Chương 33: Chuyện công đường kết thúc
"Lão sư!" Một tiếng gọi vui rạo rực từ hậu đường truyền tới. Người chưa xuất hiện, giọng đã tới trước.
Phương Tinh Hiên cười đắc ý, đứng dậy.
Lý Thái vóc người mập mập từ đằng sau bước ra, Mộc Vân Phàm theo ngay sau đó.
Trương Minh Hiên trợn mắt há hốc mồm nhìn vóc dáng mập mạp của Lý Thái , lại tự nhìn vóc người nhỏ gầy của mình, chỉ bàn về cân nặng không thì giá người này chắc gấp ba mình.
Lý Thái miễn cưỡng ôm quyền khom người chào Phương Tinh Hiên: "Đệ tử ra mắt lão sư."
Phương Tinh Hiên liên tục bước tới trước hai bước đỡ lấy Lý Thái nói: "Lão sư không dám nhận, ta chỉ dạy dỗ ngươi một thời gian mà thôi."
Lý Thái nghe vậy nghiêm túc nói: "Người xưa đã dạy, một chữ cũng là thầy. Chỉ dạy một chữ đã có thể làm lão sư, chớ nói chi người đã dậy ta suốt mấy tháng liền, một tiếng lão sư này người nhận nổi."
Phương Tinh Hiên vuốt ve chòm râu đáp: "Vương gia vẫn khiêm tốn hữu lễ như khi còn bé! Rất có phong phạm của các bậc thánh hiền thời xưa."
"Vương gia, không biết người có còn nhớ ta không." Một thanh niên gầy yếu từ đằng sau Phương Tinh Hiên bước ra ôm quyền nói.
Lý Thái nhìn người nọ một lúc, vui vẻ nói: "Ngô Lôi Thôi? Ngươi là Ngô Lôi Thôi!"
Nho sinh cười ngượng đạo: "Đó toàn là chuyện khi còn bé, giờ thảo dân đã rất sạch sẽ rồi."
Lý Thái cười ha hả nói: "Sạch sẽ càng tốt chứ sao!"
Lý Thái lại nhìn quanh, như thể chỉ vừa nhìn thấy Trương Minh Hiên thôi,còn tỏ vẻ nghi hoặc hỏi: "Vị công tử này là?"
Trương Minh Hiên ôm quyền đáp: "Thảo dân Trương Minh Hiên bái kiến Vương gia!"
Tuy nói đằng sau hắn có có công chúa làm chỗ dựa, nhưng dù sao đó cũng là Vương gia! Công chúa chắc chức vị không cao bằng Vương gia rồi.
Trương Minh Hiên lặng lẽ liếc Phương Tinh Hiên một cái, mợ nó ông ta dám lừa hắn, vừa rồi còn bảo Ung Châu Mục là học trò của ông ta, giờ chạy ra một vương gia nữa là sao? Trong lòng hắn cứ thấy không ổn lắm, hình như tình hình của mình không ổn rồi.
Lý Thái cười nói: "Mau đứng dậy đi! Không cần phải đa lễ làm gì!" Trương Minh Hiên thầm có chút thiện cảm với Lý Thái, vị Vương gia không tệ lắm đâu.
Lý Thái nhìn hai nhóm người, ho khan một tiếng, tầm mắt mọi người đều tập trung lên người hắn.
Lý Thái cười nói: "Lão sư, chuyện của các người ta đã nghe nói rồi. Lần này người có hơi càn rỡ."
Phương Tinh Hiên biến sắc: "Ngươi cho rằng ta đã làm sai?"
Lý Thái vội giải thích: "Tâm trạng của người ta có thể hiểu được, người cũng chỉ vì muốn giữ gìn sự tinh thuần của giới văn học mà thôi, nhưng là cách làm có đôi chút thái quá. Người đã là người có chỗ đứng không thấp trong giới văn học, sao lại đi chặn cửa kẻ khác vậy! Truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng rất lớn tới danh dự của người."
Phương Tinh Hiên hoàn toàn không thấy có vấn đề gì: "Mấy thứ như danh dự lão phu có để ý bao giờ? Chỉ cần có thể loại bỏ hết đám u nhọt, trả cho giới văn học cảnh bình yên, cho dù lão phu mất sạch danh dự, bị người đời cười nhạo cũng có đáng gì?"
Trương Minh Hiên đực mặt ra: "Không thèm quan tâm danh dự, vậy cả xấu hổ cũng không biết luôn à?"
"Ngươi. . ."
Phương Tinh Hiên quay đầu tức giận trừng Trương Minh Hiên quát: "Tiểu tặc, ngươi dám nhục mạ ta?"
Trương Minh Hiên oan ức cực kì: "Là tự ông nói mà?"
Lý Thái vội vàng nghiêng mặt sang bên, da mặt dính chụm lại hết, thiếu chút nữa đã bật cười ra tiếng.
Cười xong Lý Thái vội vàng kéo Phương Tinh Hiên đang nổi giận lại, Trương Minh Hiên đề phòng lui ra sau mấy bước.
Lý Thái kéo Phương Tinh Hiên qua bên cạnh mấy bước: "Lão sư, không phải học trò không muốn giúp người, nhưng học trò thật sự lực bất tòng tâm."
Phương Tinh Hiên không dám tin nhìn Lý Thái: "Ngươi là hoàng tử bệ hạ sủng ái nhất. Sao lại phải sợ một thư điếm nhỏ nhoi? Cho dù đó là thư điếm do công chúa mở, nhưng ngươi cũng đâu cần né tránh tới vậy!"
Phương Tinh Hiên nghi ngờ nhìn Lý Thái: "Có phải ngươi không muốn giúp ta, đã chướng mắt vi sư rồi không?"
Lý Thái cười khổ nói: "Ta thật sự không thể chọc tới họ! Đừng nói là ta kể cả hoàng huynh của ta, thái tử đương triều cũng không đám chọc tới họ."
Phương Tinh Hiên không dám tin hỏi lại "Sao thế được? Đại Đường chúng ta có một vị công chúa như thế à?"
Lý Thái vuốt tay đáp: "Có thật đó. Cho nên ta khuyên lão sư tốt nhất người cứ nhận lỗi, thu tay về đi! Cho dù lần kiện cáo này bị đưa tới trước mặt phụ hoàng ta, người vẫn sẽ thua thôi."
Mặt Phương Tinh Hiên cực kì khó coi, quay đầu nhìn Trương Minh Hiên đang cười nham nhở nhìn mình, lắc đầu: "Xin lỗi là chuyện không tưởng, ta không làm sai!"
Lý Thái gật đầu nói: "Vậy người cũng dừng tay đi! Người làm thế này, chặn cửa nhà công chúa quả thật là càn rỡ rồi đó!"
Phương Tinh Hiên do dự một chút mới gật đầu nói: "Được rồi!"
Lý Thái cười cười bước lại gần Trương Minh Hiên, mở miệng nói với Trương Minh Hiên: "Được bổn vương khuyên nhủ, lão sư đã đồng ý dừng tay, vậy ý của ngươi thì sao!"
Trương Minh Hiên như đang nghĩ ngợi gì đó nhìn Phương Tinh Hiên mặt đầy không cam, xem ra năng lực của vị công chúa nhà mình còn mạnh hơn những gì mình tưởng! Sao mình không nhớ trong lịch sử có vị công chúa này nhỉ? Chẳng lẽ Lý Thế Dân trong thế giới thần thoại sinh thêm?
Đầu óc Trương Minh Hiên không ngừng dâng lên vô số suy nghĩ, hắn oan ức nói: "Ông ta dừng tay thì dừng tay, ta đương nhiên muốn thắp hương bái thần luôn này! Trời cao thương xót, rốt cục cũng chịu tha cho tiểu dân như ta rồi!" Dáng vẻ uất ức đó, như thể hắn đã phải chịu oan ức cao bằng trời, chỉ thiếu điều trời giáng sét ngày đông, tuyết bay tháng sáu để minh oan nữa thôi.
Phương Tinh Hiên thấy Trương Minh Hiên như vậy thì tức điên lên, ta đã làm gì ngươi? Không phải chỉ chặn cửa nhà các ngươi có một lúc à? Có cần làm quá vậy không?
Trương Minh Hiên cúi chào Lý Thái: "Đa tạ Vương gia giúp tiểu dân làm chủ! Đa tạ Vương gia!"
Lý Thái vội vàng đem Trương Minh Hiên đỡ lấy cười nói: "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn! Đây là chức trách của bổn vương !"
Lúc này Trương Minh Hiên mới cẩn thận hỏi: "Vương gia, ta có thể đi được chưa?"
Lý Thái gật đầu cười đáp: "Đương nhiên, đương nhiên!"
Trương Minh Hiên ôm quyền vui vẻ nói: "Vậy tiểu dân mạn phép cáo từ."
Lý Thái gật đầu, Trương Minh Hiên trừng Phương Tinh Hiên cái, cong mông chạy biến.
Phương Tinh Hiên bực mình nói: "Tiểu dân cũng cáo từ!" Xoay người cũng muốn bỏ đi.
Lý Thái liên bước lên trước giữ chặt ống tay áo của Phương Tinh Hiên, Phương Tinh Hiên bị kéo lại lảo đảo cái, Lý Thái lại không hề nhúc nhích gì.
Lý Thái cười nói: "Lão sư tới thật đúng lúc, học trò vừa lúc có mấy chỗ không rõ lắm, mong lão sư có thể chỉ giáo cho."
Sắc mặt Phương Tinh Hiên đỡ khó coi hơn, nói: "Vậy chúng ta cùng nhau tham khảo."
Quay đầu nhìn về những người khác: "Các ngươi đi về trước đi!"
Đám người nọ ôm quyền hành lễ: "Vâng!"
Lý Thái hướng ra sau làm động tác mời: "Lão sư mời đi!"
Phương Tinh Hiên chắp tay nói: "Vương gia mời đi trước!"
Lý Thái cười cười đi ra sau hậu đường, Phương Tinh Hiên và Mộc Vân Phàm cũng đi theo hắn
Trương Minh Hiên ra khỏi phủ nha, nhìn trái nhìn phải, lúc nãy mình đi đường nào tới đây vậy nhỉ? Hình như đi theo nha dịch nên không nhớ đường rồi.
Trương Minh Hiên do dự một hồi, thấy có đám nho sinh bước ra, họ nhìn nhau một cái, đám nho sinh xoay người bỏ đi.
Trương Minh Hiên gật đầu tự nói với mình: "Đi theo họ chắc không sai đâu!"
Hắn rảo bước giữ một khoảng cách đi theo họ.
Không lâu sau, một người trong đám nho sinh khó hiểu cất tiếng hỏi: "Hắn đang đi theo chúng ta à?"
Những người còn lại lặng lẽ nhìn ra sau, có người cười nói: "Không phải hắn không biết đường đó chứ!"
"Ha ha… thật thú vị! Mà vậy thì mới vui được chứ." Các nho sinh liếc nhìn nhau, cười thấu hiểu, rồi im lặng đổi đường đi.
Trang 18# 1