Chương 322: Trương Minh Hiên ra tay
Bên trong hậu cung, Cao Dương công chúa ôm chặt lấy Quý phi khóc lóc thê thảm, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: "Mẫu phi, con không muốn gả cho cái lão già đó đâu, con không muốn đi hòa thân."
Quý phụ bỗng mỉm cười nói: "Chuyện lần này đâu phải chuyện mà phận nữ nhân như chúng ta được quyền định đoạt chứ."
Cao Dương công chúa ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ sưng đỏ đáng thương sụt sịt nói: "Mẫu phi, người vì con mà đi cầu xin phụ hoàng đi. Con không muốn phải xa người."
Quý phụ vuốt ve Cao Dương công chúa trầm ngâm một lát rồi nói: "Con mau đi cầu xin Tấn Dương đi! Phụ hoàng yêu thương nàng nhất. Hoặc có thể nhờ Tấn Dương công chúa đi cầu Trương công tử nghĩ kế."
Cao Dương công chúa vội vàng đứng lên, xoay người chạy về phía cung điện.
Mặt trời mới vừa ló rạng, Trương Minh Hiên duỗi cánh tay vặn eo, trong miệng thì lẩm nhẩm: "Một hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn. . ."
Cách đó không xa, Lý Thanh Tuyền hóng gió trong đình cúi đầu ôm điện thoại di động bấm không ngừng, miệng liên tục kêu: "Hai người bắt nạt một người để xem người nào mới là hảo hán?" "Tổ Long mau tới giúp ta một tay!" "Bạch Hổ đại nhân, ngươi đang làm cái gì! Mau mau tới giúp ta."
Hoàng hậu dẫn theo Tấn Dương đang khóc lóc như mưa từ đằng xa tới, cười nhìn Trương Minh Hiên nói: "Ngươi đang làm gì vậy."
Trương Minh Hiên vừa vặn eo một cái vừa nói: "Cái này gọi là tinh thân thể dục thể thao, dậy sớm rèn luyện thân thể khỏe mạnh."
Hoàng hậu không cười, nói: "Ngươi đừng tập luyện nữa, Tấn Dương có chuyện muốn tìm ngươi."
Trương Minh Hiên dừng động tác lại, quay đầu lại ngạc nhiên nói: "Tấn Dương, con có chuyện gì vậy? Sao lại khóc? Có ai bắt nạt con sao?"
Tấn Dương chạy đến bên cạnh Trương Minh Hiên, Trương Minh Hiên ngồi xổm xuống đất, Tấn Dương ôm lấy cánh tay Trương Minh Hiên nức nở khóc: "Phụ hoàng, phụ hoàng muốn gả Cao Dương tỷ tỷ cho người khác, về sau ta sẽ không thể gặp lại Cao Dương tỷ tỷ, hủy tử không muốn để Cao Dương tỷ tỷ đi, người khác sẽ bắt nạt Cao Dương tỷ tỷ, không cho tỷ tỷ ăn cơm, không cho tỷ tỷ ngủ, còn dùng roi da đánh tỷ tỷ, hu hu hu. . . thật đáng sợ!"
Trương Minh Hiên vội vàng an ủi nói: "Tấn Dương đừng khóc, đừng khóc nữa! Con không muốn để cho tỷ ấy đi, hoàng thúc sẽ giúp con giữ tỷ ấy ở lại!"
Tấn Dương đang khóc lóc nhìn Trương Minh Hiên nói: "Thật. . . . thật vậy ư?"
Trương Minh Hiên cười nói: "Đương nhiên là thật, Hoàng thúc đã lừa gạt con bao giờ chưa?"
Tấn Dương nín khóc mỉm cười nói: "Hoàng thúc, thúc thật tốt! So với phu hoàng thì còn tốt hơn, bây giờ hủy tử không thích phụ hoàng nữa. Hừ. . . ."
Trương Minh Hiên xoa đầu Tấn Dương cười nói: "Tấn Dương, con đi chơi đi. Hoàng thúc bảo đảm phụ hoàng con sẽ không gả tỷ tỷ của con cho người khác đâu."
Tấn Dương tung tăng vui vẻ chạy về cung điện phía xa.
Trương Minh Hiên đứng dậy nhìn hoàng hậu với vẻ nghi ngờ nói: "Sao lại có chuyện này? Hoàng thượng muốn gả ai đi?
Hoàng hậu u sầu nói: "Hòa thân! Cao Dương."
Trương Minh Hiên kêu lên ngạc nhiên: "Hòa thân! Cao Dương công chúa ư?"
Hoàng hậu gật đầu
Trương Minh Hiên âm thần lẩm bẩm nói: "Trong lịch sử làm gì có chuyện này chứ? Không lẽ ta là cây quạt quá lớn, thổi bay quỹ đạo lịch sử rồi?'
Trương Minh Hiên tỏ mò hỏi: "Cùng ai?"
''Ngạo Lai Quốc"
Trương Minh Hiên im lặng, con khỉ già đó ư?
Trương Minh Hiên nói: "Vậy để ta đi khuyên nhủ bệ hạ."
Hoàng hậu ưu sầu nói: "Cao Dương là một đứa trẻ ngoan ngoãn, ta không nghĩ tới việc phải gả nàng tới một nơi xa như vậy, nhưng đây là việc triều chính ta cũng không thể hỏi han quá nhiều, vậy nên chỉ có thể nhờ đệ.''
Trương Minh Hiên cười ha hả nói: "Yên tâm!"
Ban đêm, hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, bên trong điện nghị chính, Lý Thế Dân vẫn còn đang ngồi phê duyệt tấu chương, bỗng một bóng đen giương nanh múa vuốt che bản tấu chương lại.
Sắc mặt Lý Thế Dân biến đổi, lập tức ngẩng đầu hô lên: "Ai?"
Trương Minh Hiên cười tủm tỉm đứng cách đó không xa nói: :Là ta.
Lý Thế Dân thở hắt ra một hơi, tức giận nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
Trương Minh Hiên tùy tiện ngồi xuống một cái ghế tựa nói: "Tấn Dương nói ngài muốn gả tỷ tỷ của nó cho người khác nên khóc lóc thương tâm."
Sắc mặt Lý Thế Dân tối sầm lại nói: "Chứ không phải là do Cao Dương nhờ đến làm thuyết khách ư?"
Trương Minh Hiên cười ha hả nói: "Ta cảm thấy rất hứng thú với Ngạo Lai Quốc này, có thể nói chuyện với ta một chút không?"
Lý Thế Dân đứng lên chắp hai tay sau lưng đi đi lại lại hai ba vòng rồi từ từ nói: "Ngạo Lai Quốc là quốc gia duy nhất ở phía đông của Đại Đường chúng ta, nó dựa lưng vào Đông Hải, vừa có tài nguyên phong phú lại vừa không phải lo lắng việc vùng biên ải phía đông của nước ta bị xâm chiếm. Những năm cuối của Tùy triều, Ngạo Lai Quốc quấy nhiễu ngày càng nhiều, còn xâm chiếm lãnh thổ nước ta giữa ban ngày ban mặt, cướp bóc tiền bạc, bắt cóc dân nữ nhiều vô số. Tùy Dương Đế - Dương Quảng vô cũng tức giận, kéo quân ba lần tấn công Ngạo Lai Quốc nhưng không làm được gì, toàn bộ đều bị bại trận, quốc lực hao tổn, nếu như không phải là do kho vũ khí của Ngạo Lai Quốc bỗng bị mất hết, nói không chừng bọn họ cũng đã kéo quân tiến vào. Sau đó quần hùng trong nước lại khởi nghĩa vũ trang, Tùy triều diệt vong. Tuy nhà Lý chúng ta có được thiên hạ thế nhưng không thể không nói Dương Quảng chính là một anh hùng sống không thẹn danh nghĩa đế vương. Mặc dù lần đó bại trận nhưng cũng khiến cho Ngạo Lai Quốc lao đao khiếp vía một phen, an ổn hơn trăm năm. Hiện giờ Ngạo Lai Quốc vừa có vua mới lên ngôi, cưỡng ép yêu cầu chúng ta hòa thân, chính là đang chĩa mũi giáo về phía chúng ta."
Trương Minh Hiên cười ha hả nói: "Vậy cho nên ngài đang sợ hãi?"
Lý Thế Dân vỗ mạnh một cái xuống mặt bàn, tấu chương cũng vì thế mà bị xô đẩy rơi xuống. Lý Thế Dân thở phì phò như hùng sư, đôi mắt trợn trừng nhìn Trương Minh Hiên nói: "Trẫm không sợ! Nếu như cần thiết, hiện tại trẫm có thể lên ngựa xuất chinh."
Trương Minh Hiên hỏi: "Vậy tại sao ngài còn muốn hòa thân?"
Lý Thế Dân do dự một chút rồi nói: "Đại Đường mới lập, rất nhiều việc cần phải tạo dựng, không thích hợp khai chiến!"
Trương Minh Hiên cười ha ha nói: "Để ta kể cho ngài một câu chuyện xưa."
Lý Thế Dân sửng sốt một lát, khẽ mỉm cười nói: "Nếu là chuyện để kể cho Tấn Dương nghe thì không cần thiết."
Trương Minh Hiên vẫn tự mình nói: "Đã từ rất lâu trước kia có một quốc gia tên gọi là Đại Minh."
Lý Thế Dân sửng sốt, Đại Minh, Đại Đường, đây là có ý gì chăng?
Lắng nghe Trương Minh Hiên kể tiếp.
Trương Minh Hiên tiếp tục câu chuyện: "Đại Minh là hoàng đế khai quốc có được thiên hạ, thời điểm ông già đi nhưng vẫn không hài lòng với bất cứ người con nào của mình, liền truyền ngôi vị hoàng đế lại cho cháu trai.''
Lý Thế Dân kêu lên ngạc nhiên: "Cái gì? truyền cho cháu trai? Sao có thể làm như vậy chứ?"
Trương Minh Hiên liếc mắt một cái nói: :Người ta muốn vậy, ngài quản được sao?"
Lý Thế Dân hứng thú hỏi: "Sau đó rồi sao?"
Trương Minh Hiên tiếp tục kể: "Sau đó con trai thứ tư của hắn không cam lòng, mang theo binh lính đánh vào kinh thành, ngày lập tân hoàng đế cũng chính là ngày hoàng đế tự thiêu mà chết."
Vẻ mặt Lý Thế Dân biến đối liên tục, câu chuyện này chính là đang ám chỉ mình! Mang binh giết người thân đoạt lấy ngôi vị, thực sự quá giống.
Lý Thế Dân không nói gì lẳng lặng nghe.
Trương Minh Hiên nói: "Con trai thứ tư kế vị tự xưng là Vĩnh Nhạc đại đế, cảnh ngộ của hắn khi đó cùng với ngài hiện giờ, thực sự giống nhau, bên ngoài có địch mạnh rình rập, bên trong có trăm phe đợi hưng, phải nói kém xa ngài bây giờ. Ngài có biết thời điểm nước khác đề nghị hòa thân hắn đã làm gì không?"
Lý Thế Dân chấn động hỏi: "Hắn đã làm gì?"
Hiện tại Lý Thế Dân hoàn toàn không biết đây chỉ là một câu chuyện dựa vào hắn mà viết nên.
Trang 162# 2