Chương 34: Viên Thủ Thành
Trương Minh Hiên đi theo đám nho sinh càng đi càng xa, càng đi càng thấy lạ, trong lòng hắn dần thấy không ổn. Nhìn hoàn cảnh lạ lẫm chung quanh, hắn cũng chỉ đành đè nén cảm giác bất an trong lòng xuống, bước vội theo.
Đi chừng khoảng nửa canh giờ tức là khoảng trên dưới một tiếng, các nho sinh dừng lại trước một cánh cửa lớn, lúc này cả đám quay lại nhìn Trương Minh Hiên bật cười, một người trong đó ôm quyền nói: "Đa tạ công tử đưa tiễn, chúng ta đã tới thư viện rồi, mời công tử trở về!"
Trương Minh Hiên đực mặt ra nhìn cả đám nho sinh bước vào trong, mê mang nhìn chung quanh, hoàn cảnh không tệ chút nào, suối chảy cầu bắc ngang, cây xanh tươi mươn mướt to cao, nhưng mợ nó, rốt cục đây là đâu? Lần đầu tiên Trương Minh Hiên cảm nhận được ác ý của những con người ở thế giới Tây Du, mấy kẻ này sao lại xấu xa tới vậy nhỉ? Đọc sách kiểu gì thế hả? Lòng dạ sao lại độc ác thế kia?
Trương Minh Hiên hết cách, chỉ đành cúi đầu quay ngược lại, miệng còn không ngừng lẩm bẩm, giờ hắn nhớ xe taxi chết được.
Trương Minh Hiên đi vòng vòng cả canh giờ, hỏi thăm không ít người, nhưng chẳng thu hoạch được gì. Lúc này Trương Minh Hiên đã choáng váng chới với, đừng nói đường về, cả đông tây nam bắc hắn còn chả phân rõ nữa là. Hắn nghẹn ngào ngồi vào gốc tường, thầm khóc trong lòng, Thanh Nhã tỷ tỷ ta nhớ tỷ quá.
Đùng doàng... tiếng sấm vang lên, bầu trời lấy tốc độ rõ rệt tối xụp xuống, gió lạnh thổi tung tro bụi dưới đất, người đi đường bắt đầu chạy về, chỉ lát sau cả con đường đã chẳng còn ai.
Trương Minh Hiên vội vàng đứng dậy, nhà dột còn gặp mưa, người ta mà đã xui xẻo thì cả uống nước lọc cũng nghẹn được, vấn đề là giờ hắn tới cái nhà dột còn không có, sao nói mưa cái là mưa! Trương Minh Hiên liếc trái liếc phải nhìn chung quanh, xem thử có chỗ nào trú mưa được không.
Chợt hai mắt Trương Minh Hiên sáng lên, hắn phát hiện được một chỗ có thể trú mưa, cách đó không xa có một quán xem bói, có một người trung niên mặc bộ quần áo sạch sẽ tướng mạo bất phàm đang đứng trước quán, im lặng nhìn không trung.
Trương Minh Hiên lập tức chạy vào dưới quán, cười hì hì ôm quyền nói: "Xin mượn quý quán để trú mưa một lát!"
Người rung niên liếc nhìnTrương Minh Hiên một cái, nói: "Cơn mưa này sẽ không rơi xuống đâu, ngươi tốt nhất vẫn nên đi mau đi! Chỗ này của ta mới là nơi phong vân tụ hội."
Trương Minh Hiên ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, bực bội nói: “Trời âm u tới vậy, sao không đổ mưa được, ta chỉ chiếm có một chỗ để đặt hai chân, không ảnh hưởng gì tới ông, sao ông phải nhỏ mọn vậy nhỉ?"
Người trung niên nhân lắc đầu nói: "Tùy ngươi vậy!" rồi lại im lặng nhìn về phía trước.
Trương Minh Hiên cũng nhìn theo hướng người trung niên đang nhìn, chỉ có vài bóng người đi đường đang vội vã qua lại, ngoài ra chẳng có gì nữa hết.
Trương Minh Hiên tò mò hỏi: "Tiên sinh, ông đang nhìn gì vậy?"
Người trung niên nhân đáp: "Chờ người!"
Trương Minh Hiên cười nói: "Trời sắp mưa rồi, người kia còn chịu đến à? Các người đã hẹn trước rồi hay sao?"
Đáy mắt người trung niên nhân hiện lên ý cười, nói: "Trời mưa người đó mới tới!”
Đúng lúc này, đằng trước chợt xuất hiện một công tử ăn vận áo bào trắng, trong tay còn cầm cây quạt, khi có khi không đập vào lòng bàn tay của mình, mỉm cười đi về phía quán xem bói.
Trương Minh Hiên ngạc nhiên nhìn công tử áo trắng đang đi tới, nói: "Có người tới thật."
Công tử áo trắng đi vào quán bói, mỉm cười hỏi: "Ngươi chính là Viên Thủ Thành?" Tuy là hỏi, nhưng sắc mặt lại như đã khẳng định.
Trương Minh Hiên ngẩn ra, Viên Thủ Thành? Viên Thủ Thành trong Tây Du, tức là vị này là Kính Hà Long Vương? Hoa Hạ năm nghìn năm nay vẫn luôn tự xưng là truyền nhân của rồng, nên bảo hắn không hiếu kì gì về rồng thì sai quá sai.
Trương Minh Hiên cẩn thận quan sát Kính Hà Long Vương một lúc, trừ việc mặt mày tuấn tú có khí chất ra thì đâu có gì đặc biệt.
Viên Thủ Thành thở dài một hơi, gật đầu nói: "Là ta!"
Kính Hà Long Vương vỗ quạt vào lòng bàn tay cái bốp, nói: "Hay lắm, nghe nói mỗi ngày ngươi chỉ bói ba quẻ, quẻ nào cũng chuẩn, hôm nay phiền ngươi bói một quẻ cho ta."
Viên Thủ Thành ngồi xuống bàn xem quẻ hờ hững hỏi: "Công tử muốn hỏi chuyện gì."
Kính Hà Long Vương bình tĩnh nhìn Viên Thủ Thành đạo: "Vậy tính thời tiết ngày mai đi."
Viên Thủ Thành cầm đồng tiền lên lắc lắc mấy cái rồi thả xuống bàn, ông ta nhìn sơ qua rồi nói: "Mây che đỉnh núi, sương mờ bóng rừng. Nếu bói mưa gió, ngày mai tất có."
Kính Hà Long Vương cười, nói rằng: "Cụ thể là lúc nào? Mưa lớn hay nhỏ?"
Viên Thủ Thành đáp: "Ngày mai giờ Thân mây giăng, giờ Tỵ có sấm, giờ Ngọ mưa rơi, giờ Mùi thì hết, tất cả lượng nước cộng lại cao ba thước ba tấc bốn mươi tám khắc."
Kính Hà Long Vương quả quyết trả lời: "Hay lắm, nếu ngày mai đúng như lời ngươi nói, trời đổ mưa vả lại canh giờ cũng chuẩn như những gì ngươi nói, ta sẽ dâng tặng năm mươi lượng hoàng kim làm quà đáp lễ. Nhưng nếu trời không mưa, hoặc canh giờ không khớp, chắc chắn ta sẽ tới đập quán ngươi, đánh bể chiêu bài, đuổi ngươi ra khỏi thành Trường An, không để ngươi tiếp tục ở đây ăn nói bậy bạ mê hoặc người khác."
Viên Thủ Thành nhắm chặt hai mắt đáp: "Được!"
Trương Minh Hiên nhìn cả quá trình Kính Hà Long Vương tự đưa mình lên đài trảm long, bảo đao đồ long sắp xuất hiện, ngày mai hắn chỉ cần quơ nhẹ cái là bảo đao đồ long cấp chín mươi chín sẽ vào tay hắn ngay.
Trong lòng Trương Minh Hiên khó tránh khỏi thấy khó chịu, không vì gì khác, chỉ vì đối phương là rồng, địa vị của rồng trong lòng con cháu Hoa Hạ thật sự rất cao.
Trương Minh Hiên quyết tâm, cười nói với Viên Thiên Cương: "Nếu quẻ bói của ngươi chuẩn xác, vậy ngươi quá lợi hại rồi đó, không biết mưa do ai quản lý nhỉ, là thiên đình hay long vương? Nếu là long vương, vậy ngươi đoán đúng tức là có thể đoán được suy nghĩ của long vương, vậy thì cực giỏi rồi! Còn nếu là do thiên đình quản lý, vậy ngươi đã đoán chuẩn được suy nghĩ của thần tiên, càng tuyệt hơn nữa… đúng là giỏi không ai bằng luôn nhỉ?"
Hắn khinh bỉ nhìn Viên Thiên Cương, chỉ thiếu điều chỉ thẳng mặt bảo Viên Thiên Cương là kẻ lừa đảo.
Viên Thiên Cương mở choàng mắt ra, nhìn về phía Trương Minh Hiên, trong mắt hiện lên một luồng sáng vàng, làm Trương Minh Hiên sợ tới mức lùi ra sau vài bước.
Trương Minh Hiên không ngừng kêu khổ trong lòng: "Không ổn, Viên Thiên Cương chắc chắn không phải kẻ tầm thường." Chỉ một chớp mắt đó hắn còn cho là mình chết chắc rồi chứ.
Kính Hà Long Vương nghe Trương Minh Hiên nói vậy, mắt hiện lên vẻ trầm ngâm, cảnh giác nhìn Viên Thiên Cương, khẽ gật đầu với Trương Minh Hiên rồi vội vã bỏ đi.
Viên Thiên Cương nhìn bóng Kính Hà Long Vương biến mất đằng xa, quay đầu nói với Trương Minh Hiên: "Tiểu hữu ngươi có biết, ngươi đã làm hỏng việc lớn của ta rồi không?"
Trương Minh Hiên cố đè nén nỗi lo lắng trong lòng, như không có gì khinh thường nó: "Chuyện lớn gì? Một gã lừa gạt thì có chuyện lớn gì được chứ? Còn dám bói giờ mưa rơi, đúng là nói hươu nói vượn."
Viên Thiên Cương lắc đầu nói: "Số trời đã định! Mọi thứ chỉ có thể trong vào vận mệnh của y. Tiểu tử, trời đã trong xanh lại, ngươi có thể đi rồi đó."
Trương Minh Hiên ngẩng đầu nhìn, quả nhiên bầu trời đã trong xanh lại, như thể những biến hoá lúc nãy chỉ là do Kính Hà Long Vương gây ra mà thôi.
Trang 18# 2