Chương 326: Chiến tranh sắp bắt đầu
Trong trạm dịch, các sứ giả nước Ngạo Lai tụ lại cùng một chỗ, nghe tiếng reo hò đồng thanh bên ngoài, ai nấy nhìn nhau, mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Một thị nữ mặc bộ xiêm y màu trắng cẩn thận hỏi: "Đại nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Sắc mặt Linh Lung đen kịt, nàng ta nghiến răng nghiến lợi quát: "Về nước!"
Trước khi đi nàng ta quay đầu nói với một người mặc y phục màu đen, vẻ mặt lấm la lấm lét, nói: "Có lấy được cách chế tạo di động chưa?"
Người nọ vội vàng nửa quỳ xuống đất, nói: "Xin đại nhân thứ tội, trên người lão đầu đó có bảo bối, tiểu nhân suýt nữa cũng không còn mạng quay về đây."
Linh Lung nghe vậy chỉ nói: "Không ngoài dự đoán của ta, người tạo ra được loại thần khí như di động, sao có thể là người đơn giản được chứ. Hai hôm nay ngươi đi mua thêm mấy cái di động nữa, chúng ta cầm về nước."
Người mặc áo đen khom người cúi đầu đáp: "Vâng!"
Nửa tháng gần đây sĩ khí ở Đại Đường tăng lên cao ngất, lòng dân sôi trào, ai nấy đều tự mài đao xoàng xoạt, quân đội điều động khẩn cấp về biên giới, tăng cường đề phòng với nước Ngạo Lai, họ đợi gần một tháng, Lý Thế Dân mới ngạc nhiên phát hiện, hình như nước Ngạo Lai rụt cổ rồi, không hề có ý đánh nhau nữa thì phải.
Trong hoàng cung nước Ngạo Lai, một nam tử trung niên với hai chùm râu trên mặt đang tươi cười nằm bắt chéo chân trên giường, gối đầu trên đùi quý phi của mình, màn hình di động đặt ngay trước mặt ông ta, quý phi đang cười hì hì nhìn vào màn hình di động, hoá ra họ đang chơi trò chơi thần thoại Hồng Hoang.
Chỉ lát sau, Linh Lung người mặc quan bào đi vào, cung kính nói: "Bệ hạ, chuyện của Đại Đường ngài đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Quốc vương nước Ngạo Lai còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ cười nói: "Là Linh Lung à! Nàng chờ ta một lát nhé, xong ngay đây."
Linh Lung cung kính đáp: "Vâng!"
Quý phi quay đầu, nhìn Linh Lung cười nói: "Mời đại nhân Linh Lung ngồi xuống đợi một lát."
Linh Lung lắc đầu nói: "Không cần."
Quý phi nhìn lướt sang di động trên tay quốc vương, nói: "Đại nhân, ngài nên ngồi xuống chờ một lát thì hơn. Chắc bệ hạ còn bận một lúc lâu nữa đấy."
Linh Lung do dự một chút, bước lại bàn, ngồi trên ghế im lặng chờ đợi.
Đợi một hồi lâu, quốc vương nước Ngạo Lai mới vừa lòng cất di động vào, xoay người ngồi dậy, cười nhìn Linh Lung nói: "Vừa rồi nàng nói chuyện gì vậy?"
Linh Lung đứng lên nói: "Bệ hạ, Đại Đường từ chối lời cầu hôn của ngài, nước ta cần làm gì để đáp lại chuyện này đây?"
Quốc vương nước Ngạo Lai cười tủm tỉm nhìn Linh Lung nói: "Từ chối thì cứ từ chối đi! Dù gì ta cũng không biết ả công chúa đó, người ta thích là ai, Linh Lung nàng biết rõ nhất mà, đúng không!"
Sắc mặt Linh Lung trầm xuống nói: "Bệ hạ, những lời này đừng bao giờ nhắc lại nữa."
Quốc vương nước Ngạo Lai vội vàng nói: "Được rồi, ta không nhắc nữa! Không nhắc nữa, nàng đừng giận!"
Quý phi nhìn Linh Lung, mắt hiện rõ vẻ đố kỵ.
Quốc vương nước Ngạo Lai lấy ngón tay gõ lên thành giường, phát ra tiếng cốc cốc cốc, ông ta im lặng một lát mới nói: "Đường Hoàng là đang khinh thường trẫm đây mà! Hoàn toàn không chừa mặt mũi gì cho trẫm cả." nói rồi, ngẩng đầu lên gọi: "Người đâu!"
Ngoài cửa có một thái giám chạy vào cung kính nói: "Bệ hạ!"
Quốc vương nước Ngạo Lai quát lớn: "Bảo đám đại thần trong nội các viết một tờ công văn gửi tới Đại Đường."
Trong mắt quốc vương nước Ngạo Lai hiện lên vẻ lạnh lùng, ông ta quát to: "Đường Hoàng dám khinh thường trẫm tới nước này, vậy trẫm sẽ đánh một trận phân rõ cao thấp với hắn, Đại Đường và Ngạo Lai sẽ quyết một trận thắng bại ở giao giới hai nước, trẫm chờ xem hắn có dám tới hay không!"
Sắc mặt thái giám trắng nhợt, gã cúi đầu cung kính đáp: "Tuân mệnh!" Rồi xoay người vội vàng chạy ra ngoài.
Quốc vương nước Ngạo Lai lại nói: "Khoan đã!"
Thái giám khom người cung kính nói: "Bệ hạ ngài còn gì cần căn dặn ạ?"
Quốc vương nước Ngạo Lai đứng dậy nói: "Thôi, để trẫm tự đi vậy!"
Thái giám cung kính đáp: "Vâng!" rồi lui sang đứng một bên.
Mấy ngày sau, mọi người theo thói quen mở bản tin lâm triều trên di động lên xem, nghe Trương Tuấn liệt kê những chuyện được nhắc tới trong buổi lâm triều, sau khi nói xong hắn nghiêm túc nói với mọi người một chuyện khác: "Mọi người còn nhớ chuyện hoà thân tháng trước không?"
Ai nấy nghe được tin này đều hoảng hốt, nảy sinh một dự cảm không hay lắm, sắp phải đánh giặc rồi à?
Trương Tuấn nói tiếp: "Tối hôm qua, có sứ thần nước Ngạo Lai đến gửi chiến thư, mời bệ hạ nước ta tới ngoài phủ An Đông quyết một trận phân thắng thua!"
Dân chúng thông qua di động nghe được tin này, có người thấp thỏm, có người kích động, có người lại nổi lên quyết tâm sẵn sàng hy sinh bảo vệ đất nước.
Trương Tuấn nghiêm mặt nói: "Trận chiến này sẽ diễn ra vào mười ngày sau, trong thời gian xảy ra trận chiến, ta sẽ theo sát để kịp thời đưa tin, mong các vị hãy chờ đón xem nhé!"
Trên đường Tây Du, Đường Tam Tạng tắt di động niệm một câu: "A di đà phật!" Rồi lại ưu sầu nói: "Chiến tranh à! Người khổ đều là dân chúng cả! Không biết sẽ có bao nhiêu người chết nữa đây."
Tôn Ngộ Không khì khì đáp: "Từ xưa đến giờ đã xảy ra không biết bao nhiêu cuộc chiến, có phải chuyện gì đáng ngạc nhiên đâu chứ, chết rồi thì lại vào vòng luân hồi, sống một cuộc đời mới, không có gì đáng thương cả."
Đường Tam Tạng bất mãn gằn giọng: "Ngộ Không, sao con có thể nói ra những lời như vậy chứ?"
Tôn Ngộ Không khì khì nói: "Nhìn thông thấu rồi sẽ thấy chuyện này chẳng đáng gì cả."
Đường Tam Tạng nói: "Các con đều là hạng người thần thông quảng đại, vậy có cách nào ngăn cản trận chiến này xảy ra không? Đây cũng xem như là làm được một công đức lớn!"
Sa hòa thượng cũng nói: "Sư phụ, đó là do người không biết thôi, thần tiên được được phép tự ý nhúng tay vào chuyện ở nhân gian."
Đường Tam Tạng vẫn không chịu từ bỏ: "Không cần ra tay giết người, chỉ cần đi uy hiếp nước Ngạo Lai một phen, để họ trực tiếp đầu hàng Đại Đường là được."
Tôn Ngộ Không khì khì nói: "Sư phụ, lão Tôn con đây bay thẳng về uy hiếp Đường Hoàng một phen, bảo Đại Đường đầu hàng nước Ngạo Lai có được không?"
Đường Tam Tạng nhìn Tôn Ngộ Không chậm rãi nói: "Ngộ Không, con lại nghịch ngợm nữa rồi."
Tôn Ngộ Không vội vàng xua tay nói rằng: "Được rồi! Được rồi! Đừng niệm chú, lão Tôn con đây cũng là khỉ của Đông Thổ Đại Đường mà."
Đường Tam Tạng vừa lòng gật đầu.
Tôn Ngộ Không lại chớp mắt nói: "Sư phụ, tiền bạc của chúng ta xài hết rồi, con chạy tới núi Thiên Môn đổi một ít nhé."
Đường Tam Tạng đau lòng nói: "Chúng ta tiêu tiền nhanh quá! Bụng của các con không nhỏ chút nào."
Trư Bát Giới cũng nói chen vào: "Tục ngữ có câu, hoàng đế không để binh lính đói! Ngài đâu thể để các đồ để của mình vác bụng đói đi lấy kinh với mình vậy được! Thôi xong, kinh thư còn chưa lấy được, chúng ta đã đói chết hết rồi."
Đường Tam Tạng nghe vậy chỉ bảo: "Đi mau rồi về mau đi!"
Tôn Ngộ Không khì khì nói: "Vậy ngài cứ chờ ở đây nhé!"
Hắn nhún người bay thẳng lên trời, làm vỡ tung một đám mây rồi biến mất dạng.
Đường Tam Tạng nhìn theo bóng Tôn Ngộ Không dần biến mất, quay đầu nhìn Trư Bát Giới nói: "Sao vi sư lại có một dự cảm xấu nhỉ, cứ thấy như những lời vừa rồi của Ngộ Không làm đang ám chỉ cái gì đó!"
Trư Bát Giới cười ngây ngô nói: "Sư phụ, ngài suy nghĩ quá nhiều rồi, chẳng lẽ con khỉ đó còn dám tạo phản à?"
Đường Tam Tạng cười nói: "Có lẽ là do vi sư nghĩ nhiều rồi!"
Trong hoàng cung, Lý Thế Dân im lặng ngồi trên long ỷ, bên dưới là các trọng thần trong triều, bao gồm Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Trình Giảo Kim, Uất Trì Kính Đức, Lý Tĩnh, Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Lý Thế Dân thở dài một hơi nói: "Trận chiến này, trẫm thật sự không muốn đánh!"
Trình Giảo Kim chớp mắt cười hì hì nói: "Bệ hạ, lão Trình thần đây đã già lắm rồi, lần này sẽ không theo ngài ra chiến trường, lão Trình thần sẽ ở đây đánh trống trợ uy cho ngài nhé."
Lý Thế Dân khoát tay áo không kiên nhẫn nói: "Lấy cái trình độ tam bản phủ của ngươi, bước ra không khác gì đưa đầu cho người ta chém."
Uất Trì Kính Đức lắc đầu nói: "Thần cũng không làm được!"
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói rằng: "Bệ hạ!"
Lý Thế Dân nói rằng: "Phụ cơ, ngươi có ý kiến gì không?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe vậy, đáp: "Theo thần thấy thì, các đại thần của chúng ta chỉ biết chăm lo chuyện trong nước, bảo họ giải quyết mấy chuyện này không khác gì làm khó họ cả!"
Trang 164# 2