Chương 330: Chiến khởi
Lý Thế Dân cười thích thú nói: "Bây giờ biết cũng không muộn đâu!"
Một quan viên đi theo bên cạnh bồn chồn, nhỏ giọng thì thầm: "Bệ hạ, thần lo lắng cái người gọi là trọng tài này chính là Hoàng đế Đại Đường."
Lý Thế Dân nói: "Hắn không chỉ là người phát minh ra điện thoại di động mà còn là người xây dựng Hồng Hoang Thần Thoại, vượt ra ngoài tầm đất nước, sẽ không thiên vị bất kỳ người nào trong chúng ta, việc này ngươi có thể yên tâm."
Vừa dứt lời, mặt đất giữa hai người lập tức xoay chuyển. Bùn đất mang theo cỏ xén dâng trào như nước chảy. Hai nhóm người hoảng sợ, rối rít lùi về sau, ngựa chiến hí vang.
Dưới con mắt đang mở to nhìn chăm chú của mọi người, một ngọc lửa cháy hừng hực dấy lên từ lòng đất, một cái bàn dài xuất hiện sau khi lửa cháy bừng bừng lan hết, đúc thành lưu ly. Có năm cái ghế dựa với năm màu sắc rực rỡ, chia ra hai bên bàn dài.
Một giọng nói to lớn xuyên qua, vang lên trên bầu trời: Hai phe vào cuộc!
Lý Thế Dân xoay người xuống ngựa, năm người hai bên Trình Xử Mặc cũng xoay người xuống theo.
Trình Xử Mặc nhìn năm người của mình một chút, chắp tay kính cẩn nói với Lý Thế Dân: "Bệ hạ, ngài giỏi về anh hùng nào?"
Lý Thế Dân do dự một chút mới nói ra: "Từng chơi Tổ Long!"
Trình Xử Mặc hơi ngẩn ra, vội vàng nói ngay: "Bệ hạ, thật ra thì những anh hùng khác chơi cũng rất được, ngài có muốn thử anh hùng mới một chút hay không? Chẳng hạn như Bạch Hổ, Hậu Thổ cũng được, rất lợi hại!"
Trình Xử Lượng bất mãn nói: "Ý của huynh là gì? Để cho bệ hạ dùng anh hùng mới, là muốn chúng ta thua ư?" Lập tức nịnh hót Lý Thế Dân nói: "Bệ hạ, mời ngài ngồi!"
Lúc Trình Xử Bật đi qua Trình Xử Mặc thì khẽ nhún vai, cười cợt nhả nói: "Tổ Long là chiến sĩ đấy! Thật không nhanh nhạy. Chậc chậc. . ." nghênh ngang lướt qua trước mặt Trình Xử Mặc.
Nét mặt Trình Xử Mặc đầy khổ sở, bệ hạ, ta tưởng ngài sẽ chọn pháp sư tiếp đó!
Hai người dân thường khác cũng kinh hồn bạt vía, đi qua trước mặt Trình Xử Mặc tới chỗ ngồi yên vị.
Ngồi sau ở phía đối diện, bốn vị đại thần nhìn Lý Thế Dân đầy khiêu khích.
Bách tính không nói nên được lời nào, thì ra như vậy mới đúng là chơi trò chơi! Uổng công bọn ta lo âu nhiều ngày như vậy.
Đỗ Như Hối cười hề hề nói: "Tri Tiết, ba vị công tử nhà ngươi cũng không tệ nhỉ! Vậy mà cũng đã lọt vào năm tên đầu bảng toàn quốc, thật sự lợi hại!"
Trình Giảo Kim vuốt râu quai nón, cười sảng khoái: "Đó là hổ phụ sinh hổ tử thôi!"
Đỗ Như Hối thở dài nói: "Hài tử nhà ta thì không được."
Chơi Hồng Hoang Thần Thoại cực kỳ kém cỏi luôn! Không cách nào đóng góp cho nước, thật là xấu hổ! Ngươi nói coi, đều cùng học tập trong một thư viện, sao lại thua kém nhiều như vậy chứ?
Phòng Huyền Linh cũng mỉm cười nói: "Là cực điểm! Đứa trẻ kia mất cảm giác yêu thích, kêu ca môn học của thầy dạy hàng ngày quá nhiều, không có thời gian để chơi trò chơi."
Trình Giảo Kim hơi sửng sốt, trong lòng khẽ xao động, quay đầu tức giận, trừng mắt nhìn Trình Xử Mặc.
Trình Xử Mặc ngượng ngùng nói: "Cha, tụi con cũng vì ra sức giúp nước mà!"
Trình Giảo Kim tức giận nói: "Quay về sẽ tính sổ các con sau."
Một giọng nói vang lên giữa bầu trời: "Mời Đại Đường lựa chọn anh hùng."
Đám người Lý Thế Dân lập tức đi vào trò chơi. Bầu trời xuất hiện một cái hố đen. Sau khi một con rồng trên đầu mọc hai sừng gầm lên một tiếng, một thần linh oai hùng mặc long bào đi từ bên trong hố đen ra, thân cao mười mấy thước đứng giữa không trung, tỏa ra một áp lực vô hình khiến mọi người phía dưới cũng không dám thở mạnh.
Giọng nói vang lên lần nữa: "Mời nước Ngạo Lai lựa chọn anh hùng."
Bầu trời bên nước Ngạo Lai cũng xuất hiện một cái hố đen, một thần linh mặc thần bào màu vàng nhạt lạnh lùng bước ra. Mày kiếm mắt sáng, tóc xõa ngang vai, sau đầu là một vầng quang sáng to lớn thần kỳ, một chiếc chuông đồng màu tím buộc ở bên hông, trên trán là một thần ấn hình dạng chim bay.
Sau đó anh hùng hai bên liên tiếp đi ra. Một phe Đại Đường là xe tăng Huyền Vũ, chiến sĩ Tổ Long, pháp sư Hậu Thổ, phụ trợ Đế Giang và xạ thủ Hậu Nghệ.
Nước Ngạo Lai lựa chọn chiến sĩ Thái Nhất, thích khách Hổ Tổ, pháp sư Đế Tuấn, xạ thủ Hậu Nghệ và pháp sư Phượng Tổ.
Hai bên anh hùng đang đối mặt ở trên không xa, dường như cuộc chiến của các vị thần thật sự sắp nổ ra.
Bầu trời vang lên một giọng nói: "Cuộc chiến Thần Thoại bắt đầu!"
Hai nhóm người lập tức bước vào phía tế đàn chiến trường.
Tổ Long Lý Thế Dân hô to: "Tấn công theo ta!"
Huyền Vũ Trình Xử Lượng kêu lên: "Bệ hạ, ngài cần mua đao săn bắt trước để đánh man thú!"
Lý Thế Dân bất mãn nói: "Đánh dã thú làm gì? Trẫm muốn đi giết người."
Hậu Thổ Trình Xử Bật nhanh chóng giải thích: "Bệ hạ đừng kích động, đánh man thú để bán lấy tiền mua binh khí, có binh khí rồi mới có thể giết người tốt hơn."
Lý Thế Dân nói: "Được! Trẫm không hiểu trò chơi này, cần làm gì thì các ngươi cứ nói."
Bốn người đồng thanh đáp: "Dạ!"
Hậu Thổ bỗng tiến lên đi đường giữa, Huyền Vũ đi đường trên, Hậu Nghệ và Đế Giang lui về đường dưới, khai cuộc theo một quy chuẩn và nguyên tắc nhất định.
Trên bầu trời, đoàn người Trương Minh Hiên ẩn trốn sau những tầng mây. Trương Minh Hiên xoa cằm nói: "Có phải có quá ít xạ thủ rồi không? Chỉ có một Hậu Nghệ mà không còn lựa chọn nào khác à!" Lại nghiêng đầu hỏi: "Có còn xạ thủ gì nổi danh trong lịch sử Hồng Hoang nữa không?"
Lý Thanh Tuyền tùy ý trả lời: "Không có nữa đâu!"
Trương Minh Hiên lẩm bẩm: "Nếu thế thì không dễ chơi!"
Trên chiến trường, hai bên giao chiến thăm dò, Hậu Thổ ra một chiêu Lục Đạo Luân Hồi, Lục Đạo thu hút gió lốc lao ra.
Phượng Tổ một chiêu Phượng Tường, người hóa thành phượng hoàng bay lên trời, tránh thoát lực hút của Lục Đạo Luân Hồi, trở tay ra một chiêu Hỏa Diệm Phong dữ dội, gió thần phong thuộc ngọn lửa to lớn từ trên trời hạ xuống, đập vào Hậu Thổ.
Chân Hậu Thổ khẽ di chuyển trên đất, mặt đất quay cuồng, từng ngọn núi đá mọc lên, cao ngút trời tạo thành một bức bình phong che chở, ngăn cản Hỏa Diệm Phong mãnh liệt từ bên ngoài.
Đại lộ, cả Thái Nhất và Huyền Vũ đều đánh không phân thắng bại. Trường kiếm trong tay Thái Nhất thiêu đốt Thái Dương Chân Hỏa rừng rực, Hỏa Diễm Kiếm Khí vung ra một kiếm càn quét. Huyền Vũ là một gã vạm vỡ, đầu trọc, tay cầm cái khiên Huyền Vũ, cho dù là Kiếm Khí hay là Thái Dương Chân Hỏa, tất cả đều bị gã ngăn cản trở lại. Trong phút chốc Thái Nhất cũng không thực hiện được kế sách nào.
Lý Thế Dân cắm đầu đánh man thú, kỹ năng áp chế Tổ Long thụ động khiến cho hắn đánh chơi nhưng lại ăn thật.
Ngay khi Lý Thế Dân đang đánh man thú, Hậu Nghệ kêu lên: "Bệ hạ, mau giết hắn."
Lý Thế Dân dõi theo, giữa Hậu Nghệ và Đế Giang đang đuổi theo Hậu Nghệ của đối phương, cuống cuồng chạy tới không chừa đường như thế.
Tổ Long Lý Thế Dân hét lớn một tiếng: "Du Long Cửu Biến!"
Tức thì xuất hiện một cách đột ngột bên cạnh Hậu Nghệ của đối phương, người như Du Long lao vùn vụt vạch từng vệt tàn ảnh trên không trung, tấn công liên hồi thay đổi long trảo chín lần, Hậu Nghệ ngã xuống đất.
Trên chiến trường vang lên một giọng nói: "Tổ Long Lý Thế Dân, giết một!"
Bách tính Đại Đường lập tức nhốn nháo lên. Yeah! Làm rất hay! Đánh con mẹ nó! Bệ hạ cố gắng lên! Đại Đường sôi trào.
Hậu Nghệ nịnh hót lấy lòng: "Bệ hạ, ngài thật lợi hại."
Đế Giang cũng nịnh nọt nói: "Không ngờ Bệ hạ đã giết một, thật lợi hại."
Lý Thế Dân đắc ý nói: "Phía sau còn lợi hại nữa!"
Thời gian dần trôi qua, cấp bậc của tất cả anh hùng cũng đều được tăng lên và chiến đấu càng ngày càng trở nên quyết liệt hơn.
Lúc Lý Thế Dân đang đánh dã thú, Trình Xử Bật Hậu Thổ hô to: "Bệ hạ, nhanh chóng giết hắn!"
Lý Thế Dân nhìn qua, chỉ thấy Đế Tuấn đang bị thương nặng lật đật chạy trốn, sau lưng là Đế Giang và Hậu Thổ đang chặn đường, phương hướng đang hướng tới mình.
Lý Thế Dân kêu lên: "Tổ Long Chân Thân!" Thân thể liền biến thành con rồng khổng lồ, gầm thét xông ngang vào Đế Tuấn.
Trang 166# 2