Chương 319: Dạ hội kết thúc
Một hàng chữ kèm lời thuyết minh vang lên trên hình ảnh: Ngày xưa Thục Sơn hưng thịnh nhất thời, mấy ngàn đệ tử cưỡi kiếm phi tiên, tiêu dao thiên hạ, trừ ma vệ đạo nhìn tháng năm, Thục Sơn bị người gian mưu hại, môn phái to lớn sụp đổ, phái Thục Sơn bị diệt núi chỉ còn lại một mình đệ tử Tề Linh Vân trôi giạt nửa đời, khi trở lại Thục Sơn lần nữa thì nơi đó đã là một vùng hoang vu.
Tiếng ca vang lên: " Thân này từ bỏ giang hồ không nuối tiếc, chàng hành quân đến nơi nào.
Đường Thục Sơn, anh hùng sánh bước bao lần kề cận rồi cũng như không.
Mộng năm đó, tâm chí như hổ.
Cưỡi thần kiếm giẫm lên trời đất hoang vu.
Chỉ sợ đến khi bạc đầu, hiệp khách cô độc.
Cuối đời chỉ mong có một chốn để về.
Một chén rươu say, xế chiều bao mối âu lo.
Ánh trăng leo tường phản chiếu gương đồng, mái tóc pha sương.
Cả đời này nỗi cô đơn cứ mãi mênh mông.
Đã nhìn hết thói đời nóng lạnh.
Than thở anh hùng quá tịch mịch cũng như ta cầu một lần say.
Đúng là bao tình ý chưa trao, đã thấu hiểu hồng trần.
Cười đời này mong một lần thất bại chẳng được.
Một chén rươu say, xế chiều bao mối âu lo.
Ánh trăng leo tường phản chiếu gương đồng, mái tóc pha sương.
Cả đời này nỗi cô đơn cứ mãi mênh mông.
Ai sẽ cùng ta về quê tuổi xế tà."
Khi ca tiếng vang lên, hình ảnh cũng biến ảo theo, ban đầu là Thục Sơn xúc động, cưỡi kiếm phi tiên hào hùng, Thục Sơn sụp đổ, một người lữ khách lưu lạc bơ vơ, làm bạn với rượu đục chập chờn khó khăn.
Trong hình ảnh, Tề Linh Vân đi từng bước một trên hoàng hôn đến Thục Sơn, một đống đổ nát thê lương, hài cốt kiếm gãy. Vách đá lẻ loi, Tề Linh Vân mang vẻ mặt mơ màng, ánh chiều tà của mặt trời đang lặn, bóng tối dần dần căn nuốt bóng lưng.
Người xem trước điện thoại cũng bị chấn động, ai mà ngờ nữ từ xinh tươi đau buồn trước đó lại còn có chuyện như vậy.
Linh Sơn, Lý Anh Quỳnh đỏ bừng mắt, từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, nỉ non: "Linh Vân, Khinh Vân, thật xin lỗi!" Tuy biết rõ là giả nhưng vẫn đau lòng một chút.
Trong một gian phòng, có người lau nước mắt và nói: "Linh Vân sư tỷ diễn thật hay!"
Sau đó ngẩng đầu nhìn một nữ đạo sĩ bên cạnh và nói: "Thanh Trúc sư tỷ, ta muốn về nhà."
Thanh Trúc khuyên: "Thanh Thảo nghe lời, không thể trở về được, huynh đệ đều ở nơi này hết rồi, chẳng phải là rất tốt ư?"
Thanh Thảo nói một cách nặng nề: "Đây không phải nhà của ta!"
Thanh Trúc đánh Thanh Thảo, vừa cười vừa nói: "Có sư phụ, có sư tỷ muội, đây chính là nhà của ngươi."
Thanh Thảo khẽ gật đầu, sau đó uất ức nói: "Sư phụ cũng không cần ta nữa."
Thanh Trúc sững sờ, vừa cười vừa nói: "Sao lại như thế chứ? Sư phụ hiểu ngươi nhất."
Thanh Thảo rầu rĩ không vui mà nói: "Mấy ngày trước đó sư phụ hỏi ta có muốn bái Hoan Hỉ Phật làm sư phụ hay không."
Thanh Thảo ngẩng đầu nhìn Thanh Trúc, ngây thơ nói: "Sư tỷ, Hoan Hỉ Phật là ai? Rất lợi hại ư?"
Sắc mặt của Thanh Trúc lập tức thay đổi, vội vàng hỏi: "Ngươi nói thật?"
Thanh Thảo khẽ gật đầu.
Thanh Trúc không dám tin mà nói: "Sao có thể như vậy được? Sao sư phụ có thể làm như vậy?"
Sắc mặt của Thanh Trúc thay đổi mấy lần, cắn răng một cái rồi nói: "Thanh Thảo, đừng nói chuyện này cho ai biết."
Thanh Thảo ngây thơ khẽ gật đầu.
Đâu Suất Cung, Thái Thượng Lão Quân Duệ thở dài nói: "Nhất ẩm nhất trác (ý bảo số mệnh) đều là ý trời, Thục Sơn giết chóc quá nhiều thì cũng nên có kiếp nạn này, nên đi thì đi, nên ở thì ở!"
Ở Dao Trì, Ngọc Đế bất mãn nói: "Ta còn tưởng là hắn sẽ mắng Phật giáo một lần chứ? Quả nhiên chỉ đến mức này thôi ư?"
Vương Mẫu cười nói: "Cái này cũng không tệ mà, về mặt tình cảm thì rất rung động lòng người, không phải sao?"
Ngọc Đế khẽ chấn động trong lòng rồi nói: "Ngươi nói xem để nàng đến Thiên Đình làm một nữ quan thì như thế nào?"
Vương Mẫu buồn cười nói: "Ngươi đào người dưới tay Trương Minh Hiên, hắn sẽ nhớ mối thù của ngươi trong lòng."
Ngọc Đế trừng mắt nói: "Hắn dám!"
Trong hoàng cung Trường An, không ít nữ tử xem đến mức nước mắt đều chảy ra, những tú nữ được nuông chiều từ bé này, ngày nào cũng cực kỳ đa sầu đa cảm.
Lý Trị đứng lên nói lớn tiếng: "Phụ hoàng! Phụ hoàng!"
Lý Thế Dân cười nói: "Sao vậy?"
Mắt Lý Trị lập loè tỏa sáng nói: "Phụ hoàng, ngươi xem Linh Vân tỷ tỷ đáng thương biết bao, chúng ta đón nàng vào hoàng cung để thần chơi với nàng."
Mấy hoàng tử lập tức nhịn cười, một đám công chúa phi tử cũng phát ra một trận cười trộm, ngay cả Lí Uyên cũng lộ ra chút mỉm cười, lườm Lý Thế Dân một cái.
Sắc mặt Lý Thế Dân tối sầm lại nói: "Ngươi câm miệng cho ta!"
Lý Trị lập tức uất ức một phen, ta nói sai sao?
Những người xem trước điện thoại, đều có lòng thương hại với Lý Linh Vân, thật sự là một cô nương xinh đẹp đáng thương.
Trương Minh Hiên đi lên sân khấu, cười ha ha và nói: "Mọi người cũng đã hiểu rõ Tề Linh Vân rồi, đây là một cô nương đáng yêu khiến người ta thương mến. Bây giờ ta tuyên bố nàng chính là nghệ sĩ mà ta và công ty giải trí Uy Nạp chính thức ký kết, nếu mọi người muốn theo dõi thêm nhiều tin tức của nàng nữa, trực tiếp tìm Tề Linh Vân trong không gian, theo dõi không gian của nàng, sẽ có niềm vui bất ngờ khi dạ hội kết thúc!"
Trong một trận tiếng nhạc, phát sóng trực tiếp kết thúc.
Trong một căn phòng, một thư sinh trẻ tuổi lòng như lửa đốt chuyển sang không gian TT từ khu video, nhập Tề Linh Vân vào thanh tìm kiếm ở phía trên, ảnh chân dung tư thế hiên ngang của Tề Linh Vân xuất hiện trong nháy mắt, hắn chọn theo dõi.
Bấm vào, chỉ thấy có hai tấm ảnh rải rác, một tấm là ảnh múa kiếm trên đồng cỏ vào sáng sớm, khí chất nhẹ nhàng đập vào mặt. Bình luận và thích ở phía dưới tăng lên ào ào, thay đổi mỗi một giây.
Thanh niên thư sinh cũng nhập bình luận ở phía dưới: "Tiểu sinh gặp qua tiên tử!" Trong nháy mắt thì đã bị nhấn chìm.
Hình thứ hai là là một đám nữ tử cùng Tề Linh Vân vui đùa ầm ĩ, Tề Linh Vân đứng trong đám người, mặt mang nụ cười ấm áp, lập tức hắn cảm thấy lòng muốn tan chảy.
Các bình luận liên tục ở phía dưới đều là kiểu hiền thê lương mẫu, dịu dàng hiền lành.
Trương Minh Hiên đi ra, vui mừng vươn người một cái, về phần những người xem kia, đương nhiên Dung lão sẽ đưa bọn họ trở về, không cần Trương Minh Hiên quan tâm.
Tề Linh Vân lo lắng chạy tới nói: "Trương Minh Hiên, Minh Hiên!"
Trương Minh Hiên cười hỏi: "Sao vậy?"
Tề Linh Vân đưa điện thoại tới trước mặt Trương Minh Hiên, lo lắng nói: "Ngươi xem phải làm gì bây giờ?"
Trương Minh Hiên nhìn một chút, chỉ thấy số liệu không gian đang tăng lên nhanh chóng, bình luận và thích tăng lên nhanh chóng.
Trương Minh Hiên vừa cười vừa nói: "Đây là chuyện tốt mà, bọn họ đều theo dõi ngươi, ngươi sắp nổi rồi!"
Tề Linh Vân căng thẳng lo lắng nói: "Sau đó thì sao! Sau đó ta nên làm thế nào?"
Trương Minh Hiên an ủi: "Không cần căng thẳng đâu, mỗi ngày ngươi đăng động thái của ngươi lên là được, tốt nhất là thêm ảnh chụp."
Tề Linh Vân hỏi: "Động thái gì?"
Trương Minh Hiên vừa cười vừa nói: "Như là ăn cơm này, ngắm phong cảnh này, chơi đùa này, thậm chí không hề làm gì, chụp một tấm nhắm mắt ngủ cũng được."
Tề Linh Vân do dự nói: "Chỉ vậy là được rồi ư?"
Trương Minh Hiên nói: "Thoải mái đi! Làm theo lời ta nói là không thành vấn đề. Qua một thời gian nữa, ngươi chính là một đại cao thủ thần đạo, đánh trả hay hàng phục mãnh hổ cũng không có áp lực."
Tề Linh Vân cắn răng nói: "Vì báo thù, nhất định ta sẽ làm tốt nhất." Nàng quay đầu hùng hổ bay xuống dưới núi.
Trương Minh Hiên kết thúc, trên Internet lại bàn luận ầm ĩ, có bàn luận về Tề Linh Vân, có nhiều chuyện về Lý Bạch và Đào Hoa Tiên, còn có người nói tiểu công chúa rất đáng yêu.
Trang 161# 1