Chương 325: Phản ứng của dân chúng trong nước
Màn hình tạm dừng, Trương Tuấn cười nói: "Bây giờ, để ta giới thiệu cho mọi người các vị đại nhân trong triều nhé."
Trương Tuấn hơi chỉa màn ảnh lên, hình ảnh được phóng to ra, hắn chỉ vào một vị đại nhân tuổi chừng trung niên có hơi béo, nói: "Vị này chính là Triệu Quốc Công Trường Tôn đại nhân, ngoài ra ông ấy còn hoàng thân quốc thích, cả đời chinh chiến cho Đại Đường ta, lập được vô số công huân."
Hắn lại chỉ vào một nam tử trên mặt có hai chòm râu mắt hơi híp lại, nói: "Vị này chính là Đỗ Như Hối Đỗ đại nhân, bên cạnh ông ấy là Phòng Huyền Linh Phòng đại nhân, họ chính là đương triều Tể tướng của Đại Đường chúng ta, Đại Đường ta hưng thịnh được như hôm nay một phần cũng là nhờ công lao không nhỏ của họ."
"Vị này chính là Trình Giảo Kim Trình Tướng quân..."
"Vị này chính là Uất Trì Cung Uất Trì tướng quân..."
"Vị này chính là Lý Tĩnh Lý tướng quân..."
Người xem trước di động đều nhìn không chuyển mắt, đây là các vị quan lớn và hoàng để của Đại Đường chúng ta? Phòng đại nhân và Đỗ đại nhân không có hai cái đầu à! Trình Tướng quân cũng không cao năm thước, răng nanh lởm chởm á! Trông họ đều rất bình thường.
Trong phủ Trường Tôn, Trưởng Tôn Vô Kỵ sững người xem di động, híp mắt lẩm bẩm: "Bệ hạ định làm gì thế này? Chuyện trong triều đình sao có thể công bố rộng rãi ra ngoài?"
Trong một tửu lâu, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối ngồi đối diện nhau, trên bàn bày đầy đồ nhắm và nước trà.
Đỗ Như Hối cười nói: "Bệ hạ đang thu gom lòng dân đây mà! Qua hôm nay, danh vọng của bệ hạ sẽ vươn tới đỉnh điểm, lòng dân hướng về."
Phòng Huyền Linh nhíu mày nhìn màn hình. Đỗ Như Hối không hiểu gì hỏi lại: "Ngươi đang xem cái gì vậy?"
Phòng Huyền Linh nói tiếp: "Sao bệ hạ không nói trước cho chúng ta biết chứ! Ngài ấy thì ăn diện vô cùng khí phách, hại chúng ta cứ như đám hề già xấu xí ấy."
Đỗ Như Hối cười nói: "Ngươi còn quan tâm cái này à! Phải biết anh tuấn cũng cần phải có người làm nền, bệ hạ của chúng ta rất khôn khéo đó!"
Trên màn hình tiếp tục truyền tin, kèm giọng giảng giải của Trương Tuấn.
Trên màn ảnh, Trình Giảo Kim tựa người vào cột, mắt khép hờ liếc nhìn nữ tử, như tuỳ ý hỏi: "Sao hai tuỳ tùng kia của ngươi không đi theo?"
Linh Lung mỉm cười nói: "Kim đại nhân, Phàn Đại Nhân không phải tuỳ tùng của tiểu nữ, thân thể họ không khoẻ nên đã ở lại dịch quán nghỉ ngơi."
Trương Tuấn chỉ nói vừa đủ để mọi người tự suy nghĩ, rồi cười chuyển sang đề tài khác: "Về chuyện này ta phải nói rõ cho mọi người hay. Buổi lâm triều hôm qua vị nữ sứ giả đó đã dẫn theo hai vị phụ quan tới bái kiến bệ hạ, lúc họ đang nói chuyện cầu thân với Đại Đường bệ hạ của chúng ta, bị Trình tướng quân vô tình chạm một cái, hai vị phụ quan lập tức quỳ rạp xuống đất, theo tin báo truyền về nói xương đùi của họ bị thương nghiêm trọng, tới bây giờ còn đang nằm trong dịch quán dưỡng thượng."
Trương Tuấn lắc đầu thở dài nói: "Sứ đoàn này của nước Ngạo Lai thể lực yếu tới thấy sợ, ta có thể làm chứng lúc ấy Trình Tướng quân thật sự chỉ chạm vào người họ một cái rồi thôi, ta nghiêm trọng hoài nghi họ đang cố tình ăn vạ, định lừa Đại Đường ta một số tiền lớn."
Những người đang xem di động, thấy Trương Tuấn nghiêm túc nói rằng rất có thể đám sứ giả nước Ngạo Lai tới để lừa bịp tống tiền, đều bật cười ha hả, vui sướng to tiếng khen hay, Trình Tướng quân làm rất tốt! Nên cho đám người ngoại quốc vô tri đó một bài học.
Trong tửu lâu Phòng Huyền Linh phụt một tiếng phun hết ngụm trà trong miệng ra, cười to khen ngợi: "Tiểu tử này đúng là nhân tài!"
Đỗ Như Hối cũng cười nói: "Thú vị! Thú vị! Cái kiểu trợn mắt nói dối này rất giống Trình Giảo Kim nhỉ."
Phòng Huyền Linh ha ha cười nói: "Đúng vậy! Đúng vậy!"
Trong Trình phủ, Trình Giảo Kim cười sang sảng nói to: "Không sai! Không sai! Bọn họ tới chỉ là để lừa gạt tống tiền chúng ta mà thôi."
Trình phu nhân trợn mắt khinh thường nói chen vào: "Chỉ có bệ hạ chứa nổi loại người nóng nảy như ông, nếu là mấy triều thần khác, không biết ông đã chết lên chết xuống bao nhiêu lần luôn rồi."
Trình Xử Mặc giơ ngón tay cái lên hưng phấn la to: "Cha, cha làm tuyệt quá!"
Trình Xử Lượng gật đầu liên tục, đắc ý nói: "Không hổ danh là cha con, đủ bá đạo."
Trình Giảo Kim đắc ý cười ha hả: "Đương nhiên! Nếu hôm nay họ dám xông tới, ông đây sẽ đập chết họ luôn."
Trình Xử Bật tò mò hỏi: "Cha, vậy có hoà thân thật không?"
Trình Giảo Kim cười thần bí nói: "Chờ một lát con sẽ biết ngay thôi."
Bên trong dịch quán của Hồng Lư tự, hai nam nhân to con nằm trên giường, chân quấn đầy băng vải, trước mặt hai người đều đặt một cái di động đang chiếu tin tức.
Hai người nhìn tin tức về buổi lâm triều đang chiếu trên di động, hai mắt bừng bừng lửa giận, la to: "Vô sỉ! Đám người Đại Đường đúng là ti bỉ vô sỉ mà... "
Thị vệ đang canh giữ bên ngoài nghe tiếng động, gõ kiếm vào thành cửa, bực bội cảnh cáo: "Im lặng cho ta!"
Sau đó bên ngoài truyền tới tiếng cười sang sảng của hai thị vệ, một trong hai người nói: "Trình Tướng quân làm tuyệt lắm, đúng là hả giận mà."
Một giọng khác cũng nói: "Đúng vậy, chỉ dựa vào họ cũng muốn cưới công chúa Đại Đường chúng ta à."
Trong phòng, một nam nhân cao to nghiến răng nghiến lợi nói: "Chờ ta trở về, chắc chắn ta sẽ dẫn binh giết sạch người trong phủ An Đông của Đại Đường."
Một nam nhân cao to khác cũng quát: "Chúng ta cùng đi!"
Ngay sau đó trên màn hình lại hiện lên cảnh cả đám triều thần quỳ xuống cầu xin bệ hạ đồng ý hoà thân, những người xem thấy vậy đều vô cùng uất ức, cả một bụng lửa giận không biết nên nhằm vào ai.
Trong một quán rượu nhỏ ven đường, một người nam nhân mặc áo bông dày cui bưng chén rượu trước mặt lên uống cạn sạch, xong thì đập mạnh chén rượu lên bàn, căm tức nói: "Uất ức, mẹ nó đúng là quá uất ức rồi! Đại Đường ta từ khi nào cần hoà thân để đổi lấy ích lợi tạm thời, để hoàn thành cái gọi là vì đại cục chứ."
Bàn kế bên, một người nam nhân cao to da ngăm đen tức giận quát to: "Đám quan lại đó toàn là một lũ nhu nhược cả."
Một ông già thấy vậy biến sắc, thở dài một tiếng khuyên nhủ: "Nói năng cẩn thận!"
Người nam nhân cao to da ngăm đen nói chen vào: "Sợ cái gì chứ? Cho dù giết ta, ta cũng sẽ nói thẳng như vậy, bọn họ đúng là một đám nhu nhược hèn nhát mà."
Lão già nghe vậy bèn nói: "Đâu thể nói như vậy được, Đại Đường chúng ta chỉ vừa lập quốc, không chịu nổi chiến tranh loạn lạc đâu! Một khi chiến tranh nổ ra, không biết bao nhiêu gia đình sẽ bị huỷ hoại chỉ trong phút chốc!"
Trên đất Đại Đường, vô số dân chúng tức giận nhìn di động, hình ảnh trong di động đang chiếu tới cảnh Đường Hoàng tức giận, đứng từ trên cao nhìn xuống mọi người, vung tay thẳng thắn cắt ngang lời nói của Linh Lung, hắn nói: "Hôm nay ở ngay chỗ này, trẫm tự lập một lời răn, Đại Đường ta sẽ không bao giờ hoà thân, không cắt đất, không tiến cống, thiên tử bảo vệ biên giới, quân vương chết vì xã tắc."
Từng lời nói vô cùng khí phách vang lên, làm những người xem trước di động đều hoảng hốt, tim đập thình thịch, nhiệt huyết dâng trào, người run rẩy, cao giọng hò hét thật to, lập lại những lời này.
Có người đi đầu làm gương, những người khác cũng kích động hô to: "Không hòa thân, không đền tiền, không cắt đất, không tiến cống, thiên tử bảo vệ biên giới, quân vương chết vì xã tắc!"
Trong tửu lâu, một nam nhân vóc người vạm vỡ xé cái áo bông mình đang mặc trên người ra, để ngực trần bước ra khỏi tửu quán, bộp một tiếng quỳ xuống ngay giữa đường, nhìn về phía hoàng cung la to: "Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Đại Đường ta thiên thu muôn đời! Vĩnh viễn cũng không cần hòa thân!"
Trong tửu lâu lão già đang xem di động cũng hoảng hốt, kích động run run rẩy rẩy bước ra ngoài đường, khom mình cúi đầu, hô to: "Bệ hạ vạn tuế a!"
Cả đám người kích động từ trong nhà, trong tửu lâu, từ chỗ làm việc đi ra ngoài đường, đồng loạt hành lễ hô to: "Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Đại Đường ta thiên thu muôn đời!"
Toàn bộ Đại Đường đều đồng lòng nhất trí hô to một câu này, tuy họ phải còng lưng làm việc, nhưng ngược lại Đại Đường đang phát triển từng ngày .
Lý Thế Dân đứng trên tầng lầu cao nhất của hoàng cung, nghe những giọng nói vang vọng bên tai mình, cười khẳng định: "Trẫm sẽ không khiến các ngươi phải thất vọng đâu."
Trang 164# 1