: Mẫu Thân."

Trình Xử Bật vỗ một cái lên đầu hắn, tức giận nói: "Ngươi câm miệng cho ta, lỡ như gấp ba, ngươi làm được không?"

Trình Xử Lượng bỗng bị đánh tới mức choáng váng.

Vô số người nghị luận ầm ĩ về việc luận ngữ được hát, có người hai mắt sáng lên cảm thấy kinh diễm, ngạc nhiên ca ngợi liên tục.

Cũng có người cảm thấy lòng đầy căm phẫn, chuyện này căn bản làm bậy, khinh nhờn thánh hiền, không tuân theo Khổng sư.

Trong một vùng không gian kỳ lạ tràn đầy ánh sáng màu sữa ấm áp, một lão giả tóc trắng phơ, tay cầm thước đang ngồi xếp bằng ở trong đó, đột nhiên lão giả mở mắt ra, một cái màn hình hiện ra trước mắt, chính là những lời chế nhạo luận ngữ.

Lão giả cười ha ha và nói: "Thú vị! Thú vị!" Rồi cẩn thận lắng nghe.

Khổng Tử nói: Xem lại cái cũ biết cái mới, vậy mới được gọi là thầy.

Khổng Tử nói: Người nhân không lo buồn, kẻ trí không nghi hoặc, người dũng không sợ hãi.

Tiếng ca chậm rãi cất lên, khi tiếng ca kết thúc thì bóng tối cũng từ từ bao phủ toàn bộ sân khấu.

Trong hoàng cung, Lý Trị nhìn sân khấu kết thúc đầy thèm muốn, bất mãn nói: "Ta cũng biết đọc luận ngữ mà! Nhưng ta không biết hát, nhất định ngày mai phải nhờ Triệu sư dạy ta, không ngờ còn giữ lại, tức quá!"

Trương Minh Hiên đi lên sân khấu, cười ha ha nói: "Thật ra cho tới bây giờ, dạ hội cũng đã chuẩn bị kết thúc rồi."

Tất cả mọi người trước điện thoại cũng sững sờ, sao nhanh vậy? Có bao nhiêu tiết mục chứ! Khán đài cũng xì xào bàn tán một trận.

Trương Minh Hiên vỗ tay một cái, người xem lập tức nghe lời mà yên tĩnh trở lại.

Trương Minh Hiên vừa cười vừa nói: "Chắc hẳn hôm nay mọi ngươi cũng đã phát hiện, tuy biểu diễn không ít tiết mục nhưng có một người trong đó ra sân mấy lần, nàng ấy được mọi người chú ý, đó chính là nữ kiếm tiên Tề Linh Vân của chúng ta. Nàng xinh đẹp, kiên cường, làm người chính trực thiện lương nhưng cũng rất đáng thương."

Trương Minh Hiên ngắm nhìn bốn phía rồi nói: "Mọi người muốn biết rõ chuyện cũ của nàng không? Nàng cô độc, nàng ai oán, nàng đau buồn tức giận."

Người xem lập tức kêu lên: "Muốn!"

"Muốn biết!"

Trương Minh Hiên hài lòng nói: "Vậy thì chúng ta cùng hoan nghênh Tề Linh Vân tặng chúng ta một khúc Thục Sơn Vị Ương lần nữa."

Trương Minh Hiên lui ra khỏi đài.

Đám người Tây Thiên Phục Hổ La Hán, Trường Mi La Hán, Tề Thục Minh, Lý Anh Quỳnh nghe thấy cái tên này thì giật mình trong lòng, nhìn màn hình với suy nghĩ khác nhau.

Trong Dao Trì, Ngọc Đế vừa cười ha ha vừa nói: "Có trò hay để xem rồi!"

Vương Mẫu cũng cười nói: "Thật sự là mang thù!"

Trong Đâu Suất Cung, sắc mặt của Thái Thượng Lão Quân cũng thay đổi, động tác quạt lửa cũng chậm chạp mấy phần.

Bất kể là các thần của Thiên Đình hay là các Phật ở phía Tây thì đều sững sờ, bầu không khí rất kỳ lạ, chuyện Thục Sơn liên lụy đến lão đại đấy! Lá gan thật to lớn.

Có thể nói chuyện Thục Sơn lưu truyền sôi sùng sục trong giới tu luyện, giờ phút này từng tu sĩ ở trước điện thoại trừng to hai mắt, không che nổi vẻ xem trò vui trên mặt, lửa nhiều chuyện cháy hừng hực.

Trên võ đài, bài hát thay đổi bất ngờ, hoàng hôn mờ mịt, núi cao chót vót, thác nước chảy xuống khe núi, cành nhánh của cây múa may, mênh mông, hoang vu, dáng vẻ nặng nề.

Một nữ tử mặc quần áo bó sát bụi bặm mệt mỏi, giẫm lên đường núi tràn đầy cỏ dại đi tới, cô độc mà hiu quạnh.


Trang 160# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất