Chương 323: Chuyên mục mới
Lý Thế Dân mừng rỡ hỏi: “Làm như thế nào?”
Trương Minh Hiên mỉm cười nói: “Đã dời đô rồi.”
Lý Thế Dân sững sờ, buồn bã nói: “Hắn sợ sao? Vậy mà sợ đến mức phải dời đô chạy trốn? Ha ha…”
Trương Minh Hiên lắc đầu, vẻ mặt kích động nói: “Không phải chạy trốn! Hắn dời Đô Thành đến vùng lân cận biên giới, hơn nữa lập ra tổ huấn, không hòa thân, không bồi thường, không cắt đất, không tiến cống, thiên tử thủ biên cương, quân vương tử xã tắc (1).”
Lý Thế Dân nghe Trương Minh Hiên nói, tê dại đầu óc, giống như có một luồng điện chạy dọc cột sống, chạy thẳng vào đại não, kích động kêu lên: “Tốt!”
Cất bước đi đi lại lại trong điện, vẻ mặt đầy kích động lẩm bẩm: “Không hòa thân, không bồi thường, không cắt đất, không tiến cống, thiên tử thủ biên cương, quân vương tử xã tắc!”
Bước chân của Lý Thế Dân ổn định lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào Trương Minh Hiên nói: “Sau đó thì sao? Sau đó Đại Minh như thế nào?”
Trương Minh Hiên nói: “Đại Minh hưng thịnh một thời, trăm tộc cùng tôn, vạn nước đến chầu. Nhưng không có vương triều nào tồn tại mãi mãi, cuối cùng vẫn phải suy bại. Hoàng đế cuối cùng của Đại Minh trước khi chết cũng không đầu hàng mà treo cổ tự tử trên núi, trước khi chết trên bộ bào phục màu lam có viết “Chớ thương tổn dù chỉ một bách tính”. Đại Minh chính là vương triều có khí phách nhất mà ta từng thấy.
Lý Thế Dân trầm mặc một hồi, ung dung nói: “Tuy trẫm biết vương triều này là do ngươi biên soạn ra, nhưng hình như trẫm thấy được trong đó là một vương triều Đại Minh đầy ngạo mạn, ngôn cuồng và kiên cường!”
Hắn đột nhiên quay người, đôi mắt nhìn thẳng vào Trương Minh Hiên nói: “Trẫm sẽ tái hiện lại một Đại Minh như vậy.”
Trương Minh Hiên mỉm cười, nói: “Ta mỏi mắt mong chờ!”
Khúc mắc đã giải, Lý Thế Dân nở một nụ cười vui vẻ.
Trong lòng Trương Minh Hiên hơi động nói: “Bệ hạ, ta còn có một chuyện muốn cầu xin.”
Lý Thế Dân cười to nói: “Nói!”
Trương Minh Hiên vừa cười vừa nói: “Ta muốn mở một tiết mục mới trên điện thoại di động.”
Lý Thế Dân kinh ngạc nói: “Tiết mục gì?”
Trương Minh Hiên nói: “Tiết mục này tên là “Bản tin lâm triều”, chính là ghi lại tình cảnh bệ hạ cùng với văn võ bá quan lâm triều, sau đó chỉnh sửa, tuyên bố với bách tính Đại Đường.”
Lý Thế Dân cau mày nói: “Như thế này có chút không ổn, lâm triều có liên quan đến một số cơ mật quốc gia, nếu tuyên bố ra ngoài, chẳng phải các quốc gia khác cũng biết.”
Trương Minh Hiên cười ha ha nói: “Điểm ấy có thể yên tâm, liên quan đến cơ mật quốc gia, tất nhiên ta sẽ không ban bố.”
Lý Thế Dân do dự một chút nói: “Thử xem đi! Điểm này ta vẫn tin tưởng ở ngươi.”
Sáng sớm hôm sau, sau tiếng chuông bắt đầu lâm triều, văn võ bá quan theo thứ tự đi vào triều, vào bên trong mọi người kinh ngạc phát hiện có mấy thái giám cầm lưu ảnh thạch, dưới sự chỉ huy của một thanh niên nghiêm túc đứng ở hai bên.
Long Thiên Ngạo cười ha hả ôm quyền nói với mọi người: “Các vị đại nhân, ta là Long Thiên Ngạo đảo Huyền Không núi Thiên Môn, sau này mong mọi người chiếu cố nhiều hơn.”
Chư vị đại nhân đều gật đầu tỏ vẻ hữu hảo đối với Long Thiên Ngạo, Ngụy Chinh cao mày đánh giá Long Thiên Ngạo vài lần.
Trình Giảo Kim ngậm một cọng cỏ, bĩu môi thì thầm nói: “Long Thiên Ngạo, đây không phải nhân vật trong tiểu thuyết của Trương tiểu tử sao?”
Phun ra cọng cỏ trong miệng, Trình Giảo Kim bước lên nói: “Này! Ngươi thực sự là từ dị giới đi ra sao?”
Long Thiên Ngạo cười nói: “Cũng có thể nói là vậy!”
Ánh mắt của Trình Giảo Kim sáng lên.
Một phát ôm chầm lấy cổ của Long Ngạo Thiên, nhỏ giọng nói: “Cô nương ở dị giới thú vị không? Ta nhớ hình như ngươi cưới công chúa, thánh nữ, còn có nữ thần gì đó nữa!”
Đôi mắt tỏa ra vẻ bỉ ổi: “Ta vẫn luôn rất tò mò một vấn đề.”
Long Thiên Ngạo cười nói: “Mời Trình đại nhân nói!”
Trình Giảo Kim cười hắc hắc nói: “Nữ nhân dị giới trên đầu đủ loại màu tóc, có phải lông toàn thân các nàng cũng đủ loại màu?”
Long Thiên Ngạo im lặng nhìn Trình Giảo Kim, lão lưu manh bẩn thỉu!
Một tên thái giám hô to: “Triều sớm bắt đầu!”
Các vị đại nhân từng người từng người theo thứ tự đứng vào.
Trình Giảo Kim vỗ vỗ bả vai Long Thiên Ngạo nói: “Tiểu tử, sau khi triều sớm xong chúng ta từ từ nói chuyện.” rồi đắc ý cười đi đến chỗ ngồi của mình, dựa vào cây cột lớn, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Bước chân Lý Thế Dân như hổ như rồng đi đến trước ghế, uy nghiêm ngồi xuống, nói: “Tuyên đặc sứ Ngạo Lai quốc yết kiến!”
Một tiểu thái giám đứng ngoài cửa lập tức chạy đi.
Các đại thần phía dưới từng người từng người liếc mắt nhau.
Long Thiên Ngạo đứng dựa vào tường, nhìn Lý Thế Dân thầm nói: “Thoạt nhìn so với đêm qua trẻ hơn rất nhiều! Cũng đẹp trai hơn không ít, đây chắc là phải trang điểm rồi!”
Chỉ chốc lát, Linh Lung một mình tiến vào, nhìn thấy thái giám trong điện cầm lưu ảnh thạch có chút kinh ngạc, nhưng lập tức khôi phục bình thường, mỉm cười tiến lên cúi đầu thi lễ: “Hạ thần Linh Lung bái kiến Đường hoàng bệ hạ.”
Lý Thế Dân uy nghiêm gật đầu nói: “Đứng lên đi!”
Linh Lung cung kính nói: “Đạ tạ Đường hoàng bệ hạ!”
Trình Giảo Kim hé mắt nhìn sang nói: “Tại sao hai tùy tùng của ngươi không đến?”
Linh Lung mỉm cười nói: “Kim đại nhân, Phiền đại nhân cũng không phải tùy tùng, thân thể bọn họ khó chịu, đang nghỉ ngơi tại dịch quán.” Biểu cảm trên khuôn mặt bình thường, không nổi nên một chút tức giận.
Trình Giảo Kim ngáp một cái nói: “Không thú vị! Không thú vị!” Tiếp tục nhắm mắt dựa vào cây cột.
Linh Lung cười nói với Lý Thế Dân: “Đường Vương bệ hạ đối với việc cầu thân của vương thượng nước ta suy nghĩ như thế nào? Không biết ngày nào công chúa Cao Dương có thể đến Ngạo Lai quốc chúng ta, bệ hạ ở trong nước đã đợi đến nóng nảy rồi.”
Lý Thế Dân mỉm cười, quét mắt liếc nhìn mọi người nói: “Công chúa của trẫm không gả!”
Nụ cười trên gương mặt Linh Lung lập tức ngưng lại.
Bách quan phía dưới bắt đầu bàn tán ầm ĩ.
Một lão quan viên kích động đứng ra nói: “Bệ hạ, không được! Hiện tại Đại Đường vừa lập, không chịu nổi chiến loạn!”
Một vị quan văn trung niên cũng đứng ra kêu lên: “Bệ hạ! Xin hãy suy nghĩ lại!”
Một loạt quan viên đứng ra nói: “Bệ hạ! Xin hãy suy nghĩ lại!”
Linh Lung đắc ý cười, nhìn Lý Thế Dân.
Uất Trì Cung đứng ra kêu lên: “Nghĩ lại cái beep! Bệ hạ, vi thần ủng hộ người, khai chiến! Vi thần vì người làm tiên phong.”
Trình Giảo Kim cũng đứng ra kêu lên: “Uất Hắc Tử, lần này lão Trình đứng cùng một chiến tuyến với ngươi.” Quay đầu nhìn một đám quan văn, khinh bỉ nói: “Cái thứ hèn nhát tham sống sợ chết!”
Một quan viên có hai chỏm ria mép nói: “Không phải chúng ta tham sống sợ chết, mà chúng ta đang lo lắng cho giang sơn xã tắc Đại Đường.”
Lý Thế Dân nói: “Khắc Minh, ngươi thấy thế nào?”
Đỗ Như Hối mỉm cười nói: “Bệ hạ đã quyết, vi thần không cần phải nhiều lời nữa, tuy Đại Đường chúng ta vừa lập, nhưng cũng không phải sợ bất cứ kẻ nào.”
Bịch một tiếng, bàn tay Lý Thế Dân vỗ mạnh một cái lên bàn, đám quan viên giật mình thân thể run lẩy bẩy.
Tay Lý Thế Dân đè trên ngự án, thân thể hơi nghiêng về phía trước, nhìn đám người phái dưới, giận dữ quát: “Các ngươi nhìn lại mình một chút, còn có bộ dáng quan viên của Đại Đường chúng ta, người ta còn chưa đánh đến! Từng người đều đã bị dọa đến mức tè ra quần, nếu như các ngươi sợ, bây giờ trẫm phê chuẩn cho phép các ngươi cáo lão hồi hương.”
Từng quan viên đều khom người cúi đầu, im miệng không nói.
(1) Thiên tử thủ biên cương, quân vương tử xã tắc: Nói đến sự kiện lịch sử Minh Vương triều Vĩnh Lạc đế dời đô Bắc Kinh cùng với Sùng Trinh đế treo cổ ở Môi Sơn.
Trang 163# 1